Trong phòng bếp, Tô lão phu nhân đang múc canh trứng vào bát, người hầu đứng bên lo lắng nói: "Lão phu nhân, việc này để cho tôi làm là được rồi!"
Tô lão phu nhân lắc đầu: "Túc Bảo vất vả lắm mới về đây được, tôi muốn tự mình làm cho nó.....”
Trước kia khi con gái út Ngọc nhi trị liệu bằng hóa chất không ăn được gì, bà muốn đợi cô khỏe lại sẽ tự tay nấu cho cô ăn, nhưng đáng tiếc bà không có cơ hội này nữa.
Hiện tại Túc Bảo giống như món quà mà ông trời ban tặng cho bà,Tô lão phu nhân không bao giờ muốn bỏ qua những cơ hội này.
Dì Ngô thầm than một tiếng, lúc này đã thấy một thân ảnh nho nhỏ vọt tới.
“Bà ngoại......”
Tô lão phu nhân thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Túc Bảo căng thẳng, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy?”
Túc Bảo còn chưa nói chuyện, chợt nghe một âm thanh vang lên: "Túc Bảo – mày cho rằng mày chạy được sao?"
Sắc mặt Tô lão phu nhân nhất thời lạnh lẽo!
Vệ Uyển mới vừa bước vào phòng bếp, vẻ tức giận trên mặt còn chưa tản đi, kết quả liền thấy Tô lão phu nhân đang cau mày nhìn chằm chằm mình.
“...... Mẹ, mẹ, sao mẹ lại ở đây......”
Vệ Uyển sửng sốt, vẻ mặt có chút bối rối.
Tô lão phu nhân cười lạnh nói: "Không ngờ tôi ở đây phải không? Thừa dịp tôi không ở đây để bắt nạt Túc Bảo sao?”
Vệ Uyển vội vàng xua tay: "Không phải mẹ, vừa rồi Túc Bảo đem hạt táo ném loạn trên mặt đất, con mới dạy con bé mấy câu, ai ngờ con bé còn mắng ngược lại con...”
"Con cảm thấy con nít mà ăn nói hỗn hào với người lớn là không tốt, cho nên mới nói vài câu cho nó hiểu, không ngờ nó chạy đến đây...”
Tô lão phu nhân đem bao tay cách nhiệt tháo ra, ném lên mặt Vệ Uyển!
“Cô tưởng tôi sẽ tin lời cô sao? Cút ra ngoài cho tôi!”
Dám chạy đến trước mặt bà để bắt nạt cháu ngoại bà, có phải nếu bà không ở đây thì hôm nay Túc Bảo sẽ bị ăn đánh rồi không?
Trong lòng Vệ Uyển như núi lửa trào dâng.
Cái con nhỏ khốn khiếp biết rõ Tô lão phu nhân ở trong phòng bếp, lại cố ý không nói!
Cố ý chọc cô liền chạy vào phòng bếp, tuổi còn nhỏ, tâm cơ sâu như vậy!
Vi Uyển vừa vội vừa tức giận, nén giận nói: "Mẹ, sao mẹ lại bao che cho nó? Mẹ như vậy sẽ chiều hư nó đấy!”
Túc Bảo mím môi, nhìn bà ngoại một cái lại quay lại nhìn Vệ Uyển một cái.
Túc Bảo kiên định lắc đầu nói: "Túc Bảo không có mắng chửi mợ, mợ hai nói nhìn thấy Túc Bảo sẽ xui xẻo, lúc đó Túc Bảo mới nói xui xẻo không phải do Túc Bảo mà là do người đó làm chuyện xấu, sau đómợ hai liền muốn giáo huấn Túc Bảo..."
Sắc mặt Tô lão phu nhân càng ngày càng âm trầm: "Dì Ngô, thu dọn đồ đạc của cô ta, ném ra ngoài!”
Hai mắt Vệ Uyển đỏ lên, cắn môi nói: "Mấy người cứ chiều nó, sau này sẽ chiều hư thì đừng trách con không nói trước.”
Nói xong quay đầu, thở phì phò lên lầu trở về phòng.
Muốn cô ta đi? Không thể nào!
Vệ Uyển lên lầu đóng cửa lại không cho ai vào phòng.
Cô ta cảm thấy Tô lão phu nhân bị mù, rõ ràng con nhỏ tạp chủng cố ý nói những lời đó, bà ta không nhìn ra sao?
Tuổi còn nhỏ đã hãm hại người khác, bọn họ còn không quản!
Tô lão phu nhân nhìn bóng lưng Vệ Uyển, trong lòng càng tức giận không thôi.
“Đây là cái thứ gì, bản thân cô ta dạy con không tốt, người khác dạy thì ầm ĩ lên sao lại nhúng vào việc của cô ta, đến lượt cô ta thì sao? Ai cho cô ta có quyền dạy Túc Bảo?”
Dì Ngô ho khan một tiếng: "Lão phu nhân, đừng nóng giận... đứa bé còn ở đây!”
Mẹ từng nói muốn Túc Bảo làm cho bà ngoại vui vẻ...... Nhưng Túc Bảo lại làm cho bà ngoại tức giận.
Tô lão phu nhân cố gắng đè cục tức trong người xuống, quyết định dỗ Túc Bảo trước rồi mới xử lý Vệ Uyển.
Nhìn Túc Bảo ăn xong một chén canh trứng, sau đó chơi với Túc Bảo thêm một lúc, mãi cho đến ki Túc Bảo ngủ thì bà mới nhè nhẹ đi ra đóng cửa phòng Túc Bảo lại.
Lúc này trên mặt hiền lành của Tô lão phu nhân dần dần trầm xuống.
“Vệ Uyển đâu?" Bà hỏi.
Dì Ngô vội vàng đáp lại: "Nhị phu nhân vừa mới đi đón tiểu thư và tiểu thiếu gia......”
Tô lão phu nhân hỏi: "Hành lí của cô ta thu dọn xong chưa?”
Dì Ngô gật đầu: "Vừa rồi sau khi Nhị phu nhân ra ngoài tôi đã thu dọn xong, tất cả đồ đạc đều ở đây...”
Tô lão phu nhân đang muốn nói đem đồ đạc của Vệ Uyển ném ra ngoài, lại nghe bên ngoài trang viên truyền đến tiếng Hân Hân khóc rống: "Con không cần, con không cần!”
Cũng không biết ai lại chọc giận nó, chưa vào cửa đã khóc.
Rất nhanh Tô lão phu nhân liền thấy Tô Tử chạy vào, trong miệng thì thầm: "Phiền chết đi được, phiền quá đi thôi.”
Lúc nhìn thấy Tô lão phu nhân nhanh chóng gọi một tiếng bà nội, sau đó chạy về phòng thình thịch đóng cửa lại.
Tô lão phu nhân bảo dì Ngô đẩy xe lăn ra bên ngoài.
Lúc này Vệ Uyển đang dỗ Hân Hân.
Hóa ra trên đường đón Hân Hân trở về, Vệ Uyển càng nghĩ càng cảm thấy bất an, sợ Tô lão phu nhân thật sự tức giận đuổi cô ta ra ngoài.
Vì thế ở trên xe liền nói với Hân Hân, bảo con gái sau khi trở về thì giúp bà nội đấm lưng, còn muốn Hân Hân đem đồ chơi của mình đưa cho Túc Bảo.
Bởi vì Vệ Uyển biết, bảo Hân Hân làm vậy thì cô bé nhất định sẽ không làm theo.
Chỉ có Hân Hân khóc nháo, Tô lão phu nhân mới không rảnh bận tâm đến cô.
Hân Hân quả nhiên không muốn làm theo, khóc càng lúc càng lớn...
Vì thế Vệ Uyển lại dỗ dành: "Được rồi được rồi đừng khóc, Hân Hân đừng khóc nữa được không?”
Không ngờ Hân Hân lại khóc dữ dội hơn.
Đúng lúc này nhìn thấy Tô lão phu nhân đi ra.
Tô lão phu nhân lạnh lùng nhìn Hân Hân một cái, có lẽ do bà còn tức giận chuyện lúc nãy, hoặc cũng có thể là Hân Hân luôn quấy khóc khiến bà cảm thấy phiền.
Tô lão phu nhân xoa xoa thái dương lạnh giọng quát: "Muốn khóc thì đứng ở đó khóc! Dì Ngô, lấy cái chậu cho nó! Để nó dùng sức khóc! Khóc không đầy cái chậu thì không được dừng lại!”
Hân Hân sợ tới run lên, vội vàng nín ngay.
Nhưng lại nghe Vệ Uyển ở bên cạnh nói: "Mẹ! Mẹ làm gì vậy! Mẹ làm Hân Hân sợ đấy!”
Vệ Uyển vừa nói, còn vừa kéo cô Hân Hân ra phía sau lưng mình.
Vì thế Hàm Hàm lại oa lên một tiếng, tiếng khóc chói tai, vừa khóc vừa thét vừa chậm chân ăn vạ.
Tô lão phu nhân mặt lạnh vô tình, hôm nay cho dù người trên toàn thế giới chỉ trích bà can thiệp vào chuyện nhà của con trai con dâu, việc này bà cũng sẽ quản.
Dì Ngô, ném đồ của nó ra ngoài!
Dì Ngô vội vàng lôi hết đồ đạc của Vệ Uyển ra, ném ra ngoài cửa trang viên.
Vệ Uyển sợ ngây người.
Nói xong đem cô ta đẩy ra ngoài cửa, rầm một tiếng đóng cửa sắt lại.
Đây là bảo tiêu mà Tô Nhất Trần để lại trang viên, sau khi Tô lão phu nhân trở về thì chỉ nghe lời của Tô lão phu nhân.
Còn những tên bảo vệ trước đây để Lâm Phong Mục Thấm Tâm vào trang viên thì đã bị sa thải.
Vệ Uyển sắp tức hộc máu rồi!
Tim cô đau, phổi đau, tức giận đến chỗ nào cũng đau!
Chết tiệt, có phải vừa rồi lúc cô ta không ở nhà, Túc Bảo lại nói gì với Tô lão phu nhân không?