Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 409



Chương 409

Người nhà họ Tô đang sa sầm mặt mày trong phòng làm việc, vận dụng hết mọi phương pháp hợp lý, từ từ giải quyết và phơi bày sự thật.

Lại không ngờ, bỗng nhiên nhận được tin tức mới.

Click mở xem thử, tất cả mọi người trong nhà họ Tô đều ngây ngẩn cả người.

Túc Bảo ngoan ngoãn ngồi trước máy quay, tay nhỏ vẫn nghiêm túc đặt trên đầu gối.

Bé chớp mắt to, có thể thấy rằng bé đang hơi căng thẳng.

Sau đó bé hỏi một câu: “Được chưa ạ? Em có thể bắt đầu bắt đầu nói được chưa?”

Bên cạnh truyền đến giọng nói của Tô Tử Du: “Được rồi.”

Lúc này Túc Bảo mới nhìn thẳng vào máy quay, nói: “Các cô các chú, các anh các chị, chào mọi người…”

“Con, con là Túc Bảo, là đứa trẻ hư đốn mà mọi người nhắc tới.”

Túc Bảo cắn môi, lúc vừa mới bắt đầu nói bé còn không dám nhìn vào máy quay nhiều, nhưng dần dần bé càng ngày càng dũng cảm hơn.

“Quả thật con đã đánh Dương Dương, nhưng con không cảm thấy mình sai.”

“Ngay từ đầu, lúc con đang ăn sáng, Dương Dương đã nói con là bà bầu, bảo con ăn nhiều ị nhiều, ăn cái gì cũng ăn sạch sành sanh, làm cái gì cũng không thể làm nổi.”

“Túc Bảo rất tức giận, Túc Bảo bảo cậu ấy đừng nói nữa, nhưng Dương Dương vẫn nói.”

“Túc Bảo không thèm để ý đến cậu ấy, chạy ra chỗ cô giáo để điểm danh.”

Giọng nói Túc Bảo mềm mại, bản thân bé cũng rất điềm tĩnh.

Nhưng khi thấy bé điềm tĩnh như vậy, bà cụ Tô lại rất muốn khóc.

Túc Bảo của bà… đã làm gì sai chứ? Tại sao lại luôn gặp phải nhiều tai hoạ như vậy?

Trong video, giọng nói ngọt ngào của Túc Bảo lại tiếp tục vang lên.

“Đó là ngày đầu tiên Túc Bảo đi mẫu giáo, cô giáo bảo Túc Bảo hãy tự giới thiệu, Túc Bảo rất vui vẻ nói rằng: Chào các bạn, tớ tên là Tô Tử Túc, rất vui khi được làm bạn với các bạn.”

“Nhưng Dương Dương lại gào lên, nói con tên là khoai lang tím, một củ khoai lang tím lớn vừa ăn được lại vừa ị được!”

“Cô giáo đã bảo Dương Dương xin lỗi, nhưng Dương Dương nhanh chóng nói xin lỗi, nhưng con không hề muốn tha thứ cho cậu ấy, bởi vì con cảm thấy cậu ấy xin lỗi rất không chân thành.”

“Thế nên con không thèm để ý đến cậu ấy nữa, nhưng lúc đang học bài Dương Dương lại đột nhiên giật kẹp tóc của con.”

Túc Bảo sờ sờ cái đầu nhỏ của mình, nói: “Nơi này ạ, cậu ấy giật luôn kẹp tóc hình con thỏ của con xuống, tóc của con cũng bị cậu ấy giật xuống theo. Đau lắm luôn.”

“Con nói tại sao cậu lại làm như thế, nhưng cậu ấy lại không nghe, cậu ấy còn tháo bím tóc của con ra rồi bảo là cởi tóc cho con.”

“Con tức giận nên con cũng túm lấy tóc của cậu ấy, cậu ấy đánh con, con cũng đánh cậu ấy!”

Trong mắt Túc Bảo hiện lên vẻ bướng bỉnh: “Con cảm thấy con không sai, ba con đã nói rằng ‘chúng ta không bắt nạt người khác, nhưng nếu người khác bắt nạt chúng ta thì chúng ta nhất định phải cho kẻ đó biết, chúng ta không dễ chọc’.”

Bé con vừa nói, trong mắt vừa nổi lên nước mắt: “Nhưng mà các cô các chú, các anh các chị, mọi người đều nói là Túc Bảo đã làm sai.”

“Mọi người đều mắng Túc Bảo là đứa trẻ hư đốn.”