Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 946: C946



Mọi người lập tức ngừng lôi kéo và lục lọi, hồ nghi không thôi.

Bối Thần Vũ là một bệnh nhân bị máu trắng thật ư?

Nếu đó là sự thật thì hình như cô ta không có lý do để lập mấy bài vị kia….

Lẽ nào họ hiểu nhầm thật sao?

Nhìn thấy sự do dự của mọi người, Bối Thần Vũ thở dốc: “Tôi, tôi không, thật sự không phải tôi… Mỗi tháng tôi đều đi điều trị. Nhà chúng tôi nghèo đến mức cơm thừa canh cặn cũng ăn tới ba ngày mà không nỡ vứt đi…Ba mẹ dành dụm tiền mua cho tôi một miếng sườn cũng chia làm hai bữa, tôi cũng không nỡ ăn…”

“Những người như chúng tôi nào thừa tiền mà đi thờ cúng người không liên quan!”

Bối Thần Vũ tuyệt vọng đến cùng cực, nước mắt lăn dài xuống gò má, mọi người không khỏi thông cảm khi trông thấy dáng vẻ khóc như hoa lê đẫm mưa của cô ta.

Mẹ của Bối Thần Vũ ôm con gái, nghẹn ngào nói: “Con gái tội nghiệp của tôi… kiếp trước chúng ta đã phạm phải tội ác gì vậy! Sao cuộc đời của con gái tôi lại khốn khổ đến thế!”


Ba của Bối Thần Vũ ngồi xổm sang một bên, vò đầu bứt tóc, không nói nửa lời.

Gặp mạnh tất mạnh, gặp yếu tất yếu! Nếu đối phương là kẻ yếu, ông ta sẽ mạnh mẽ tấn công, nhưng nếu đối phương hùng hổ dọa người thì ông ta chỉ ngồi im lìm một góc tỏ vẻ đáng thương!!

Ngay lúc mọi người đang do dự thì một giọng nói non nớt vang lên: “Các chú các dì ơi, ở đây có camera ạ!”

Túc Bảo cầm ổ USB giơ lên cao.

Tô Tử Du cầm laptop của Tô Nhất Trần trên tay, cắm USB vào máy rồi phát video.

Đoạn video cho thấy Bối Thần Vũ đã lẻn vào tòa nhà số 7 và mang theo trái cây, tiền giấy, nhang đốt.

Cứ dăm ba hôm cô ta lại đi một chuyến, đã được vài tháng kể từ khi cô ta bắt đầu tới thờ cúng lần đầu tiên.


Ngày tháng trên màn hình camera hiển thị rõ ràng, không còn nghi ngờ gì nữa, người bị chụp ảnh là Bối Thần Vũ, giờ giấc cô ta đi vào và đi ra căn phòng thờ cúng kia đều được ghi lại.

Ba mẹ Bối Thần Vũ như chết lặng.

Hồi nãy cãi nhau, ba mẹ cô ta nói không biết mấy ác nhân kia là ai, nhưng đã chuyển tới chung cư này sinh sống thì sao có thể không hay biết gì??

Mà con gái của họ….chẳng ngờ con bé lại lén lút thờ cúng bọn ác nhân khiến cả con người và thần linh phải phẫn nộ kia??

“Không thể nào…” Mẹ của Bối Thần Vũ lẩm bẩm: “Con gái tôi yếu đuối lắm, đi xuống lầu cũng khó khăn…”

Ba của Bối Thần Vũ cũng ngơ ngác nói: “Con gái tôi là người tốt, sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy đâu…”

Hai người đều nhìn về phía Bối Thần Vũ.

Bối Thần Vũ sững sờ, cô ta cứ tưởng tòa nhà số 7 không còn người ở thì chẳng có camera, nào ngờ…..

“Tôi… tôi…” Cô ta lắp bắp không nói nên lời, chỉ biết lắc đầu như trống bỏi, hai hàng lệ tuôn rơi, cô ta bày ra bộ dạng xinh đẹp đượm buồn.

Bỗng nhiên, Bối Thần Vũ liếc thấy Tô Nhất Trần đứng ở ngoài đám người.