Thấy hai giáo viên vây quanh Túc Bảo đều cười vui vẻ, lòng Tuyết Nhi lại thấy không vui.
Cô bé lập tức cười nói: “Em gái Túc Bảo nói không đúng nha, 50-50=0, 100-100 cũng bằng 0. 70-60=10, vậy kẹo mút và kẹo trái cây đều ăn hết, còn lại 10 viên kẹo dẻo, không phải mắc bệnh tiểu đường.”
Tuyết Nhi cố gắng thể hiện mình tính rất lợi hại, nói xong còn nhìn giáo viên mong chờ được khen ngợi.
Nhưng sự chú ý của giáo viên đều tập trung vào Túc Bảo, không hề đáp lời Tuyết Nhi.
Các bạn học khác cũng vây quanh Túc Bảo để chọc cô bé nói chuyện, ai cũng thấy Túc Bảo thú vị và mới mẻ.
Thấy Túc Bảo được mọi người xem như ngôi sao trung tâm còn lời mình nói ban nãy hoàn toàn bị phớt lờ, Tuyết Nhi lập tức thấy xấu hổ và mất mặt….
Hai giáo viên khẽ xoa đầu Túc Bảo, dặn cô bé cần gì thì tìm giáo viên, sau đó rời đi.
Các bạn học lập tức vây lại, nhìn con rùa trên bàn Túc Bảo: “Túc Bảo, sao em lại đem rùa tới, sao lại để nó nằm ngửa thế này?”
“Vì lật người lại thì cụ rùa sẽ phốc một cái chạy ra ngoài!”
Lại có bạn học hỏi: “A, con vẹt nhỏ hồi nãy của em đâu rồi?”
Túc Bảo ngồi xổm trước bàn, mặt áp vào ngăn kéo, nhìn Tiểu Ngũ bên trong: “Tiểu Ngũ đang trong này nè! Nó sợ người lạ nha!”
Các bạn nhỏ: “Thế phải làm sao nó mới hết sợ?”
“Nó có ăn bánh mỳ không?”
“Nghe nói loại vẹt màu lục này thông minh lắm!”
Các bạn nhỏ đều học theo Túc Bảo, đứa ngồi xổm đứa nửa ngồi nửa quỳ, chụm đầu lại nhìn con vẹt trong ngăn kéo, vừa phấn khích vừa tò mò.
Túc Bảo thoáng chốc đã trở thành học sinh được yêu thích nhất của lớp.
Tuyết Nhi - người ngồi cùng bàn, bị đẩy sang một bên.
Tuyết Nhi tức giận vô cùng.
Trước đây, mỗi khi tan lớp, mọi người đều thích quây quần bên cô bé trò chuyện.
Bây giờ tất cả đều vây quanh Túc Bảo.
Ngoài Tuyết Nhi còn có Tô Tử Du cũng khó chịu.
Không rõ tại sao, ngày thường Tô Tử Du luôn thấy Túc Bảo vốn là một em gái phiền phức, bây giờ thấy mọi người vây quanh em ấy, em ấy lại không đến tìm anh trai nữa.
Tô Tử Du bỗng cảm thấy không vui!
Cậu gập sách lại bộp một tiếng.
Nghe thấy tiếng động, hai mắt Tuyết Nhi xoay tròn, cô bé lập tức đến bên Tô Tử Du.
“ Anh Tử Du, mọi người đều yêu thích Túc Bảo nhỉ, Túc Bảo biết cách nói chuyện thật đó, không giống Tuyết Nhi, mồm miệng Tuyết Nhi vụng về quá….”
Tuyết Nhi nghĩ thầm: Tô Tử Du cũng không thích Túc Bảo đúng chứ?
Vậy sau khi mình nói những lời kia, Tô Tử Du kiểu gì cũng đáp: Túc Bảo có gì mà thích? Anh thích kiểu như Tuyết Nhi ấy.
Ngàn vạn lần không ngờ được, Tô Tử Du- một cậu nhóc như dân khoa học và công nghệ, từ bé đã có ý chí sắt thép dứt khoát bóc mẽ sự giả dối của Tuyết Nhi:
“Gì thế, cậu mới mấy tuổi mà đã học được cái thói của hoa sen trắng rồi hả? Vờ vịt cái gì trước mặt tớ hả?”
Tuyết Nhi: “..”
Hai mắt Tuyết Nhi đỏ hoe: “Anh Tử Du, sao anh lại nói vậy….”
Tô Tử Du bực bội nói: “Cút!”
Cậu không giống anh trai cậu đâu nhé.
Anh trai cậu, giống kiểu đàn ông nghệ thuật, ít ra còn có chút tao nhã lịch sự.
Đương nhiên, đây chỉ là thành kiến của Tô Tử Du với đàn ông theo trường phái nghệ thuật tự do.
Lần trước đi cắm trại, Tuyết Nhi bám lấy anh trai cậu, nhưng anh trai cậu vẫn giữ sự ôn tồn lễ độ, Tô Tử Du chỉ cảm thấy anh mình không ra dáng đàn ông.
Đàn ông chân chính cứ phải như Tô Tử Du cậu đây này----
Tô Tử Du lạnh mặt nhìn Tuyết Nhi chưa chịu rời đi, mất kiên nhẫn nói: “Bạch liên hoa có cút đi không, còn không cút đi tớ động tay động chân đấy!”
Tuyết Nhi cắn môi, ấm ức rời đi.
Đây là lý do cô bé không thích tiếp cận Tô Tử Du, dù hai người học cùng lớp.
Về đến chỗ, Tuyết Nhi phát hiện ra các bạn học trong lớp vây quanh Túc Bảo nhiều hơn, ai cũng chọc Túc Bảo cho vui, nhóc mập còn chiếm chỗ ngồi của Tuyết Nhi.
Vừa hay chuông vào lớp vang lên, Tuyết Nhi bước tới, cố đè nén cảm giác không vui, nói: “Vào lớp rồi, mọi người nhanh chóng về chỗ nào!”
Lúc này các bạn nhỏ mới miễn cưỡng quay về chỗ ngồi.
Giờ nghỉ giải lao chưa đến mười phút mà Túc Bảo quen được bao bạn mới, cô bé vui lắm!
Tiết học này là tiết học tiếng Anh, Túc Bảo thật sự nghe không hiểu, lúc này có người đá vào ghế đẩu của Túc Bảo.
Túc Bảo khó hiểu quay lại nhìn, thấy một đứa trẻ ở bàn phía sau đang đưa cho cô một tờ giấy nhỏ.
Túc Bảo mở tờ giấy nhỏ ra, chỉ vào dòng chữ trên tờ giấy, nghiêm túc đọc:
"Túc Bảo, ăn cơm chưa? À chưa ăn hả, lát nữa ăn đùi gà với anh được không?"
Kỷ Trường bay bên cạnh khẽ giật khóe môi.
Hắn sắp tới nhìn kỹ, chỉ thấy một ghi chú nhỏ có nội dung:
[Túc Bảo, tan học dẫn rùa và vẹt của em ra ngoài chơi không? Anh có thể chạm vào con vẹt của em không?】
Học sinh lớp một chưa học hết chữ nên ‘con vẹt’ dùng bính âm để thay thế.
Kỷ Trường không khỏi phì cười.
Túc Bảo lục lọi trong cặp sách và lấy ra một cây bút chì.
Cô bé nghiêm túc viết trả lời: "Được, em cũng thích ăn chân gà, lát nữa chúng ta cùng nhau ăn chân gà."
Kỷ Trường thấy Túc Bảo lẩm nhẩm trong miệng, nhưng lại chỉ vẽ nguệch ngoạc hai cái đùi gà lên tờ giấy.
Hắn chỉ thấy buồn cười, sờ cằm nhìn Túc Bảo vẽ xong gấp giấy lại, đưa cho bạn nhỏ phía sau.
Tuyết Nhi đặt hai tay lên bàn, ngồi ngay ngắn, đột nhiên giơ tay lên nói: "Thưa cô, Đường Tử Hàng và Túc Bảo đang chuyển giấy trong lớp."
Tuyết Nhi biết giáo viên tiếng Anh là một người rất hung dữ, ghét người khác nói chuyện và chuyển giấy trong lớp, nên Túc Bảo nhất định sẽ bị mắng.
Trong mắt Tuyết Nhi ẩn chứa sự hưng phấn, trên mặt lại lộ ra vẻ chính trực.
Giáo viên tiếng Anh trên bục giảng bị ngắt lời, nhìn Túc Bảo và bạn học nam phía sau.
Cô giáo dạy tiếng Anh là một phụ nữ trung niên đeo kính gọng đen, rất nghiêm túc, nghe vậy lập tức đi xuống dưới.
Cô giáo đưa tay ra quát: “Đưa ra!”
Mặt Đường Tử Hàng trắng bệch, đưa tờ giấy nhỏ trong tay cho giáo viên tiếng Anh.
Giáo viên tiếng Anh mở tờ giấy ra, nhìn thoáng qua nội dung bên trên, sau đó ánh mắt dừng trên người Túc Bảo.
“ Túc Bảo, ai cho em mang thú cưng tới trường?”
Cô giáo tiếng Anh là một phụ nữ trung tuổi, tính tình quái dị, từ khi bị bắt quả tang tặng quà hối lộ, mở miệng ra là cô ta nói về "quy tắc", không ưng cách ban giám hiệu nhà trường bợ đỡ nhà họ Tô.
Vì thế, dù cuộc họp hội đồng nhà trường vào buổi sáng đã nhắc phải quan tâm đặc biệt tới Túc Bảo, cô ta cũng quyết chí không làm theo.
Cả khóa lớp 1, mấy lớp cô ta phụ trách dạy đều giỏi nhất trường, thành tích vốn là tất cả, cho nên cô ta có vốn liếng để tự hào.
“Thu dọn đồ đạc, ra ngoài đứng đi!” Giáo viên tiếng Anh cúi đầu nhìn Túc Bảo.
Túc Bảo chưa bao giờ đi học, nhưng mơ màng hiểu được mình đã làm sai.
Hóa ra lên lớp không được truyền giấy.
“Cô ơi…. em”
Chưa dứt lời, giáo viên tiếng Anh đã đập thước kẻ lên bàn của Túc Bảo và lạnh lùng nói: "Tôi mặc kệ em là con nhà ai! Nhà em giàu cỡ nào! Trong lớp của tôi, em phải tuân thủ quy tắc của tôi!"
Túc Bảo: "..."
Cô bé muốn nói xin lỗi mà!
Nhưng khi nhìn lại cô giáo tiếng anh, đôi lông mày dựng đứng, gò má cao và đôi môi mỏng nhợt nhạt.
Túc Bảo nhớ sư phụ đã dạy, tướng mạo như này gọi là ‘tướng khắc nghiệt ’
Túc Bảo không xin lỗi mà đeo cặp lên, ôm rùa và vẹt ra khỏi lớp.
Đường Tử Hàng cúi đầu không dám phản bác, đi theo Túc Bảo ra ngoài chịu phạt.
Tuyết Nhi vui đến mức suýt nữa cười thành tiếng!
Ha ~
Không phải Túc Bảo giỏi lắm sao? Xem xem, cũng bị bắt như mọi người thôi!
Túc Bảo tưởng trường học là nhà họ Tô chắc? Nhìn đi, rời khỏi nhà họ Tô, Túc Bảo chẳng là cái thá gì!
Tuyết Nhi vui vẻ mím môi, trong mắt tràn đầy ý cười, nhưng lại không biết, quỷ giả dối trên đầu cô bé hít sâu một hơi rồi chợt ngoác miệng cắn vào cổ cô bé…