Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 79: Xém chút nữa hồn bay phách lạc



Sở dĩ quỷ trở thành ác quỷ, vì đạt điều kiện bị giữ chân ít nhất mười năm tại địa điểm tử vong, không ngừng lặp đi lặp lại quá trình chết chóc.

Nữ quỷ bị nổ tung hết lần này tới lần khác nên nỗi oán hận đã ngút trời.

“Ta chết thảm quá….”

“Chết thảm quá….”

Nữ quỷ mỗi lúc một điên cuồng, sát khí trên người nó cũng ngày càng phun ra ồ ạt, cả căn phòng bị sát khí bao trùm.

“Đều tại ngươi! Đang yên đang lành sao ngươi lại muốn can thiệp vào việc của ta!”

Quỷ hư vinh hét chói tai rồi lao về phía Túc Bảo.

Con nhóc này cũng là con nhà có tiền.

Đám tiểu thư được sống trong nhung lụa đều chẳng phải thứ gì tốt đẹp!

Bọn chúng mới là kẻ giả dối nhất!

Mặt quỷ hư vinh lộ vẻ căm ghét và ghê tởm, linh hồn được bao bọc bởi sát khí lao vút về phía Túc Bảo.

Kỷ Trường vừa toan ra tay thì chợt thấy một luồng sáng xanh yếu ớt lóe lên, dường như có gì đó bên cạnh Túc Bảo đang chặn luồng sát khí.

Cùng lúc đó, Tô Tử Du hét lên một tiếng rồi liên tiếp lùi lại.

Anh trai đáng thương, cứ ngỡ ngồi cạnh Túc Bảo thì yên ổn rồi.

Nào ngờ vừa ngẩng đầu đã trông thấy một nữ quỷ mặt mày dữ tợn, tai mắt mồm miệng đều chảy máu đang xông tới người cậu.

Tô Tử Du sợ tới độ xém bay lên tại chỗ.

(??????)

Tô Tử Du kinh hãi hét lên, toan bỏ chạy, nhưng hai chân cậu mềm nhũn.

Lúc này chỉ nghe thấy một tiếng quát nhỏ, Túc Bảo chặn trước người cậu, nắm tay nhỏ màu hồng! tung ra một quyền!

Bàn tay nhỏ mập mạp như củ sen phốc một cái nện cho quỷ nữ bay ra ngoài.

Bàn tay nhỏ mũm mĩm so với nữ quỷ khổng lồ, Tô Tử Du nhìn cảnh tượng chấn động trước mắt đến ngẩn người.

Hai má Túc Bảo phồng lên, không rõ tại sao cô bé thấy rất tức giận.

Dì mập xấu xa quá!

Bạn thân đối xử tốt với mình thì lại trách người ta, còn giết người ta để thế thân.

Đấm đấm đấm đấm!!

Thế là Tô Tử Du trông thấy cô em gái mềm mại đáng yêu của cậu cưỡi lên dì mập rồi liên tục thụi vào hồn thể của dì mập.

Mỗi cú nện lại khiến sát khí trên người dì mập bắn ra một chút, hồ lô linh hồn trên cổ tay Túc Bảo nhanh chóng nuốt trọn sát khí.

Khoảnh khắc này, trong mắt Tô Tử Du, Túc Bảo chẳng còn là em gái phiền phức nữa….. mà là Ultraman… à không, em gái cậu là con gái, nên cô bé phải là mẹ của Ultraman mới đúng.

“Cố lên Túc Bảo!” Túc Bảo hét lên cổ vũ.

Quỷ hư vinh liên tục kêu gào: “Buông ta ra!”

Túc Bảo: "Không buông!"

Quỷ hư vinh hung ác nguyền rủa: Ta nguyền rủa ngươi chết thảm! Cả nhà ngươi đều chết thảm!"

Túc Bảo: “Đổi chiều!”

Quỷ hư vinh vừa tức vừa cuống, phun ra một câu: “Đổi chiều vô hiệu!”

Túc Bảo: “Đổi chiều, tiếp tục đổi chiều!!”

Nữ quỷ: “…”

Kỷ Trường: “..”

Tô Tử Du: “..”

Quỷ hư vinh hộc máu.

Sát khí ngút trời bị hút hết vào hồ lô, càng bị Túc Bảo nện, quỷ hư vinh càng yếu đi, dần dần khôi phục lại dáng vẻ như người thường.

Chỉ thấy nó ốm tong teo như cành tre khô, hai mắt trũng sâu, vẻ mặt sống không bằng chết…..

“Bất công…. bất công quá..”

Rốt cuộc nó đã làm sai cái gì? Đám người kia và xã hội này mới sai.

Khi mới lên tỉnh lỵ làm việc, nó cũng rất chân thành và xiết bao hi vọng.

Nhưng dần dà, những người xung quanh luôn chê bôi nó là dân nhà quê, nói nó bốc mùi hôi của bọn nhà quê.

Vì vậy nó mới trở nên như thế….

Cho nên, không thể trách nó, thực sự không thể trách nó….

Muốn trách thì trách thế giới bất công này, trách trên đời này có bao nhiêu người giàu có, nhưng nó lại nghèo.

Trách cô bạn thân đã cho nó nhìn thấy thế giới của những người giàu có, nhưng nó lại chẳng bao giờ sống được cuộc sống như vậy.

Hết tất thảy mọi thứ đều do họ gây ra ...

Cuối cùng rắc một tiếng, quỷ hư vinh hoàn toàn hóa thành một luồng sát khí đen ngòm rồi bị hút vào hồ lô.

Kỷ Trường lắc đầu: “Hư vinh làm mờ mắt!”

Chuộng hư vinh quá đà chỉ càng làm nổi bật sự tự ti đến cùng cực trong nội tâm mà thôi.

Túc Bảo lắc hồ lô, nói: “Sư phụ, con cảm giác như có nước trong hồ lô!”

Khi trước Túc Bảo luôn cảm giác hồ lô trống rỗng.

Bây giờ lại có cảm giác khó hiểu không sao diễn tả được.

Kỷ Trường ngáp ngủ: “Đúng rồi, hồ lô linh hồn như vậy mà!”

Nhét đầy thì viên mãn

Kỷ Trường híp mắt hỏi: “Cặp sách nhỏ, con vẹt ồn ào của con đâu?!”

Hồi chiều Tiểu Ngũ vừa hát vừa líu lo trong rừng cây nhỏ, giờ lại lặng yên không một tiếng động.

Túc Bảo ngoảnh đầu nhìn, phát hiện ra con vẹt đang đứng dưới gốc cây vải, co một chân ngủ và đầu vùi vào cánh.

“A, Tiểu Ngũ, sao lại chạy tới đó ngủ?”

Ngày thường chẳng phải nó thích nhất là nhoài người lên cửa sắt rồi làm loạn sao.

Tiểu Ngũ như bị giật mình tỉnh giấc, nghiêng đầu rồi nhìn Túc Bảo bằng đôi mắt đậu xanh Kazlan.

Kỷ Trường bay tới bên cạnh, nhìn con vẹt đăm đăm: “Con vẹt có màu xanh như phát sáng này, sao hôm nay lại không hát nhỉ?”

Tiểu Ngũ nghiêng đầu, bỗng vỗ cánh rồi bắt đầu hót líu lo: “My name is kiki, kiki kiki kiki, My name is kiki…”

Tiểu Ngũ khẽ dang rộng đôi cánh, cái đầu nhỏ của nó quay tròn như một vũ công hip-hop.

Vừa hát vừa lắc lư trái phải, hệt như một chú vẹt thông minh.

Kỷ Trường: “…”

Lúc này, Tiểu Ngũ bỗng vỗ đôi cánh, kêu lớn: “Cắn người cắn người rồi!”

Chỉ thấy cụ rùa đang cắn chặt lông đuôi của Tiểu Ngũ.

Túc Bảo: “A!”

Tô Tử Du: “…”

Túc Bảo nắm chắc lông của con vẹt, nói nhỏ: “Cụ rùa mau thả Tiểu Ngũ ra!”

Tô Tử Du cười chế giễu: “Nó nghe hiểu lời em mới lạ đấy!”

Rùa có một đặc điểm, một khi đã cắn thứ gì thì cắn chặt không buông.

Nhưng giây tiếp theo, Tô Tử Du lại thấy cụ rùa nới lỏng lông của Tiểu Ngũ.

Nó há miệng lắc đầu mấy cái, dường như nghe được tiếng hừ hừ đầy khinh miệt của nó.

Tô Tử Du: Có thể như này nữa sao?

Lúc này, bà cụ Tô gõ cửa bên ngoài kêu Túc Bảo xuống ăn tối.

Túc Bảo dạ một tiếng rồi vui vẻ ra khỏi phòng.

Hồi nãy đánh nữ quỷ một phen, bụng cô bé đói ngấu rồi.

Hình như đánh quỷ còn tốn sức hơn tập thể thao giảm cân nha!

Tô Tử Du nhắm mắt theo đuôi Túc Bảo đến ngồi ở bàn ăn, vừa uống nước vừa nhìn Túc Bảo ăn tối.

Sao em ấy ăn gì cũng như ngon lắm ấy nhỉ?

Cuối cùng, sau khi ăn chưa đầy nửa bát cơm, chưa đầy nửa bát canh gà, một cái chân giò kho tàu, một bát trứng và một cái bánh bao nhỏ… thì Túc Bảo nuốt không trôi nữa.

Bà cụ Tô nói: “Ăn thêm đi con, nhìn con ăn ít chưa này, nửa đêm đói bụng thì sao được?”

Có một kiểu đói gọi là bà ngoại cảm thấy cháu đói.

Túc Bảo sờ cổ nói: “Ngoại ơi Túc Bảo no thật mà, ngoại xem đồ ăn đầy lên cổ rồi nè.”

Thấy bà cụ Tô liếc nhìn bát canh cải thảo nhỏ, Túc Bảo lập tức đứng dậy rồi chạy như bay.

“Bà ngoại ơi Túc Bảo không ăn nữa đâu!”

Giờ cô nhóc khá nghịch ngợm, chạy lên lầu còn quay người làm mặt quỷ trêu bà ngoại.

Kỷ Trường nói : “Túc Bảo, mai con tìm cớ gì để trường tiểu học Quốc Tế Ngũ Tượng đào sân bóng lên nhé…”

Túc Bảo gật đầu: “Con nhớ kỹ rồi sư phụ!”

Cô bé đẩy cửa phòng ra.

Kỷ Trường bỗng lên tiếng: “Chờ chút, có quỷ mới đến đây.”

Lúc này Túc Bảo đã mở cánh cửa ra,

Vừa trông thấy cảnh tượng trước mắt, Túc Bảo đã cảm thấy da đầu tê dại, hồn vía lên mây.