Ngày hôm sau, mặc cho sự ngăn cản của Lưu Ly, Uyển Khanh vẫn mỉm cười thản nhiên mặc đồ chỉnh tề đi làm việc. Chính tính cách ngang bướng đó của cô đã làm một người hiền lành dịu dàng như Lưu Ly phải dậm chân nghiến răng chỉ lên trời oán thán.
- Tại sao trên đời lại có người không biết sống chết như cậu chứ??? Để đó mà xem, cậu có ngã xuống tớ đây cũng không thèm đỡ!!!
- Ừ! Tớ đâu nhờ! Cậu cứ làm tốt việc của cậu đi! - Uyển Khanh cười tươi trả lời, không kịp để Lưu Ly xông đến bóp cổ, cô nhanh chóng đóng cửa lại rồi chuồn đi.
Từ khi cô đảm nhận trọng trách tạm chăm sóc Minh Huân khi cậu đột nhiên đổ bệnh, công việc đó bỗng thành của cô như là điều hiển nhiên, và Lưu Ly được đổi chỗ cho cô, cô ấy trở thành hầu nữ tự do.
Hầu nữ tự do không đơn giản chỉ là làm những công việc tổng hợp trong nhà, cái tên đó còn có ý nghĩa là tượng trưng cho một "món hàng" để chủ nhân trao đổi với đối tác. Nói một cách dễ hiểu, nếu đối tác làm ăn là một kẻ kín kẽ và cẩn thận thì ta cần dùng chính năng lực và uy tín của mình làm điều kiện trao đổi; còn nếu đối tác là kẻ chỉ cần dùng tiền, dùng sắc hay dùng quyền lực ra nói đã có thể mờ mắt chấp thuận, thì hầu nữ tự do chắc chắn sẽ được dùng đến.
Đừng nghĩ rằng loại đối tác thứ 2 sẽ không có hay là ít, thật ra loại đó nhan nhản ở khắp nơi. Thời buổi này, những kẻ thừa kế đã không còn mấy người tài giỏi, chủ yếu đều là những tên trụy lạc mang mác "Tổng giám đốc" để ra oai cho thiên hạ xem mà thôi.
Uyển Khanh nhíu mày suy nghĩ, thầm lo lắng thay cho cô nàng chỉ biết lo chuyện của kẻ khác kia. Mới chỉ thoát khỏi kẻ đáng sợ như cậu chủ mà cô bé đã nghĩ mình cuối cùng cũng được yên ổn, thật là đơn giản và ngây thơ quá mức rồi.
Thấy Uyển Khanh đang chậm bước ở xa, chàng vệ sĩ đeo kính tốt bụng lần trước liền đi đến nhiệt tình hỏi thăm.
- Uyển Khanh! Cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi?
- Vâng! Hôm qua ạ!
- Sao không nghỉ ngơi thêm?? Trông em vẫn còn nhợt nhạt lắm đó!
- Em không sao! - Uyển Khanh mỉm cười. - Em mà nghỉ nữa chắc phải cuốn gói rời khỏi đây luôn ấy!
- Đâu! Bà chủ đặc cách cho em mà!
- Dù gì thì...vẫn không nên. Em là người làm, đâu thể tùy ý nghỉ ngơi như chủ được. Mà thôi, em vào đây! - Uyển Khanh mỉm cười rồi đẩy cửa bước vào.
Trong phòng nay đã được chiếu sáng bởi đèn ne-on màu vàng dịu nhẹ, Minh Huân vẫn còn nhắm mắt như đang ngủ, vị bác sĩ già thì nhíu mày căng thẳng đặt ống nghe lên người cậu tỉ mỉ kiểm tra, còn bà chủ thì đứng bên cạnh quan sát. Bàn tay bà không ngừng mở ra rồi nắm vào như muồn điều chỉnh tâm trạng của mình.
Thấy Uyển Khanh bước vào, Tú Tú quay người lại ra hiệu im lặng, Uyển Khanh gật đầu ra dấu mình đã hiểu, sau đó cô nhón chân nhẹ nhàng đi lại gần.
Vị bác sĩ già thở dài một hơi, đặt ống nghe xuống rồi lấy từ trong túi áo blouse trắng mình đang mặc ra một chiếc khăn tay, chầm chậm lau những giọt mồ hôi trên trán.
- Thế nào? - Tú Tú nhíu mày mất kiên nhẫn hỏi. Đối với hành động lau mồ hôi lúc này của vị bác sĩ già, bà rất rất không hài lòng.
- Thưa, cậu chủ... - Vị bác sĩ cất vội chiếc khăn trở lại áo, liếc nhìn cậu chủ một cái, e dè trả lời.
- Nói nhanh! Có phải ông muốn nghỉ việc không???
- Bà chủ! Tôi không dám chắc nhưng thật kì diệu... - Nói đến đây, ông quay lại nhìn Tú Tú, hai mắt như sáng lên lộ rõ vui mừng. - Cậu chủ bây giờ đã không còn bất cứ triệu chứng kì lạ hay gây nguy hiểm nào, thậm chí vết bỏng trên chân cậu ấy cũng đang dần lên da non rồi, xương cũng đang từ từ hồi phục, các dây thần kinh cũng hoạt động bình thường! Bà chủ! Chúc mừng bà!
- Nói vậy, tức là Minh Huân...chân nó...
- Tương lai, có thể cậu chủ sẽ đi lại được như người bình thường! Nhưng vì đôi chân lâu ngày không hoạt động nên cần chút thời gian tập luyện và xoa bóp để kích thích các cơ. Theo như tôi thấy thì, nếu điều độ tập luyện thường xuyên, chậm nhất là 6 tháng sau cậu chủ sẽ đi lại được!
Sai người tiễn vị bác sĩ già ấy về, Tú Tú xúc động ngồi xuống bên mép giường, dịu dàng nắm lấy tay Minh Huân. Bà áp bàn tay ấy lên má mình, từng giọt nước mắt khẽ lăn xuống.
Uyển Khanh đứng bên cạnh vuốt vuốt sống mũi, suy nghĩ xem mình có nên ra ngoài hay không.
- Ta biết cháu đã vất vả vì nó rất nhiều! - Tú Tú xoa nhẹ khuôn mặt hơi gầy của Minh Huân, mỉm cười. - Ta không biết cháu đã làm những gì để ra được kết quả như thế này, nhưng Uyển Khanh, ta rất vui, thật đấy! Cảm ơn cháu! Cảm ơn cháu đã cố gắng vì nó! Cảm ơn vì cháu đã không bỏ cuộc!
- Đó là nhiệm vụ của cháu, thưa bà chủ! - Uyển Khanh cúi người xuống, khẽ đáp.
- Nói đi, cháu muốn gì? Ta sẽ thưởng cho cháu! - Tú Tú chỉnh lại chăn cho Minh Huân rồi đứng dậy, đi đến trước mặt Uyển Khanh.
- Thật sự chỉ cần cháu muốn, gì cũng được phải không ạ? - Uyển Khanh ngẩng mặt lên, đối mắt với Tú Tú.
- Phải!
- Vậy thì, xin bà chủ... - Uyển Khanh mỉm cười, quay sang nhìn Minh Huân vẫn bình yên chìm trong giấc ngủ. -...hãy để cháu chăm sóc cậu ấy cho đến khi cậu ấy hoàn toàn bình phục!
***
Tú Tú nâng cốc cafe đen lên, nhấp một ngụm nhỏ, trong đầu bà vẫn lưu lại hình ảnh khi mình rời khỏi phòng con trai. Lúc đó, Uyển Khanh đã dịu dàng chỉnh sửa chăn cho Minh Huân rồi khẽ vuốt lấy mặt cậu, đôi môi hồng cong lên đẹp đến diệu kì. Bà không biết khi đó cô đã nghĩ gì, nhưng qua nét mặt ấy, bà biết cô rất vui.
Vui? Trừ cô bé ấy ra, Uyển Khanh là người đầu tiên không sợ con trai bà, thậm chí là vui mừng khi cậu đã không sao. Từ lâu lắm rồi mới có người dễ dàng tiếp xúc với Minh Huân với thái độ dễ chịu như vậy. Bà còn nhớ, mười mấy năm trước, cũng có một cô bé mỉm cười thật tươi chìa tay ra với con trai bà, nhưng vẻ mặt cô bé lúc đó vẫn rất miễn cưỡng, trong khi Uyển Khanh lại thật tâm như vậy, không chút khó chịu như đang bị ép buộc.
Sẽ như thế nào đây? Con bé đó ở cạnh con trai bà liệu có phải là ý kiến sáng suốt hay không? Nó sẽ thật sự mang lại kết quả mà bà muốn, sẽ kéo được con trai bà ra khỏi bóng ma của quá khứ chứ??
***
Khệ nệ bưng khay thuốc vào phòng, Uyển Khanh mỉm cười nhìn người trên giường đang khó khăn chống tay ngồi dậy.
- Cậu chủ! Cậu tỉnh rồi? Cậu có thấy mệt hay đau ở đâu không?
Thoáng chốc, Minh Huân giật mình nhìn Uyển Khanh, cả người dần chuyển sang tư thế phòng bị, mắt vô thức bắn ra tia nhìn cảnh giác. Uyển Khanh vẫn mỉm cười, lơ đi. Cô đặt khay thuốc lên chiếc tủ con cạnh giường rồi ngồi xuống, đối mặt với Minh Huân, lặp lại câu hỏi.
- Cậu còn thấy đau nữa không? - Vừa nói, cô vừa đưa tay lên kiểm tra nhiệt độ trên trán cậu, nhưng chưa chạm đến nơi, tay đã bị gạt ra một cách rất thô bạo.
- Tránh ra!!!
Uyển Khanh thở dài, cầm lấy bát thuốc lên, khẽ thổi. Mùi thuốc bắc dần lan ra khắp phòng, thơm dịu.
- Sức khỏe cậu bây giờ rất yếu nên cậu đừng làm gì quá sức. Với cả, cậu cần uống thuốc đầy đủ. Đây! Có đắng thì cậu cũng phải cố chịu nhé! - Uyển Khanh ân cần căn dặn như người mẹ đang dặn con. Xong, cô đưa bát thuốc đến trước mặt Minh Huân, môi vẫn giữ nguyên nụ cười.
Minh Huân cúi xuống nhìn bát thuốc màu đen vẫn đang tỏa hơi được chìa ngay trước mặt, rồi ngẩng đầu lên nhìn Uyển Khanh. Ngay sau đó, cậu nhếch môi, tay vung lên hất đổ cả bát thuốc. Nước thuốc vẫn còn rất nóng, theo đà đổ hết lên tay Uyển Khanh. Cô chỉ kịp "A" lên một tiếng, đứng bật dậy, bát thuốc liền rơi xuống nền đất, vỡ tan.
Uyển Khanh cắn chặt môi nén đau, cúi xuống nhặt toàn bộ mảnh vỡ. Cô không ngờ khi không còn một chút sức mạnh nào bên người, khả năng chịu đựng của cô lại thấp đến tệ hại như thế.
- Cậu chủ! Lần sau cậu đừng làm vậy! - Uyển Khanh ngước mắt lên nhìn cậu, dịu dàng nói.
- Thật ra tôi bị bỏng cũng không sao, nhưng thuốc này là để giúp cậu nhanh khỏi bệnh. Đổ đi một lần chính là khiến cậu giảm đi một lần khả năng hồi phục. Cậu hãy suy nghĩ cho mình một chút, nhé?
Minh Huân quay mặt đi không thèm quan tâm, Uyển Khanh lại tiếp tục thở dài. Nhặt xong tất cả mảnh vỡ, cô liếc xuống chiếc chăn nay đã dính đầy vệt đen của thuốc, nói.
- Tôi sẽ quay lại ngay. Lần này hi vọng cậu sẽ uống!
Khi cánh cửa đã được người ta đóng lại, khi chắc chắn trong phòng chỉ còn một mình mình, Minh Huân bất giác nhìn xuống hai bàn tay, nhíu mày. Cậu không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, và vì sao chỉ sau một giấc ngủ dài, sức của cậu lại yếu đến như vậy. Thậm chí lúc nãy, khi hất bát thuốc đó đi, khi bị một chút nước thuốc ấy bắn vào tay, cậu lại cảm thấy đau. Chẳng phải cảm giác đó vốn chỉ xuất hiện khi cậu dùng sức mạnh của mình làm tổn thương mình thôi sao?
Minh Huân đưa tay lên đỡ trán. Những chuyện này cậu thật sự không muốn nghĩ nữa. Từ khi sinh ra cậu vốn đã không hề bình thường rồi, cho nên một chút bất thường như vậy xảy đến cũng không cần bận tâm quá nhiều làm gì. Ngó thấy chiếc xe lăn đang được đặt gần đó, cậu nhoài người đến với tay định kéo lại. Nhưng tay vừa chạm đến tay cầm phía sau xe, cả người liền như mất đi điểm tựa khiến cậu ngã nhoài xuống sàn nhà, đau điếng.
Thế này là sao? Chẳng phải lúc trước chỉ cần chạm một cái đã dễ dàng kéo nó lại gần, và cử động vài cái đã dễ dàng ngồi lên sao? Hơn nữa, đôi chân cậu trước nay tê liệt, một chút cảm giác cũng không có, sao bây giờ nó lại đau như vậy?
- Cậu chủ! - Đúng lúc đó, Uyển Khanh lại đẩy cửa bước vào. Nhìn Minh Huân nằm sõng soài dưới đất, cô hoảng hồn kêu lên. Không nghĩ ngợi nhiều, cô chạy nhanh lại, đặt khay thuốc xuống đất rồi đỡ lấy cậu.
- Cậu chủ! Cậu lại làm sao vậy? Chẳng phải tôi đã nói bây giờ cậu rất yếu sao? Cần gì thì cậu có thể chờ tôi lên là được cơ mà!
- Tránh ra! - Minh Huân khó chịu gạt tay cô, ngang bướng muốn tự mình đứng dậy. Cậu không tin ngay cả việc này mình cũng không làm được.
Nhìn dáng vẻ chật vật níu lấy mép giường rồi cố sức nâng người lên của Minh Huân, Uyển Khanh rất muốn đạp cho cậu mấy cái. Mặc kệ sự phản kháng của cậu, cô đỡ lấy một bên tay rồi giúp cậu đứng lên, để cậu ngồi lên giường, đắp chăn lên ngang người cậu, sau đó đặt một cái gối sau lưng giúp cậu ngồi thoải mái hơn rồi bưng thuốc đưa đến trước mặt cậu. Một loạt hành động ấy diễn ra liên tiếp khiến Minh Huân chỉ còn biết trợn mắt tức giận.
Cô gái này là làm sao đây? Hả? Nếu có thể, cậu thật sự rất muốn thiêu chết cô ta, ngay lập tức!!! Nhưng khi nhìn vào đôi mắt xanh như nước biển của cô, bất giác cậu sựng người, sau đó cúi xuống nhìn bát thuốc.
Cứ ngỡ Minh Huân lại tức giận và hành động như cũ nên khi cậu vừa đưa tay lên, Uyển Khanh vội dấu bát thuốc ra sau lưng, nhăn nhó.
- Cậu chủ! Tôi đã nói cậu đừng làm vậy nữa! Thuốc này thật sự rất rất tốt cho cơ thể cậu, cậu cứ hất đổ nó như vậy thì làm sao mà khỏe được?
Nhìn Uyển Khanh, lần đầu tiên trong đời cậu muốn bật cười. Đè nén cảm giác kì lạ vừa mới xuất hiện trong lòng, cậu nhíu mày, chìa tay ra.
- Đưa đây!
- Hả?
- Thuốc! Muốn tôi uống, không phải à?
- Cậu...thật sự sẽ uống, sẽ không đổ nó đi nữa chứ? - Uyển Khanh e dè thăm dò. Nhưng khi Minh Huân vừa chau mày hơn một chút, cô liền ngoan ngoãn đưa thuốc cho cậu.
Chớp chớp mắt nhìn bát thuốc chỉ còn lại một chút nước ở dưới đáy, rồi nhìn chàng trai đang nhăn nhó nhíu mày lau miệng, Uyển Khanh mỉm cười, lấy một viên ô mai trên khay rồi đưa cho cậu.
- Cậu ăn đi, không cần cố chịu. Tôi biết thuốc rất đắng!
Minh Huân chần chừ giây lát rồi nhận lấy, cho vào miệng. Vị ô mai vừa chua vừa cay lập tức xóa tan hương thuốc bắc khó chịu, cậu vừa ngậm vừa nghĩ, cái thứ nước đó thật sự là thuốc à, tại sao lại khó nuốt như vậy?
Trái ngược với khuôn mặt như đám mây đen của Minh Huân, Uyển Khanh tươi cười đứng dậy, ngó qua chiếc đồng hồ treo tường rồi nói.
- Nếu mệt cậu cứ ngủ thêm chút nữa đi, lát nữa tôi sẽ đem đồ ăn lên cho cậu. Còn nếu cậu cần gì thì có thể liên lạc qua bộ đàm, tôi sẽ lập tức lên ngay. Cậu nhớ đừng cố sức như lúc nãy, nhé?
Chờ đến khi Uyển Khanh ra ngoài, Minh Huân mới từ từ nằm xuống. Nhìn lên trần nhà, trong đầu cậu đột nhiên hiện ra một đôi mắt màu xanh nào đó.
Đã bao lâu rồi mới có người nhìn cậu với ánh mắt như thế? Bao lâu? Từ khi cậu biết nhận thức thì...hình như không có ai cả. Mọi người đều xa lánh cậu, nhìn cậu bằng ánh mắt khinh bỉ lẫn sợ hãi, họ gọi cậu là con quái vật, họ nguyền rủa cậu vì sao không chết đi, họ đã cố tình tìm mọi cách để giết cậu. Ngay cả mẹ cũng chỉ nhìn cậu với ánh mắt bất lực và mệt mỏi, chị gái thì hoàn toàn căm ghét, luôn nhìn cậu như kiểu cậu là thứ gì đó rất phiền phức và ghê tởm, thậm chí là cô bé nào đó - người đầu tiên đã mở lòng với cậu trong đám người xa lạ ấy - cũng nhìn cậu bằng đôi mắt e dè bất an ẩn dấu sau sự quan tâm giả tạo. Nhưng còn cô gái kia, từ đầu đến cuối cậu chỉ nhìn thấy trong đôi mắt màu xanh ấy là sự kiên nhẫn, kiên nhẫn đến dịu dàng. Không chút căm ghét, không chút khinh miệt, thậm chí là không chút sợ hãi, không chút giả tạo. Không muốn thừa nhận nhưng ánh mắt đó đã làm cậu mềm lòng.
Không ai có thể quen được với việc suốt chặng đường cuộc đời lại chỉ in dấu chân mình. Chính những người như cậu mới luôn khao khát được yêu thương, được hạnh phúc, cho nên chỉ cần dịu dàng một chút, thật lòng một chút, kiên nhẫn một chút đã dễ dàng đánh tan sự ương bướng của cậu, sự phòng ngự của cậu. Trong vô thức, cậu đã không kháng cự lại cô, uống bát thuốc đó, và ăn viên ô mai đó. Có thể đúng là cậu hèn yếu, nhưng sự ấm áp mà cô mang lại cậu không muốn đánh mất chút nào. Thật nực cười làm sao, không ngờ cậu cũng có thể có loại cảm giác đó.
***
Cửa he hé mở, Uyển Khanh nghiêng người nhìn vào trong. Khi chắc chắn người nằm trên giường đã ngủ say, cô mới nhẹ nhàng bước vào, đóng cửa lại, cố gắng không gây ra tiếng động.
Bước lại gần, cô cúi người xuống nhìn Minh Huân. Cho dù là đã ngủ, đôi mày của cậu vẫn nhíu lại, tóc mái hơi rối lòa xòa trước trán, chiếc khuyên tai màu đen tuyền nằm im lìm bên tai trái. Ngay cả ngủ cậu cũng không có một giấc ngủ đúng nghĩa.
Con người luôn dùng giấc ngủ để vùi sâu và trốn tránh hiện thực nghiệt ngã mà mình đang đối diện, hay đơn giản là tìm chút bình yên sau bao đau khổ, mệt mỏi mà mình đã trải qua. Nhưng với người con trai này, cả nơi để cậu trốn tránh cũng khiến cậu đau khổ, cả nơi để cậu nghỉ ngơi cũng khiến cậu mệt mỏi vô cùng. Phải nói, số phận đã định cậu sinh ra là không được hạnh phúc.
Cô thở dài, nhẹ nhàng áp tay mình lên trên mắt trái cậu. Con mắt này vốn là của em trai cô. Vì nó đã phạm phải lỗi lớn là phá đi viên ngọc phòng thân của thái tử nên đã bị tước đi một con mắt, bị phong ấn và đẩy đến thế giới con người. Đáng ra con mắt này phải đang nằm sâu dưới đáy biển, nhưng không hiểu lý do vì sao, nó lại hợp nhất được với người này. Tuy nhiên, khi phong ấn hết hiệu lực, khi sức mạnh của nó được giải phóng, nó sẽ phải được trả về cho chủ nhân thật sự của nó. Chỉ là đến lúc đó, ngay khi con mắt này rời khỏi người cậu, cậu...sẽ biến thành tro bụi. Ngày đó giờ đây đã không còn xa nữa rồi.
Quả thật, người này sinh ra đã gắn liền với hai chữ "bất hạnh".
Chợt cổ tay bị nắm chắt, Minh Huân đã tỉnh từ lúc nào. Cậu nhìn cô, nhíu mày.
- Làm gì?
- Cậu chủ! Cậu đã đói chưa? - Uyển Khanh mỉm cười, không có ý định rụt tay lại.
- ...
- Tôi mang chút cháo vào. Cháo chị Lâm Như nấu rất ngon, vẫn còn nóng. Cậu ăn luôn nhé?
- ...Lát!
- Lát sẽ nguội mất đấy!
- ...
- Được! Vậy thì lát nữa. Tôi để ở đây, lúc nào cậu đói có thể tự ý lấy. Nhưng nếu cần, cậu có thể gọi tôi!
***
Đóng cửa lại, cô xoay người chuẩn bị rời đi thì giật mình, Kiên đã đứng sau cô từ lúc nào. Hai tay hắn xỏ trong túi quấn, người dựa vào tường trầm lặng nhìn cô. Uyển Khanh liếc hắn một cái, không nói gì, đi thẳng qua người hắn, tay liền bị hắn bắt được.
- Thời gian phát tác của người sắp đến rồi. Người cần xoa thuốc ngay!
- Ngươi có vẻ rất rõ nhỉ? - Uyển Khanh nhếch môi nhìn hắn.
- Là thái tử đã nói! - Kiên thở dài, buông tay cô ra.
- Vậy sao? Được! Đưa thuốc cho ta, ta tự làm! - Uyển Khanh chìa tay ra trước mặt Kiên.
- Thần sẽ giúp người!
- Hồng Kiên, rốt cuộc ngươi muốn gì đây? - Uyển Khanh nghiến răng tức giận. - Chúng ta đã lật bài ngửa với nhau cả rồi, ngươi cũng nên tự hiểu đi. Đừng có tốn công vô ích nữa!
- Công chúa! - Hồng Kiên lên tiếng cắt ngang, nhìn cô với ánh mắt phức tạp. - Ngoại trừ giúp người xoa thuốc, thần chẳng làm được gì khác nữa. Vậy mà bây giờ, ngay cả việc đó người cũng không cho thần làm sao?
Bởi vì trên đời vẫn còn có loại tình yêu được gọi là cố chấp. Chính là cho dù không có được người đó, bản thân vẫn muốn vì họ mà làm tất cả, chỉ đơn giản muốn họ được hạnh phúc, và trong hạnh phúc đó vẫn có hình bóng của mình.
- Vậy thì nhanh chóng làm cái việc mà ngươi muốn đi. Sau đó, đừng có mà lởn vởn trước mắt ta!