Chương 683
Bà cụ Tô: “!!”
Một giờ đồng hồ!
Bà phải nhìn đôi chân cắm đầy kim bạc suốt một giờ ư?
Hai chân đau nhức của bà cụ Tô cứ run lên từng chặp, đống kim bạc trên chân cũng rung lên theo, bà cụ nhìn mà hoa mắt chóng mặt.
Bà cụ Tô nhắm mắt lại và ngất đi…
Trái tim Tô Nhất Trần thắt lại.
Nhưng tiếng gáy nhẹ của bà cụ Tô nhanh chóng vang lên.
Tô Nhất Trần: “…”
Ông cụ Tô: “…”
Năm mươi phút sau, Túc Bảo bị Tô Cẩm Ngọc và Tô Nhất Trần gọi dậy.
Cô bé ngáp một cái, hai mắt mơ màng, vẫn chưa hoàn hồn.
Tô Nhất Trần bất đắc dĩ nhìn Túc Bảo, anh biết cô bé con sẽ ngẩn người khi ngủ dậy nên mới gọi trước mấy phút để bé dần tỉnh táo.
Gần sát thời gian, Tô Nhất Trần nói: “Túc Bảo, đến lúc rút kim bạc rồi con.”
Túc Bảo: “Dạ dạ.”
Cô bé liếc nhìn, chẳng ngờ bà ngoại vẫn còn ngủ.
Hai mắt cô bé sáng lấp lánh: “Hay quá, nhân lúc ngoại ngủ say, con phải thu kim mới được.”
Như vậy thì bà ngoại sẽ không hồi hộp và lo lắng.
Túc Bảo chăm chú rút kim bạc ra, Tô Nhất Trần cũng nhìn đăm đăm vào động tác của cô bé.
Tờ báo của ông cụ Tô đã sớm bị đặt xuống từ lâu.
Không ai để ý tới, Tiểu Ngũ cũng ló đầu đi vào.
Thấy bầu không khí hơi căng thẳng, nó nghiêng đầu quan sát.
Túc Bảo vừa rút cây kim cuối cùng ra, Tiểu Ngũ lập tức hét lên: “Cháy rồi, cháy rồi.”
Bà cụ Tô mở choàng hai mắt, xoay người chạy ra ngoài: “Chỗ nào cháy thế?”
Tô Nhất Trần và ông cụ Tô kinh ngạc nhìn bà cụ Tô chạy ra ngoài.
Túc Bảo cũng thảng thốt!!!
Ban nãy trước khi châm cứu, cô bé đã hỏi sư phụ: “Sau lần châm cứu này, ngày mai bà ngoại con có đứng dậy được không?”
Sư phụ khinh miệt đáp: “Cần gì tới ngày mai, châm cứu xong lần này là bà ngoại con có thể bước đi như bay rồi.”
Bây giờ Túc Bảo đã tin lời sư phụ mình, còn biết thế nào là bước đi như bay.
Bà cụ Tô phát hiện ra bị lừa gạt, tức giận nhìn Tiểu Ngũ: “Tiểu Ngũ, còn kêu linh tinh là tao hầm thịt mày đấy.”
Tiểu Ngũ run rẩy bay đến vai Túc Bảo: “Đừng hầm ta, đừng hầm ta. Ta xuống được nhà bếp lên được đại sảnh, đánh được lưu manh đối phó được tiểu tam, chịu được cô quạnh và có thể tạo ra vinh quang, sửa được máy tính và trèo được tường.”
Bà cụ Tô: “….”