Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 693



Chương 693

Bất chấp đi, chị ta có chết cũng phải kéo thêm người khác làm đệm lưng, chị ta phải bắt được con nhóc chết tiệt này, lấy nó ra uy hiếp, bắt bọn họ phải thả chị ta đi.

Nhưng chị ta không nhìn thấy Kỷ Trường lơ lửng bên cạnh Tô Cẩm Ngọc đang nhìn chị ta với vẻ thương cảm…

Trong mắt y tá Lý hiện lên ánh nhìn tàn nhẫn, nhóc con mềm mại đáng yêu như vậy, một tay là có thể bóp chết…

Thế nhưng, khi tay chị ta vừa chạm vào Túc Bảo, liền nghe thấy một tiếng “ha”…

Sau đó chị ta bỗng thấy trời đất đảo lộn, rầm một tiếng bay ra ngoài.

“???”

Y tá Lý sửng sốt, không hiểu tại sao mình lại bay ra ngoài, chỉ cảm thấy lưng sắp gãy, đau đớn cuộn tròn thành một quả bóng…

“A…”

Lô Thù Văn và Trần Gia Khang đều sợ ngây người.

Miệng mọi người đều há hốc thành hình chữ o, thế này… thế này?

Tô Nhất Trần mím môi, chuẩn bị gửi tin nhắn cho Khúc Hưởng chuẩn bị phí bịt miệng.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù đưa phí bịt miệng, nếu người nhà và bạn bè của những người giúp việc này hỏi tại sao tự dưng bọn họ lắm tiền thế, rồi họ vẫn sẽ ngồi lê đôi mách chuyện Túc Bảo rất khỏe.

Chi bằng chẳng biết thì hơn.

Sau khi cậu cả suy nghĩ kỹ càng, chớp mắt đã tiết kiệm được mấy trăm triệu tệ.

Trần Gia Khang phải mất một lúc mới hoàn hồn lại, anh ấy nhìn Tô Nhất Trần với ánh mắt ngạc nhiên và thắc mắc.

Tô Nhất Trần thản nhiên nói: “Sức mạnh của Túc Bảo cũng chỉ lớn hơn người thường có… ‘chút xíu’ thôi mà, đợt này con bé còn tập võ với ba nó nữa, có thiên phú lắm.”

Khóe miệng Trần Gia Khang giật giật.

Đây đâu phải chỉ là có chút xíu đâu?

Nhưng nghĩ lại, Trần Gia Khang cũng có thể miễn cưỡng hiểu được, anh ấy biết ba Túc Bảo là ai… Nếu ba bé là vị chiến thần đó, Túc Bảo có thể quăng người ra ngoài cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Hổ phụ vô khuyển tử, vả lại hành động ném qua vai yêu cầu kỹ thuật hơn là sức mạnh, mà y tá Lý cũng tương đối gầy…

Đang lúc suy nghĩ, anh ấy thấy Túc Bảo đang hét lên rồi lao tới, hai chân ngắn giẫm lên người y tá Lý.

“Bé đạp nè, đạp đạp đạp nè.”

Biểu cảm trông đến là hung hăng mà lại đáng yêu.

Khóe miệng Trần Gia Khang giật giật, được rồi, nhìn bé như vậy hình như cũng không khác gì những đứa trẻ bình thường…

Bên kia, đúng lúc Túc Bảo lao tới thì Tiểu Ngũ cũng bay ra ngoài, đứng trên lưng ông nội rùa ngâm nga hát: “Nhổ cải lên, nhổ cải lên, ái chà chà, ái chà chà. Nhổ mãi, nhổ mãi, mà không được! Ông cụ, ông mau qua đây, qua nhổ cải lên đi.”

Ông cụ ngồi trên xe lăn: “Hò dô ta nào… nhổ…”

Mọi người: “…”