Mặt khác, sau khi đuổi Mộ Cầm Tâm đi, Tô Ý Thâm tiếp tục cùng Túc Bảo lừa bắt con vẹt kia.
Tô Ý Thâm cảm thấy quá mệt mỏi, Túc Bảo không cho anh trực tiếp bắt nó mà còn phải dỗ nó, con vẹt lại không phải là con người, làm sao anh có thể dỗ được nó?
“Tiểu Ngũ, mau xuống đi, tao cho mày ăn thịt?” Tô Ý Thâm quyết định dùng kỹ năng diễn xuất vụng về của mình để dụ nó.
Con vẹt nhìn chằm chằm vào Tô Ý Thâm, lắc đầu như trống bỏi: "Không ăn thịt, không ăn thịt!"
Nó nhất quyết không chịu đi xuống.
Tô Ý Thâm hít một hơi thật sâu, quyết định sử dụng con át chủ bài của mình: “Túc Bảo, đi thôi, chúng ta mặc kệ nó đi!”
Túc Bảo lo lắng, nắm lấy áo của Tô Ý Thâm, nhỏ giọng cầu xin: “Đừng, cậu út, đừng bỏ rơi Tiểu Ngũ mà. .....”
Bé lo lắng đến mức nước mắt lưng tròng, nhưng lại không dám khóc.
Trái tim của Tô Ý Thâm run lên, anh ta lập tức hối hận, vội vàng xin lỗi: "Cậu xin lỗi, cậu xin lỗi, cậu út sai rồi, cậu út không nên nói như vậy."
Trong thế giới của trẻ con, việc bạo lực với bạn của bé không khác gì bạo lực với chính bản thân trẻ.
Sau khi Tô Ý Thâm nhận ra vấn đề này, anh ta thật muốn tát bản thân một cái.
Túc Bảo sửng sốt, đây là lần đầu tiên có người nói xin lỗi với bé...
Bé đã nói xin lỗi rất nhiều lần rồi, nhưng chưa ai nới với bé rằng ‘không sao đâu’ hay không ‘không có gì’.
Vậy nên, Tiểu Túc Bảo ngay lập tức tha thứ cho Tô Ý Thâm, bởi vì bé biết rằng thật sự rất buồn khi không nghe được người khác nói 'không sao đâu’.
Hai cậu cháu tiếp tục dỗ con vẹt.
Tiểu Túc Bảo: "Tiểu Ngũ, ngoan, mau xuống đi, cậu út chỉ đùa em thôi, cậu ấy không phải người xấu đâu."
Tô Ý Thâm: "Tiểu Ngũ, tao xin lỗi, mày xuống đi! Chúng ta đưa mày đến Kinh Đô được không, Trang viên ở Kinh Đô rất lớn, mày cũng có thể tìm được một con vẹt cái ... khụ khụ."
Thấy Tiểu Túc Bảo mãi không quay lại, Tô Dĩnh Nhạc, Tô Nhạc Phi và Tô Lạc quyết định ra hậu viện tìm.
Vì vậy, họ đã thấy cảnh tượng vô cùng ảo diệu, một lớn, một nhỏ đang thi nhau dỗ dành một con chim.
Sau khi biết chuyện gì đã xảy ra, cuối cùng họ cũng hiểu rằng là do con vẹt này mà Túc Bảo nhất quyết đòi quay lại Lâm gia.
Con vẹt này thuộc loài vẹt đuôi dài rất phổ biến, toàn thân có lông màu xanh lá cây sáng, đôi mắt nhỏ của nó cứ đảo xung quanh nhìn họ.
Ông hoàng cáu kỉnh Tô Dĩnh Nhạc là người đầu tiên mất bình tĩnh, cười lạnh nói: "Anh thực sự phục chú rồi đấy, già đầu rồi đến một con vẹt cũng không dỗ được, rác rưởi!"
Tô Nhạc Phi và Tô Lạc yên lặng không nói gì, Lão Bát dỗ con vẹt ở đây rất lâu rồi, nhưng con vẹt vẫn không chịu xuống, điều này chứng tỏ con vẹt này rất không dễ lừa.
Quả nhiên, con vẹt trên cây kêu lên: "Lão già ngu ngốc, lão già ngàn tuổi! Lão già ngu ngốc, già, muốn ăn lão già!"
Tô Dĩnh Nhạc cười cười, giơ cánh tay lên: "Nhìn anh đây này!” “Huýt, uhuuuu, ồ ồ ồ, ét ét!” Tô Dĩnh Nhạc vừa kêu vừa vỗ vỗ tay ra hiệu cho con vẹt bay đến cánh tay của mình.
Túc Bảo mở to mắt.
“Oa, cậu năm trông thật giống chú khỉ đột.”
Khóe miệng Tô Nhạc Phi giật giật.
Tô Lạc khoanh tay mím môi: Chậc chậc.
Con vẹt trên cây cũng kêu lên:
“Cút đi! Cút đi!”
Tô Dĩnh Nhạc cáu kỉnh lật mặt tại chỗ, tức giận chỉ vào con vẹt mắng: "Xuống ngay!"
Con vẹt đứng ở trên cây vỗ cánh: "Không không không, ngươi đừng mơ tưởng lừa gạt lão tử!"
Tô Dĩnh Nhạc bắt đầu hoài nghi nhân sinh, vẹt bây giờ đều thông minh như vậy sao?
Cậu năm tuy rằng trông rất hung dữ, nhưng dường như cậu ấy rất ấm áp.
Cục sữa nhỏ lặng lẽ đánh giá những người cậu này:
Cậu út và cậu ba thì tương đối dịu dàng, một người thì dịu dàng tạo nhã, còn người kia thì ấm áp như mặt trời.
Cậu tư trông thì hiền lành nhưng nguy hiểm... Cậu năm thì có cảm giác giống như một con rồng phun lửa, cái loại mà chỉ cần chọc vào là sẽ phát nổ ấy.
Hóa ra đây là những người anh em của mẹ bé.
Túc Bảo cảm thấy rằng bé cũng rất yêu những người cậu này.
Họ khác với ba và ông bà nội của bé.
Đột nhiên, ánh mắt của Túc Bảo và Tô Lạc chạm nhau.
Bé lập tức quay đầu lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Tô Lạc Cắn môi nói: "Lão Ngũ, đừng lãng phí công sức nữa, con vẹt này chỉ có Túc Bảo mới dỗ được."
Tô Dĩnh Nhạc nghi hoặc: "Anh biết?”
Tô Lạc cười lạnh một tiếng: “ Đầu óc của chú chỉ để trưng bày thôi sao?”
Tô Dĩnh Nhạc đang muốn nổi giận, Tô Nhạc Phi đã kịp thời ngăn anh lại, nói: "Anh tư nói đúng, tất cả chúng ta đều lùi lại."
Tô Ý Thâm đặt Túc Bảo xuống, bọn họ cùng lùi lại vài bước.
Túc Bảo ôm con thỏ nhỏ, ngẩng đầu nhìn về phía con vẹt: "Tiểu Ngũ, mau tới đây, chúng ta đi thôi!”
“Các cậu ấy, bọn họ không phải người xấu đâu!"
Bọn người Tô Lạc cùng nhìn về phía Túc Bảo.
Cô ục sữa nhỏ vẫy đôi tay nhỏ nhắn, đáng yêu dỗ dành con vẹt, họ chưa bao giờ nhìn thấy ai có vẻ ngoài dễ thương như vậy.
Trái tim của chàng trai thô lỗ Tô Dĩnh Nhạc gần như tan chảy.
Dễ thương quá, Tiểu Túc Bảo đáng yêu như em gái của họ khi còn nhỏ vậy!
Con vẹt nhìn Tiểu Túc Bảo, nghiêng nghiêng đầu, như thể đang suy nghĩ.
Nó vỗ cánh bay về hướng Túc Bảo, vừa định đáp xuống vai Túc Bảo... Giọng nói của Lâm lão phu nhân đột nhiên vang lên: "A, nó tới rồi!"
Con vẹt giật mình quay đầu lại, sau đó lại bay trở lại ngọn cây.
Tô Dĩnh Nhạc và những người khác: "..."
Túc Bảo mím môi, vẻ mặt lập tức căng thẳng, theo bản năng trốn đến bên cạnh Tô Ý Thâm.
Lâm phu nhân hoàn toàn không phát hiện ra mình là người thừa thãi, cười nói: "Hả? Con đang muốn bắt con vẹt này sao? Để bà!”
“Bà lập tức tìm người tới bắt cho."
Người nhà họ Tô đã rất thờ ơ đứng xem kịch, xem bà ta muốn làm cái gì đó để lấy lòng họ.
Nhưng con vẹt này chỉ là một con vẹt bình thường, giống là giống hạ đẳng cũng chẳng phải cao cấp gì...
Bà Lâm vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, làm ra vẻ thực sự rất muốn bắt con vẻ hộ bọn họ.
Tô Dĩnh Nhạc nổi giận nói: "Bà thật phiền phức, cút khỏi đây ngay!"
Lâm phu nhân sợ đến mức run tay, làmrơi cái điện thoại.
Làm sao lại có thể có người thiếu giáo dục như vậy, một chút cũng không biết kính già yêu trẻ ...
Động tĩnh ầm ĩ này đã thu hút Tô lão gia và Tô Nhất Trần, Lâm lão gia và Lâm Phong cũng chạy theo tới. Nhìn thấy cảnh này, Lâm lão gia lập tức chen vào: "Con vẹt này thực sự rất thông minh, chúng ta hãy bắt lấy nó!"
Lâm Phong: “Đừng nên quá khách khí với con vẹt này, nó rất khó lừa. Ở trại động vật có một cái lồng, nếu nó không nghe lời, chỉ cần bắn cho nó một liều gây mê là được.”
Con vẹt dường như hiểu được, lập tức vỗ cánh bay xa hơn một chút..
Túc Bảo gấp gáp nói: “Đừng đánh Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ rất ngoan....”
Tô Ý Thâm lạnh lùng nói: "Nghe thấy chưa? Tôi không cần anh giúp ở đây, xin hãy rời đi."
Lâm Phong gọi một cuộc điện thoại,cười nói: "Một đứa trẻ thì biết cái gì? Chúng tôi cũng không định đánh con vẹt này, mà là gây mê..
|
Người nhà họ Lâm như một lớp keo 502 vậy, họ không thể nghe hiểu tiếng người, mà tự đưa ra quyết định.