Chương 659
Trợ lý vội vàng nói: “Tôi biết rồi thưa viện trưởng, chỉ là tài liệu đó không dễ tra cứu.”
Sử dụng bức xạ Terahertz để kích hoạt tế bào, chữa trị người liệt nửa người,… Những thứ này đều không có căn cứ tranh luận nên không tra cứu được.
Viện trưởng Vu nói: “Không có tài liệu thì đừng tra nữa, kêu mấy người bên phòng thí nghiệm làm số liệu đi. Việc chúng ta cần làm là khai sáng và khơi dòng, dùng công nghệ bức xạ Terahertz tạo phúc cho người bệnh, tạo phúc cho loài người… Sau này, lúc người ta viết luận văn về cái này thì chúng ta chính là tài liệu của bọn họ!”
Trợ lý gật đầu liên tục, sau khi khen ngợi dữ dội thì viện trưởng Vu mới thỏa mãn ra khỏi cửa.
Dì quét rác ngoài cửa thấy hai người họ đi xa mới dám nói thầm một tiếng: “Đúng là bánh mì vẽ, một đứa dám vẽ một đứa dám ăn, haizzz…”
Hôm nay Túc Bảo không đi mầm non.
Bé trông nom bà cụ Tô trong bệnh viện, bóp chân giúp bà ấy.
Giọng của bà cụ Tô vẫn yếu ớt như cũ, đau lòng nói: “Được rồi Túc Bảo ơi, mau nghỉ ngơi tí đi! Vất vả cho con rồi.”
Túc Bảo lắc đầu: “Không khổ chút nào! Bà ngoại còn khổ hơn.”
Bà cụ Tô vui sướng đầy mặt, không ngờ bé ngoan nhà mình biết thương người cơ đấy.
Túc Bảo nắm tay của bà ấy, mềm giọng nói: “Bà ngoại ngủ nhanh đi nào!”
Bà cụ Tô gật đầu rồi chậm rãi nhắm mắt lại.
Túc Bảo nhỏ giọng hát: “Ngủ đi, ngủ đi, bé yêu thân thương của tôi…”
Hát một bài xong, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng cười ha ha: “Hầy, đứa em gái già khụ còn có phúc lớn thế à, được đứa cháu gái ngoan như này!”
Túc Bảo quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy một bà cụ già ngồi trên ghế sofa bên ngoài.
Bé nhìn bà cụ Tô đang ngủ rồi nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Bà ơi, bà không thể vào trong này được!”
Sẽ ảnh hưởng tới bà ngoại mất.
Bà cụ ngạc nhiên nhìn Túc Bảo một chút, sau đó vịn gậy chống, đứng lên nói: “Haizz, bà biết, bà biết rồi. Trước bà chết ở trong đây, hôm nay ông cụ phòng bên cạnh muốn xuất viện nên bà chuẩn bị đi rồi, vừa khéo đi qua đây xem thôi.”
Túc Bảo ồ một tiếng, nhìn bà ấy bay ra cửa, vừa hay thấy bệnh nhân phòng kế bên ngồi trên xe lăn, được người khác đẩy ra ngoài.
Miệng và mắt của ông ấy méo xẹo, nước bọt không kiểm soát được rớt xuống, tay phải và chân phải đều run rẩy không ngừng.
Một người y tá đẩy ông ấy, những người khác hẳn đang làm thủ tục hoặc như nào đó. Bảo vệ nhìn ông cụ chảy nước miếng, trong mắt ánh lên vẻ ghét bỏ.
Ông cụ nhễu nước bọt tùm lum, tròng mắt đục ngầu lộ vẻ bi thương.
Bà cụ bay ở một bên, muốn lau nước bọt cho ông cụ hết lần này đến lần khác, tiếc rằng quỷ và người không giống nhau, cuối cùng đành bất đắc dĩ bỏ cuộc.
“Haizzz, ông này, ông đừng bất bình trong lòng thế nữa. Y tá là như vậy đấy, có mấy ai có tình cảm thật lòng, ông còn muốn người ta lau nước bọt cho ông từng phút một hả…”