Chương 412
Túc Bảo chưa học chữ nên cần họ đọc cho bé nghe, thế nhưng sao họ nỡ lòng đọc những lời lẽ ác độc ấy ra chứ? Khổ nổi Túc Bảo cứ khăng khăng muốn nghe.
Người lớn nhìn qua nhìn lại, đúng lúc này, một giọng nói cất lên: “Để con đọc cho.”
Là Tô Tử Chiến.
Khuôn mặt bầu bĩnh của cậu vẫn nghiêm túc trước sau như một, có vài nét khá giống với Tô Nhất Trần và ông cụ Tô, cậu điềm tĩnh bước tới nhìn Túc Bảo, hỏi: “Em chắc chắn sẽ không khóc nhè chứ?”
Túc Bảo lắc đầu cam đoan: “Em không khóc nhè đâu, Túc Bảo dũng cảm lắm!”
Quay video đó và khóc một trận xong, bé đột nhiên nghĩ mình đã có đủ can đảm để đứng ra đương đầu với chuyện này.
Không ai có thể dập tắt sự dũng cảm tràn trề trong con tim bé!
Tô Tử Chiến gật đầu, lần lượt đọc từng bình luận một.
Có bình luận tốt nhưng cũng có bình luận không tốt, mà bình luận không tốt thì dùng lời lẽ còn khó nghe hơn cả.
Ban đầu Túc Bảo còn mừng rỡ, bởi vì có người chịu tin tưởng bé rồi!
Tuy nhiên, khi nghe đến những lời chỉ trích, nhục mạ thậm tệ kia, bé càng lúc càng buồn hơn.
“Không sao đâu, dù gì cũng có vài chú dì tin tưởng mà.” Túc Bảo an ủi mọi người.
Tất cả những ai đang có mặt trong nhà họ Tô đều thấy sống mũi cay cay.
Rõ ràng bản thân bé đang buồn lắm nhưng vẫn gượng cười an ủi họ.
Túc Bảo là một bé cưng đáng yêu như thiên thần, sao những kẻ đó nỡ lòng nào thốt những lời chối tai như thế? Giờ phút này, các thành viên của nhà họ Tô đều cầu nguyện rằng báo ứng tồn tại trên đời này.
Ngoài mặt Túc Bảo vẫn cười tươi rói, nhưng thực chất tâm trạng vẫn khó tránh khỏi suy sụp.
[Con bé này diễn giỏi nhỉ…]
[Tưởng khóc là xong chuyện rồi hả? Ai mà không biết khóc chứ…]
[Mới tí tuổi đầu mà đã diễn trò rồi, đúng là ghê tởm…]
Túc Bảo càng nghĩ sống mũi càng cay, thật tình bé chẳng tài nào tươi tỉnh lên nổi.
Bé mới có bốn tuổi mà lần đầu tiên trong đời cảm nhận được thế nào là bất lực và sụp đổ, xung quanh dần chìm vào bóng tối như thể bé đang rớt xuống vực thẳm đen ngòm vậy.
Dường như mọi cố gắng nỗ lực của bé đều chỉ là vô ích.
Đúng lúc đó, một video mới “oanh tạc” khu vực bình luận trên toàn phương diện, trong chốc lát đã có mặt xuyên suốt khu bình luận, không gì có thể ngăn cản được.
Trong video, nửa người của Mộc Quy Phàm chìm trong bóng tối, song đôi mắt anh vẫn rạng ngời vô cùng.
Anh nói: [Túc Bảo đừng sợ, ba tới rồi đây con.]
Ngay sau đó, anh mở Thiên Nhãn, phóng to video được tập hợp từ tất cả những đoạn băng mà Thiên Nhãn quay được!
Những đoạn băng ấy có phần chắp vá, có video chỉ quay đến cổng trường, có video chỉ quay sau trường, có video chỉ quay độc một ô cửa sổ.
May mà số lượng thiên nhãn nhiều vô số kể, lắp ghép tất cả những hình ảnh sau khi phóng to, cuối cùng chắp nối thành một diễn biến hoàn chỉnh.
Trong video, Túc Bảo đang chăm chỉ nấu ăn, bên cạnh có một cậu bé chẳng biết nói gì rồi bỗng phá lên cười.