Chương 672
Y tá Quyên như ngửi thấy mùi hôi thối…..
Đương nhiên chị ta hiểu vì sao ông cụ lại nói vậy.
Sau khi ông cụ này trải qua ca phẫu thuật ung thư phổi, bác sĩ dặn ông phải ho long đờm thường xuyên.
Làm y tá, chị ta phải giúp ông cụ đứng dậy ít nhất bảy tám lần một giờ, còn phải đặc biệt chú ý đến vết thương của ông cụ… Ai có thể làm được điều này?
Có mà mệt muốn chết!!
Thế là sau ngày đầu tiên, y tá Quyên đã ăn bơ làm biếng, chị ta không đổ cái chậu mà ông cụ ho và nhổ ra, người nhà với bác sĩ tới thăm thì chị ta nói hôm nay ông cụ đã ho rồi.
Ngày thứ ba, ông cụ ho mỗi lúc một dữ dội, hại cho y tá Quyên bị đánh thức lúc đang ngủ ban đêm!
Bất cứ ai mất ngủ ban đêm, nhất là bị đánh thức giữa đêm, đều sẽ cáu kỉnh.
Hễ tức giận, Y tá Quyên lại siết tay vào ống dẫn niệu của ông cụ—-Sau phẫu thuật, bác sĩ sẽ thông đường tiết niệu rồi treo túi đựng ống thông ở đầu giường, các y tá sẽ được dặn dò thường xuyên kiểm tra túi đựng và đổ nước đi khi gần đầy—
Y tá Quyên bóp túi thông tiểu để nước tiểu chảy ngược lại.
Ngày hôm sau, ông cụ chết vì nhiễm trùng cấp tính.
Bác sĩ nói, nếu không ho ra đờm thì dễ bị nhiễm trùng. Các ca phẫu thuật ung thư phổi thường gặp trường hợp tử vong do nhiễm trùng sau khi mổ. Nghe bác sĩ giải thích, các gia đình rất đau buồn nhưng họ không hề nghĩ tới nguyên nhân khác dẫn đến cái chết của ông cụ.
Ồn ào, ồn ào, xem ông còn ồn được nữa không!
Y tá Quyên nhớ rõ, lúc thi thể ông cụ bị mang đi, chị ta còn lẩm bẩm mắng câu đó.
“A!” Y tá Quyên kêu chói tai rồi chạy điên cuồng, nhưng dẫu chị ta chạy thế nào cũng không lên được tầng 5.
Chị ta chạy hoài chạy mãi, nhưng cứ ngẩng đầu lên lại phát hiện ra mình đang ở lầu 3 hoặc lầu 4.
Ở mỗi góc cầu thang đều có một cụ già đang đứng chờ chị ta.
Mới đầu có 3 cụ già, sau đó tăng lên 5, 8, 10 cụ….
Y tá Quyên chạy đến mức cái chân gãy cũng bị hỏng luôn, cuối cùng kinh hãi cuộn tròn người trong góc cầu thang: “Đừng đến đây, đừng đến đây!”
Ngay lúc tuyệt vọng, y tá Quyên bỗng trông thấy một cô bé – Túc Bảo!
“Tiểu thư Túc Bảo, cứu dì với! Cứu dì với!”
Y tá Quyên vội vàng bò dậy, nhưng không thể bò ra khỏi tầng 3.
Túc Bảo mím môi nhìn chị ta, hỏi: “Oan có đầu, nợ có chủ, các ông bà cụ tới tìm dì vì dì hại chết họ. Sao dì lại làm như vậy? Các ông bà cụ kia có thù oán gì với dì hả?”
Sắc mặt y tá Quyên tái nhợt, mặt đầm đìa mồ hôi, đồng tử giãn ra….Nhìn mặt chị ta cũng thấy kinh dị.
Y tá Quyên khóc nói: “Không, không có thù hận gì hết…”
Bà cụ mặc đồ trắng hỏi: “Thế tại sao cô ép tôi ăn phân, cuối cùng còn lấy gối đè tôi tắc thở mà chết!”
Y tá Quyên tuyệt vọng, run rẩy nói: “Tôi không cố ý, tôi chỉ quá mệt mỏi, tôi, tôi không có ác ý gì cả.”
Túc Bảo mím môi.
Hại chết người ta rồi còn kêu không có ác ý ư?