Từ bé Hân Hân đã theo Vệ Uyển nên bé vẫn mừng rơn lao vào lòng mẹ.
Hai mắt Vệ Uyển đỏ hoe, đứa con tội nghiệp của cô ta không được gặp mẹ hai ngày rồi, nhất định nhớ cô ta lắm nhỉ?
“Mấy ngày này Hân Hân có ăn ngoan ngủ ngoan không con?” Vệ Uyển hỏi.
Hân Hân ngẫm nghĩ rồi lắc đầu.
“Ông nội bà nội nói giờ ăn cơm thì ăn cho tử tế, qua giờ ăn rồi thì không cho ăn nữa.”
Vệ Uyển không thể tin nổi: “Dù con đói bụng cũng không cho ăn hả?”
Hân Hân lắc đầu.
Giờ ăn mà cáu kỉnh không chịu ăn thì phải chịu bụng đói thật nha.
Vì thế, cô bé đã học được cách ăn ngoan.....
Vệ Uyển càng xót con, nhịn không được ai oán: “Bà nội con không nên làm thế, nào có kiểu đối xử vậy với một đứa nhỏ! Con còn bé, còn phải ăn uống để cao lớn! Sao họ có thể làm vậy chứ?”
“Không muốn ăn vào giờ ăn rất bình thường mà, lát sau ăn vẫn được chứ sao! Quá nhẫn tâm rồi!”
“Hân Hân, chúng ta đi thôi, mẹ đưa con về nhà bà ngoại!”
Vệ Uyển vừa xót xa vừa tức giận, cô ta mới rời nhà họ Tô có hai ngày mà họ đã ngược đãi Hân Hân như này rồi!
Nào ngờ Hân Hân luôn bám mẹ khi trước lúc này lại không chịu đi theo.
Hân Hân chần chừ, ngoảnh lại nhìn rồi lắc đầu: “Mẹ ơi con không đi đâu, con muốn ở đây chơi.”
Mặt Vệ Uyển lập tức trở nên khó coi.
Cô ta không hiểu, sao đám người kia đối xử như vậy rồi mà Hân Hân còn không nỡ rời đi?
Vệ Uyển hít sâu một hơi, làm bộ đáng thương rồi nghẹn ngào nói: “Lẽ nào Hân Hân không cần mẹ nữa sao?”
Lời này được thốt ra từ một người mẹ quả thực có sức sát thương cực lớn với đứa con.
Quả nhiên Hân Hân lập tức lắc đầu: “Không đâu!”
Vệ Uyển nói: “Vậy thì muốn đi với mẹ rồi, mẹ đưa con đến khu vui chơi.”
Hân Hân dỗi: “Con không muốn!”
Cô bé muốn chơi ở đây, tại sao lần nào mẹ cũng không cho bé được lựa chọn?
Vệ Uyển khuyên lơn: “Hân Hân ngoan nha, không thì mấy ngày nữa mẹ đưa con tới chỗ này chơi! Giờ chúng ta về trước!”
Vệ Uyển đã liếc thấy đám người Tô Tử Lâm đi về phía mình nên vô cùng sốt ruột.
Hân Hân mới quy củ được vài ngày đã lập tức quậy khóc: “Con không đi! Con không muốn! Con muốn ở đây chơi cơ!”
Không chịu ký đơn ly hôn cũng không tới cục dân chính.
Tô Tử Lâm chỉ đành đệ đơn ly hôn, bây giờ tòa án đang tiến hành thủ tục.
Tố tụng ly hôn nhanh nhất cũng mất ba tháng mới được phân xử.
Vệ Uyển thấy bị phát hiện thì không thèm trốn nữa.
“Em sao nào? Em làm mẹ của Hân Hân, lẽ nào không được tới thăm con sao?”
Vệ Uyển nắm tay Hân Hân: “Hân Hân đi nào! Chẳng phải con muốn chơi ở đây sao? Vậy mẹ sẽ chơi cùng con!”
Hân Hân muốn vằng tay ra mà không được, khóc lớn: “Con không muốn chơi cùng mẹ, muốn chơi cùng Túc Bảo cơ!”
Vệ Uyển tức giận, kéo tay Hân Hân đi về phía hồ.
Chơi với Túc Bảo gì chứ? Loại trẻ con có tâm cơ như Túc Bảo chỉ khiến Hân Hân học hư theo! Mới hai ngày không gặp mà Hân Hân không thích mẹ nữa rồi, chắc chắn do Túc Bảo xúi giục!
Ngoài Túc Bảo ra, nhất định còn có công lao của nhà họ Tô!
Chắc chắn đám người đó đã nói xấu cô ta trước mặt Hân Hân!
“Hân Hân nhớ kỹ, Túc Bảo là đứa trẻ xấu, nó cố tình phá hoại tình cảm của ba mẹ, con đừng chơi với nó nữa, biết chưa?”
“Vốn dĩ khi Túc Bảo chưa tới, con là công chúa duy nhất của nhà họ Tô! Con biết cô Cẩm Ngọc của con chứ? Khi trước cô con là cô con gái duy nhất của nhà họ Tô, cả cái nhà đấy đều cưng chiều cô con, muốn gì được nấy!”
“Còn bà nội con nữa, không cho trẻ con ăn cơm chính là hành vi ngược đãi, sau này lớn lên con đừng thèm để ý đến nội con nữa!”
“Chỉ có mẹ mới mãi mãi yêu con, mãi mãi đối tốt với con! Sau này trưởng thành, con chỉ được đối tốt với mẹ thôi!”
Nghe mẹ mình nghiến răng nghiến lợi nói, Hân Hân sợ tới mức bật khóc. Lúc này, một bàn tay khác của cô bé được nắm lấy.
Tô Tử Lâm vốn không giỏi ăn nói, trước tiên cứ cướp người cái đã.