Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 653



Chương 653

Túc Bảo hỏi thẳng thừng: “Ông ơi, bà ngoại cháu không sao cả, tức là ông nói sai bét rồi.”

Viện trưởng Vu đè nén cơn tức giận: “Hiện giờ bà cụ không sao, nhưng không có nghĩa là về sau cúng không sao!”

Ông ta không vui, Túc Bảo còn không vui hơn, bé nói: “Ông cụ này, ông đang hy vọng bà ngoại cháu không khỏe hả?”

Viện trưởng Vu vội vàng nói: “Nói bậy gì đấy! Sao tôi lại mong bà cụ không khỏe được? Đối với vấn đề chữa bệnh, việc một giây còn khỏe mạnh, một giây sau đã phải cấp cứu là chuyện rất bình thường.”

Thực ra có hay không, chỉ có ông ta mới rõ.

Túc Bảo nói: “Nhưng ông nói sai hết rồi.”

Viện trưởng Vu tức giận tới bật cười: “Nhóc thì biết cái gì? Nhóc có biết y học là gì không? Tôi nói sai hết, chẳng lẽ một đứa con nít như nhóc nói mới đúng à?”

Túc Bảo ánh mắt kiên định gật đầu nói: “Đúng vậy đấy!”

Viện trưởng Vu: “…”

Túc Bảo: “Có vấn đề gì không?”

Viện trưởng Vu: “…”

Túc Bảo: “Ít nhất cháu có thể khiến bà ngoại đứng lên được, nhưng ông lại không thể.”

Viện trưởng Vu giận tím mặt, cười nói: “Đúng là nực cười! Nếu nhóc có thể khiến bà cụ Tô đứng lên, tôi sẽ sửa miệng gọi nhóc là tổ tiên.”

Ông ta sẽ làm cháu trai của bé, được chưa?

Trông Túc Bảo đầy sửng sốt và chối từ: “Không, cháu không có lì xì cho ông đâu.”

Hừm, ông già này đúng là xấu xa.

Không chữa được bệnh cho bà ngoại lại còn cứ nói linh tinh thì thôi.

Thậm chí còn muốn lừa lì xì của bé.

Lừa khẩu phần ăn của Tiểu Ngũ thì được, nhưng không được lừa tiền của bé!

Không biết có phải Túc Bảo không yên tâm hay không, bé vô thức che cái túi trong lòng lại.

Viện trưởng Vu: “…”

Mọi người đều nín cười, chịu đựng vô cùng vất vả.

Ngoại trừ bác sĩ điều trị của bà cụ Tô, hầu hết những người ở đây đều là nội trú hoặc bác sĩ thực tập.

Lúc này, bọn họ đều giả vờ đang ghi chép vào sổ tay lâm sàng…

Viện trưởng nổi tiếng cả trong và ngoài nước của viện điều dưỡng Sâm Lâm, một lão chuyên gia đã xuất bản hàng chục bài báo trên tạp chí xxx, hình như cũng không uy tín như họ tưởng tượng.

Viện trưởng Vu mất mặt, chỉ có thể nghiến răng nhịn đi, nhìn Tô Ý Thâm… chờ Tô Ý Thâm cho ông ta một lối thoái lui.

Dù sao mấy năm nay bọn họ đã chăm sóc bà cụ Tô, cũng là có ơn với nhà họ Tô mà.

Những người khác không học y thì không biết, nhưng Tô Ý Thâm hẳn cũng hiểu được bọn họ đã có công lao thế nào đúng không?

Lại nghe thấy Tô Ý Thâm nói: “Viện trưởng Vu, ông về nghỉ ngơi trước đi, tôi sẽ chăm sóc mẹ thật tốt, khỏi cần ông lo lắng.”