Chương 675
Ba ngày qua, ông ta muốn đến thăm hỏi rất nhiều lần, muốn hỏi xem Túc Bảo có thể châm cứu cho ông cụ thêm lần nữa được không…
Nhưng cứ thấy rất ngại, cảm thấy mình đang yêu cầu quá nhiều.
“Ơn này không lời nào cảm tạ hết được… Mộc tiên sinh, tiểu thư Túc Bảo, sau này nhà họ Tô có gì cần hỗ trợ, Hác mỗ tôi dù có phải chết nghìn lần cũng nhất định sẽ không chối từ!” Hác tiên sinh nhìn về phía Mộc Quy Phàm.
Mộc Quy Phàm: “Ờm… Không cần phải chết nghìn lần đâu, cứ thuận theo số mệnh thôi.”
Ông cụ và Hác tiên sinh da mặt mỏng, ngại nhờ Túc Bảo hỗ trợ trị liệu một lần nữa.
Nhưng hiển nhiên là quỷ hồn của bà cụ hy vọng bạn già của mình có thể khoẻ hơn một chút, vậy nên bà cụ mặt dày nói: “Tiểu thư Túc Bảo… Bà có thể xin cháu trị liệu tiếp cho bạn già của bà được không?”
Túc Bảo đang xem Cậu Bé Bọt Biển, quay đầu lại đáp: “À, chuyện này được á!”
Sao không nói sớm.
Túc Bảo ngồi trên sô pha, nói: “Ông cụ, nhìn cháu nha!”
Bé vờ như mình cũng đang ngồi xe lăn không thể động đậy được, xoay eo: “Làm theo cháu nào ~ trái ba vòng, phải ba vòng, hít vào, thở ra —— bùm ~ đánh một cái rắm lớn!”
Ông cụ: “Khụ khụ!”
Trái ba vòng phải ba vòng thì còn dễ làm.
Nhưng còn đánh rắm… đánh không ra!
Sao mà nhóc con có thể tự do đánh rắm được vậy???
Túc Bảo lại nghiêm túc dạy một hồi lâu, trên khuôn mặt nhỏ lấm tấm mồ hôi.
“Ông cụ, sau khi trở về phải thường xuyên luyện tập theo bài tập mà cháu đã dạy nha!”
Ông cụ nhếch miệng cười, lúc nói chuyện vẫn có hơi vất vả: “Ừ ừ… Được… Cảm ơn Túc Bảo!”
Trong lòng ông cụ thấy rất cảm kích, Túc Bảo không chỉ giúp ông cụ lấy lại chút tôn nghiêm làm người, ngày đó còn cho ông cụ gặp lại bà cụ một lát.
Ông cụ có chết cũng không tiếc nuối.
Túc Bảo lại chạy sang một bên, ghé vào bàn trà vẽ tranh.
Vẽ xong thì đưa cho Hác tiên sinh: “Phải xoa bóp cho ông cụ theo mấy dấu chấm này nha, Túc Bảo đã đánh dấu thứ tự rồi á, nhớ phải làm theo thứ tự nhé.”
Túc Bảo tự hào nhìn hình người mini trên giấy, trên người hình vẽ có rất nhiều dấu chấm, mỗi dấu chấm đều kèm theo một con số —— may mắn bé đã học viết từ một đến một trăm xong rồi, cực kỳ lợi hại.
“Phải luyện tập nửa năm, bóp chân nửa năm, mới có thể châm cứu!”
Hác tiên sinh nhìn cục bột nhỏ tận chức tận trách ở trước mặt mình, vừa đáng yêu lại vừa có trách nhiệm.
Cục bột nhỏ đáng yêu như vậy, rốt cuộc phải làm thế nào để sinh ra được vậy?
Lại là một ngày hâm mộ nhà người khác có con gái!
Mấy người Hác tiên sinh rời đi, bà cụ Tô ngủ cũng đã tỉnh ngủ.
Dạo gần đây bà ấy ăn ngon ngủ ngon, cảm giác mặt cũng có chút béo lên.