Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 652



Chương 652

Ông ta đang định phất tay áo bỏ đi thì thấy bà cụ Tô động đậy, từ từ mở mắt.

Viện trưởng Vu đợi bà cụ Tô kích động, thông thường, bệnh nhân sẽ có biểu hiện kích động nếu áp lực nội sọ quá cao sau khi phẫu thuật não.

Nhưng bà cụ Tô chỉ mấp máy môi nói: “Túc Bảo à… Cháu cưng của bà ngoại, cháu tới rồi đấy à…”

Túc Bảo rất vui mừng, tựa vào người bà cụ Tô: “Dạ, nếu Túc Bảo không tới, bà ngoại sẽ còn ngủ lâu lắm nữa đấy!”

Bà cụ Tô cười yếu ớt: “Để Túc Bảo phải lo lắng rồi. Bà ngoại già rồi vô dụng quá, đi bộ thôi mà cũng ngã được.”

Túc Bảo lắc đầu: “Không phải đâu, ngay từ đầu vốn là vì bà ngoại không thể tập luyện mà, bà ngoại không ngoan gì cả, không nghe lời chút nào hết.”

Bà cụ Tô cười: “Vâng vâng.”

Túc Bảo nói: “Khi nào bà ngoại ra viện, bà không được đi lại và tập luyện nữa đâu nhé.”

Bà cụ Tô gật đầu.

Viện trưởng Vu đứng một bên: “…”

Sao bà cụ có thể nói chuyện tốt như vậy?

Đây không phải là cú vả vào mặt ông ta sao?

Ông ta nói bây giờ mà đánh thức bà cụ Tô là sẽ có vấn đề, nhưng bà cụ lại trò chuyện nhẹ nhàng như vậy.

Ông ta cau mày nói: “Mọi người nên chú ý hơn, tình hình hiện tại của bà cụ Tô rất bất thường, lát nữa chắc chắn huyết áp sẽ tăng lên đột ngột.”

Năm năm trước bà cụ Tô cũng như vậy, sau khi tỉnh lại, áp lực nội sọ tăng cao, người lại bị kích động, kết quả là bị xuất huyết não lần hai, cuối cùng bị liệt.

Lần này cũng sẽ không ngoại lệ đâu.

Bây giờ thì còn nhẹ nhàng lắm, chờ đi, chưa đầy năm phút nữa, chắc chắn sẽ kích động cho mà xem.

Viện trưởng Vu vốn định rời đi, nhưng cuối cùng vẫn không nuốt được cục tức kia, ngồi tán gẫu cùng các bác sĩ trẻ.

Năm phút trôi qua.

Mười phút trôi qua.

Bà cụ Tô vẫn đang nói chuyện với Túc Bảo, dù chủ yếu là Túc Bảo nói rằng còn bạ cụ nghe, nói về những điều thú vị ở trường mẫu giáo.

Ánh mắt của các bác sĩ dần có chút khác lạ.

Không phải ông đã nói rằng chắc chắn bệnh nhân sẽ kích động trong vòng năm phút nữa à?

Không phải người ta vẫn khỏe lắm đấy ư…

Một cái tát vào mặt nhỉ?

Sắc mặt của lão chuyên gia viện trưởng Vu lập tức trở nên cực kỳ khó coi, hoàn toàn không có đường chối cãi.

Ông ta vẫn cứng miệng nói: “Đây là một biểu hiện rất bất thường, mọi người nên chú ý.”

Tất cả các bác sĩ đều xấu hổ muốn tìm cái khe mà chui, nhưng không tiện nói gì vì danh tiếng cũa lão chuyên gia nên gật đầu lia lịa.

Nhưng trẻ con quan tâm nhiều vậy làm gì.

Có sao nói vậy thôi.