Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 306



Chương 306

Tư Diệc Nhiên mím môi, đột nhiên xoè tay ra: “Cho em này.”

Có hai viên kẹo nằm trong lòng bàn tay của cậu, một viên kẹo màu vàng, chắc là vị dứa, viên kẹo còn lại màu đỏ, không đoán nhầm thì hẳn là vị dâu.

Hai mắt Túc Bảo sáng bừng, không phải ai cho kẹo bé cũng lấy đâu!

Nhưng nếu là anh trai cho, tất nhiên là khác rồi.

Túc Bảo nhanh chóng liếc trộm Tô Nhất Trần một cái, sau đó âm thầm đưa tay ra nhận kẹo.

“Cảm ơn anh ạ!” Bé dịch sát lại người Tư Diệc Nhiên rồi nhỏ giọng nói.

Tư Diệc Nhiên ngoảnh mặt đi, gương mặt nhỏ nhắn lạnh lùng nói: “Ừ.”

Tô Nhất Trần nhìn chằm chằm phía trước, từng hành động nhỏ của Túc Bảo đều bị anh thu hết vào mắt nhưng anh lại giả vờ như không biết.

Chỉ thấy cục bột nhỏ tự cho là mình đã che giấu rất tốt bóc kẹo ra sau đó bỏ tọt viên kẹo vào trong miệng.

Ánh mắt của Tô Nhất Trần xuất hiện ý cười, đột nhiên anh quay đầu lại: “Túc Bảo?”

Túc Bảo lập tức mím môi, ậm ừ một tiếng.

“Cậu cả sao vậy ạ?” Bé giả vờ như không có chuyện gì hỏi.

Tô Nhất Trần bật cười, hừ một tiếng rồi nói: “Không có gì.”

Túc Bảo: “Ồ ồ ồ, vậy có chuyện gì cậu cả cứ gọi con.”

Bé giả vờ như trong miệng không có kẹo, cố gắng che giấu.

Ai ngờ trong lúc nói chuyện, miệng ngậm kẹo vẫn không kìm được mà nhễu ra một giọt nước miếng.

Ôn Như Vân không cầm lòng được, bật cười thành tiếng.

“Đợi một chút, dì lấy giấy cho con!” Ôn Như Vân dừng lại, cúi đầu mở túi xách ra.

Túc Bảo ngẩng đầu lên thì nhìn thấy chiếc bánh kem trong nhà. Nếu như đang ở nhà họ Tô thì bé đã chạy thẳng vào bên trong rồi, cục bột nhỏ không quên hiện tại mình đang ở đâu, cố kìm lại.

Có điều… Bé không khống chế được ánh mắt của mình, cứ nhìn chiếc bánh kem nhỏ đó mãi.

Lúc này quản gia nhà họ Mộc đi ra, anh ta nhìn thấy Tô Nhất Trần và Túc Bảo đầu tiên, không chú ý đến Ôn Như Vân đang đứng ở phía sau.

Thấy Túc Bảo đang nhìn chiếc bánh kem, anh ta không khỏi khinh thường mỉm cười.

Quả nhiên là đứa trẻ đến từ nơi nhỏ bé, nhìn thèm thuồng như thế, trông có vẻ như chưa từng nhìn thấy thế giới.

“Xin dừng bước.” Anh ta nở nụ cười giả tạo: “Ngài Tô, chỗ ngồi của hai người ở bên kia.”

Nói xong, anh ta chỉ tay ra chỗ sân ở tít bên ngoài.

Ở góc đó, ngay cả đèn đóm cũng rất mờ, ghế cũng là loại ghế gỗ nhỏ đơn giản.

“Xin lỗi nhé, không phải là ai cũng vào được trong nhà đâu.” Quản gia nhà họ Mộc nói: “Nhưng nếu như ngài muốn tặng quà cho bà chủ nhà tôi thì có thể xếp hàng đợi xem.”

“À đúng rồi, xin hãy trông cháu của ngài cho kỹ, dù sao thì trẻ con cũng ham ăn, tránh làm ra mấy chuyện mất hết mặt mũi gì đó.”

Quản gia nhà họ Mộc nở một nụ cười lịch sự tiêu chuẩn, nhưng đáy mắt lại lộ vẻ xem thường.