Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 381



Chương 381

Chiến thần – sắp đổi nghề làm thần côn – Mộc hài lòng ra về.

Hiệu trưởng: “…”

Ông ấy lau mồ hôi lạnh, quyết định sẽ tự mình theo dõi Túc Bảo, cô bé mới tới này không thể xảy ra vấn đề gì được…

Hiệu trưởng nhắc hoài câu ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì, nhưng mí mắt lại giật lia lịa, ông luôn cảm thấy ‘sợ của nào trời trao của ấy…’

Giờ Hân Hân đang học lớp lá mầm non, buổi sáng cô bé cùng Túc Bảo ngồi xe đưa đón của trường đến nhà trẻ.

Kỷ Trường bay bên cạnh, tâm trạng chán ngán.

Tuy biết trẻ con đi nhà trẻ chẳng có vấn đề gì phải lo, hắn có thể tranh thủ thời gian nghỉ ngơi và tu luyện thêm gì đó.

Nhưng không rõ tại sao hắn vẫn kìm lòng không đặng mà bay theo.

Hân Hân nắm tay Túc Bảo, dọc đường hễ đi gặp các bạn cùng lớp là nói: “Đây là em gái của tớ, biết chưa?”

Túc Bảo là học sinh được xếp lớp, nếu tính theo tuổi thì trẻ con 3 tuổi nên cho học lớp mầm, 4 tuổi học lớp chồi.

Ngày ở Nam Thành chẳng ai quan tâm đ ến Túc Bảo nên khi 3 tuổi cô bé không được đưa tới mầm non.

Bây giờ bé được xếp ‘nhảy dù’ vào chồi, tên lớp là : Lớp Dứa.

Túc Bảo rất vui: “Em thích lớp Dứa! Nghe tên cũng thấy thơm ngon rồi!”

Hân Hân nói: “Túc Bảo, chị ở lớp Edinburgh, nếu có bạn nào dám bắt nạt em thì cứ đến tìm chị nha.”

Túc Bảo ngoan ngoãn đáp: “Em biết rồi!”

Cô giáo tới đón cảm thấy buồn cười, nói: “Yên tâm nha, sẽ không có chuyện gì đâu, có cô giáo ở đây rồi! Hân Hân cũng mau về lớp đi con!”

Hân Hân lắc đầu: “Không được đâu cô, con phải đưa em gái con tới lớp an toàn, đây là nhiệm vụ ba đã giao cho con!”

Cô giáo bị chọc cười, nói: “Được!”

Nói rồi cô giáo nhìn Túc Bảo, dịu giọng: “Ngày đầu tiên đi học Túc Bảo có vui không? Cô là cô chủ nhiệm lớp Dứa, cô họ Hoa, con có thể gọi là cô giáo Hoa nha.”

Túc Bảo mở tròn hai mắt: “Woa, là cô giáo Hoa Hoa à?”

Ngày thường Túc Bảo hay vẽ tiểu thư Hoa Hoa, giờ trước mắt bỗng xuất hiện cô giáo Hoa Hoa, khoảng cách cô trò bất giác được thu hẹp lại.

Hai mắt cô giáo Hoa cười thành hình trăng khuyết, không rõ tại sao, khi trông thấy đôi mắt long lanh của đứa trẻ này, tâm trạng cô ấy cũng thoải mái hơn.

Đến cửa lớp Dứa, Hân Hân ôm vai Túc Bảo như không nỡ rời xa: “Đến rồi, lát nữa chị rời đi em đừng khóc nha!”

Túc Bảo: “Em không khóc đâu.”

Hân Hân không yên tâm, lỡ như có bạn nhỏ bắt nạt Túc Bảo thì sao?

Nghĩ vậy, cô bé chợt vẫy tay: “Hi! Các bạn nhỏ lớp Dứa nhìn về phía này nào!”

Đám trẻ con đang ăn sáng hoặc vui chơi lập tức ngẩng đầu.

Giáo viên đang bận bịu cũng ngẩn người.