Phòng cậu tối đen như mực. Quan Thư Diệc cũng không muốn bật đèn làm phiền giấc ngủ của cậu, chỉ lặng lẽ đi đến bên giường bế người đang ngủ say.
Thực ra, Văn Nguyệt không ngủ. Hai mươi phút trước cậu đã tỉnh dậy trong vòng tay của Quan Thư Khanh, sau đó rửa ráy và xịt chất khử mùi rồi trở về phòng mình.
Cậu không muốn để Quan Thư Diệc phát hiện ra, không phải vì sợ anh giận, mà vì sợ anh sẽ không cho mình tiếp xúc với người khác nữa. Cậu quyết định sẽ bỏ trốn với cục cưng. Thà tự mình đi bây giờ còn hơn sau này bị vợ tương lai của Quan Thư Diệc đuổi đi.
Quan Thư Diệc bế cậu về phòng mình, đặt lên giường. Sau đó anh bật đèn ngủ, lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt khi ngủ của Văn Nguyệt. Nhận thấy hàng mi cậu khẽ rung, Quan Thư Diệc chạm nhẹ vào mặt cậu, mỉm cười nói: "Em yêu, sao phải giả vờ ngủ chứ?"
Văn Nguyệt mở mắt, liếc nhìn đồng hồ điện tử bên giường, đã là một giờ sáng.
"Công việc nào mà phải đích thân anh làm muộn thế này vậy? Không có anh ở nhà, em ngủ không yên." cậu thăm dò với vẻ nũng nịu rồi ngồi dậy ôm lấy Quan Thư Diệc.
Anh hưởng thụ sự ỷ lại của cậu, vòng tay ôm lấy lưng Văn Nguyệt, nhẹ nhàng đáp: "Là lỗi của anh, công việc cũng gần xong rồi. Ngày mai anh sẽ ở nhà với em."
Hôm nay anh đi gặp gia đình Tô Trân để xác định ngày cưới. Nay ngày cưới đã được định, Quan Thư Diệc cũng chẳng còn muốn tiếp tục ứng phó với Tô Trân. Trong mắt anh, Tô Trân và Từ Mẫn Dục không khác gì nhau, chỉ là công cụ trao đổi lợi ích. Có điều gia thế đằng sau Tô Trân lớn mạnh hơn, đến mức anh cũng phải thận trọng.
"Ừm... Sao trên người anh lại có mùi chất dẫn dụ bạc hà thế?" Mùi rất nhẹ, nhưng lại đủ để làm người ta tỉnh táo. Cậu đẩy Quan Thư Diệc ra, vẻ mặt lộ rõ sự khó chịu.
Anh chợt lúng túng, khẽ ho một tiếng rồi đáp: "Chắc là vô tình dính phải thôi. Anh đi tắm đây, bé cưng có muốn tắm với anh không?"
Văn Nguyệt gật đầu.
Quan Thư Diệc cởi đồ ngủ của Văn Nguyệt rồi bế cậu vào bồn tắm lớn trong phòng tắm. Cậu tựa vào lồng ngực rộng rãi và rắn chắc của Quan Thư Diệc, hít hà mùi chất dẫn dụ vị gió biển của anh trong khi dòng nước ấm áp bao quanh cơ thể cậu.
"Dễ chịu quá..." Văn Nguyệt không kiềm được mà thở dài, đứa bé trong bụng dường như cũng vui vẻ, chân đạp, tay cũng khua.
"Ôi, cục cưng lại đang đạp em rồi..." Cậu nhăn mặt xoa bụng, rồi nói với Quan Thư Diệc: "Bảo con ngoan chút đi."
Anh đặt tay lên bụng cậu xoa nhẹ, mỉm cười nói: "Khởi Lạc, đừng nghịch nữa nhé. Ngoan nào."
Không ngờ đứa bé thật sự ngừng đạp. Văn Nguyệt không khỏi á khẩu, đứa nhỏ còn trong bụng mà đã nghe lời bố như vậy, sau này sinh ra chắc chắn sẽ là một "bảo bối" của bố.
Mà không đúng, cậu định trốn đi rồi, cục cưng sẽ chẳng có cơ hội gặp lại bố đâu.
Xin lỗi con nhé, con thích bố như vậy, mà mẹ lại phải đưa con đi xa.
Văn Nguyệt lặng lẽ xin lỗi con trong lòng.
Hai người cứ thế ngâm mình trong bồn tắm một lúc, Văn Nguyệt dựa vào ngực anh rồi thiếp đi. Quan Thư Diệc lau khô người cho cậu rồi bế trở lại giường, sau đó ôm cậu ngủ.
Đến trưa hôm sau Văn Nguyệt mới thức dậy, còn Quan Thư Diệc hiếm khi được ngủ nướng.
Sau khi rửa mặt chải đầu, hai người nắm tay nhau xuống nhà dùng bữa trưa.
Quan Thư Dã vẫn giữ vẻ mặt như thể cả thế giới nợ tiền hắn, trong khi Quan Thư Khanh lén nháy mắt với Văn Nguyệt. Có Quan Thư Diệc ở đó, tất nhiên không ai dám nói gì thêm.
Dịp Tết, Quan Thư Diệc gác lại mọi công việc ở bên cạnh cậu suốt ba ngày liền. Thấy cảnh đó, Quan Thư Dã bực bội không chịu nổi, hôm sau đã tự về ký túc xá trường rồi nói sẽ không về nhà trước khi thi đại học.
Đến ngày thứ tư, cuối cùng Quan Thư Diệc có chút việc phải ra ngoài. Quan Thư Khanh liền tranh thủ kéo Văn Nguyệt đến phòng vẽ của mình.
Tất nhiên là không phải kéo cậu đến vẽ tranh.
"Ưm...A..." Văn Nguyệt ôm đầu Quan Thư Khanh ghì chặt vào ngực mình. Đầu nhũ mềm mại bị y ngậm chặt mút phát ra những tiếng "chụt chụt". Âm thanh ấy đan xen với tiếng nuốt của Quan Thư Khanh khiến cậu vừa xấu hổ vừa vô cùng hưng phấn. Thân thể mấp máy liên tục tiết ra nước dâm.
"Em nói xem, nếu anh cả phát hiện ra chúng ta thế này, liệu có giận đến phát ngất không?" Uống đủ sữa, Quan Thư Khanh bế Văn Nguyệt lên ngồi trên đùi mình, từ từ đẩy con c*c nóng rực vào chốn đào nguyên của cậu, bắt đầu chuyển động.
"Ưm a... Em... muốn rời khỏi đây... Anh có thể đưa em đi không?" Văn Nguyệt không để ý đến lời trêu chọc của y, cậu thở dốc hỏi.
Quan Thư Khanh ngớ người, sau đó bật cười: "Thì ra em đang tính thế à, Tiểu Nguyệt." Dưới người không nhịn được tăng tốc kịch liệt, gậy th*t nhiều lần đâm chọc ở lối vào khoang sinh sản.
Văn Nguyệt vừa sung sướng vừa hơi sợ hãi, cầu xin: "Nhẹ chút... ưm...cục cưng, cục cưng sẽ bị đẩy ra mất..."
Quan Thư Khanh nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt cậu, khẽ hôn lên môi, "Anh sẽ đưa em đi, nhưng em phải đồng ý với điều kiện của anh."
Lại là điều kiện? Đúng là em trai của Quan Thư Diệc...
Văn Nguyệt bị y nắc tới phát run, đầu óc mơ hồ, ngây ngô hỏi: "Điều kiện gì?"
Quan Thư Khanh đáp, "Làm vợ anh, ngày ngày để anh yêu thương, sinh cho anh những đứa con."
Văn Nguyệt im lặng không nói gì, nhưng rồi khẽ gật đầu: "Được... nhưng em không thể ở nhà suốt, em muốn đi học hoặc đi làm."
Quan Thư Khanh cười: "Đương nhiên rồi, em là vợ anh chứ không phải là thú cưng. Đến ngày cưới của anh cả, anh sẽ đưa em ra nước ngoài đăng ký kết hôn."
Trong cơn ngây ngất, Văn Nguyệt đồng ý lời cầu hôn của Quan Thư Khanh.
Hai người cứ thế bên nhau đến chiều.
Lúc Quan Thư Diệc về không thấy Văn Nguyệt trong phòng, anh hỏi quản gia cậu đi đâu.
Quản gia thản nhiên trả lời: "Cậu ấy ở phòng vẽ của Nhị thiếu gia."
"Phòng vẽ của Quan Thư Khanh?" Quan Thư Diệc có chút thắc mắc. Bình thường hai người này cũng ít qua lại, sao Văn Nguyệt lại đến đó? Tuy thế nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, sau đó đi đến phòng vẽ của Quan Thư Khanh.
Anh mở cửa phòng vẽ.
Văn Nguyệt đang mặc áo len và quần jeans lười biếng dựa vào sofa. Quan Thư Khanh đứng trước giá vẽ đang vẽ chân dung cậu. Cảnh tượng này mang lại một cảm giác rất yên bình.
"Sao lại mở cửa sổ rộng thế? Hôm nay tuyết rơi, lạnh lắm." Quan Thư Diệc nhíu mày đi đến, đóng cửa sổ lại.
Dĩ nhiên là để bay bớt mùi.
Quan Thư Khanh cười nhẹ đáp: "Phòng vẽ không thông gió thì sẽ hơi ngột ngạt. Em sắp vẽ xong rồi. Anh muốn đợi Tiểu Nguyệt ở đây hay về phòng đợi?"
"Anh đợi ở đây." Quan Thư Diệc bước đến giá vẽ của em trai, nhìn tác phẩm.
Bức tranh có màu sắc tươi sáng, thần thái của cậu thì sống động trông giống một thiên thần lạc lối chốn trần gian.
Một thiên thần mang thai.
Nhìn nét vẽ cuối cùng hoàn thành, Quan Thư Diệc hỏi, "Bức này bao nhiêu? Anh mua."
Quan Thư Khanh giả vờ suy nghĩ, đáp: "Giá thân thiết, giảm cho anh 20%, hai triệu."
Quan Thư Diệc không chớp mắt lập tức chuyển khoản.
"Bức tranh rất đẹp nhưng sau này không được vẽ nữa." Anh kéo Văn Nguyệt rời khỏi phòng vẽ.
Văn Nguyệt quay đầu lại nhìn một lần.
Quan Thư Khanh vẫy tay với cậu, miệng mấp máy: "Tạm biệt nhé, vợ yêu."