“Tin ta đi! Ta biết ngươi yêu Toji, nhưng cô ấy sẽ không bao giờ thuộc về ngươi đâu! Vậy nên, giúp ta! Chỉ cần hắn chết, cô ấy sẽ là của ngươi!”
***
Không biết đã trải qua bao lâu, Uyển Khanh khó nhọc mở mắt ra. Đập vào mắt cô lúc đó là khuôn mặt được phóng đại của Lưu Ly, cô bé đang chăm chú nhìn cô đầy lo lắng. Thấy Uyển Khanh đã tỉnh, Lưu Ly thở phào một hơi, đưa tay vuốt lấy một giọt mồ hôi trên trán.
- May quá may quá! Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi! Làm tớ lo chết đi được!
- Đã xảy ra chuyện gì vậy? - Uyển Khanh uể oải ngồi dậy, tay nâng lên day day hai bên thái dương. Cô thật sự cảm thấy khá là đau đầu. Chợt kí ức ùa về, cô ngẩn ra nhìn quanh phòng một lượt, nhưng không hề thấy bóng dáng của người đó. Ảo giác sao?
- Cậu không nhớ mình bị làm sao à? - Lưu Ly lo lắng ngồi xuống giường đối mặt với Uyển Khanh, cẩn thận kiểm tra nhiệt độ trên trán cô. Cảm thấy đã không còn nóng nữa, cô mới nói tiếp.
- Thật ra tớ cũng không hiểu sự tình lắm, nhưng nghe thư kí của bà chủ nói cậu vì chăm sóc cậu chủ mà mất sức, ngất xỉu ngay bên đoạn cầu thang. Chính anh ta đã đưa cậu vào đây rồi gọi bác sĩ kiểm tra. Cậu biết không, anh ta nói lúc cậu ngất đi, sắc mặt xanh xao đến dọa người, giống như ngày đêm không ăn không ngủ vậy. Bà chủ nghe xong liền cho cậu nghỉ, còn sai tớ phải chú ý chăm sóc cậu tỉ mỉ. Uyển Khanh à, cũng may là cậu không sao! Cậu dọa tớ sợ chết đi được! Nhìn này, thấy quầng thâm trên mắt tớ không? Bao đêm tớ thức vì cậu đấy!!!
- Bao đêm??? - Uyển Khanh giật thót, bỏ qua mấy lời bịa đặt không chút ngượng mồm của Kiên mà mình vừa nghe được, cô túm lấy áo Lưu Ly hỏi dồn dập.
- Cậu nói bao đêm là sao hả? Tớ đã ngủ như vậy mấy ngày sao? Mấy ngày? Là mấy ngày?
- Uyển Khanh...ặc...cậu bình tĩnh chút! Bình tĩnh nào! Từ từ để tớ nói... - Lưu Ly hoảng hồn gỡ tay Uyển Khanh ra khỏi áo mình, hắng giọng. - Tớ chỉ nói quá một chút thôi, cậu phản ứng ghê quá đấy! Thật ra cậu mới ngủ có 2 ngày thôi!
Hai...ngày???
Mặc kệ Lưu Ly nói hươu nói vượn gì sau đó, Uyển Khanh chỉ lặng im suy nghĩ. Bỗng cửa được mở ra, Kiên ló đầu vào cười hì hì.
- Quý cô! Không phiền chứ? A! Uyển Khanh tỉnh rồi hả?
- Cậu ấy mới tỉnh ngay luôn! - Lưu Ly cười, đứng dậy. - Cũng không sao nữa rồi!
- Thật hả? - Kiên đi vào, nghiêng đầu nhìn Uyển Khanh, mỉm cười mặc cho cái lườm sắc như dao của cô đang chĩa vào mình. - Đúng là sắc mặt tốt hơn nhiều rồi!
- Anh vào có chuyện gì à? - Lưu Ly rót một cốc nước đưa cho Kiên, tò mò hỏi.
- Cũng không có gì! - Kiên nhận lấy cốc nước, nhấp một ngụm. - Tôi đến xem Uyển Khanh đã tỉnh chưa thôi, tiện thể chuyển lời của bà chủ đến cô ấy!
- Ấy, vậy tôi đi làm việc đây! - Lưu Ly vội vã đi ra ngoài. Ra đến cửa, cô típ mắt cười cười đóng cửa lại.
- Quả là cô bé dễ thương! - Kiên lắc đầu hất tay, cốc nước được “ném” lên bàn, vị trí thật ngay ngắn và đẹp mắt.
- Sao lại nhìn thần như vậy? - Kiên mỉm cười thản nhiên trước ánh mắt sắc lạnh của Uyển Khanh.
- Ngươi đã nói gì với thái tử?
- Thần chỉ nói sự thật thôi mà! Những gì thần nhìn thấy, thần đều báo cáo đầy đủ, cụ thể, tường tận! Làm đúng chức trách thôi mà người cũng khó chịu sao?
- Ta đang nói chuyện nghiêm túc với ngươi! Vậy nên, ngươi cất ngay cái khuôn mặt cợt nhả cũng nụ cười khó chịu đó đi!!!
Kiên nhún vai tỏ vẻ vô tội, tiện tay kéo ghế lại, ngồi xuống. Hai bên bỗng cùng im lặng.
- Vì sao người làm thế? - Một lúc sau, Kiên lên tiếng.
- Đó không phải là chuyện của ngươi! - Uyển Khanh mệt mỏi dựa vào tường, khẽ nhắm mắt. - Có nói, ngươi cũng không thể hiểu đâu!
- Người đã mất đi toàn bộ sức mạnh rồi! - Kiên trầm giọng nói, kèm theo đó là một tiếng thở dài. Cả người Uyển cứng lại, cô mở to mắt kinh ngạc nhìn hắn.
- Ngươi nói gì? Chẳng phải...
- Thật ra bị dính phải lời nguyền không liên quan gì đến sức mạnh cả. Chỉ là, để bảo toàn tính mạng cho người, thái tử đã phong ấn sức mạnh của người lại, và cũng chỉ có thái tử mới có thể gỡ phong ấn ấy ra! Nếu không, người sẽ chết, sẽ biến mất vĩnh viễn! Bây giờ, nói một cách chính xác thì, người chẳng khác gì con người cả! Bị phong ấn khác với lúc ta giải phóng sức mạnh, cho nên trong thời gian này, có thể người sẽ phải chịu đau đớn một chút, thái tử sẽ cố gắng tìm mọi cách để hóa giải giúp người, dù rằng nó vốn không thể...
- Kiên!
- Vâng?
- Ngươi...nói nhiều quá! - Uyển Khanh yếu ớt lên tiếng. Đột nhiên, cô gục xuống, tay giữ lấy sau gáy, đôi mày nhíu lại vô cùng đau đớn. Kiên vội vàng đứng bật dậy, lật đật chạy lại đỡ lấy cô. - Người làm sao vậy??
- Không sao! - Cô gạt tay hắn đi, cắn chặt môi. - Ra ngoài đi!
- Để thần xem! - Kiên nhíu mày, cố chấp kéo tay cô xuống. Hắn kinh ngạc nhìn một đường dài màu đỏ ở sau gáy cô, bất giác thốt lên. - Vì sao lại như thế này??
- Tại sao lại không thể? - Uyển Khanh nhếch môi nhìn hắn.
Kiên không thèm đôi co, rút từ trong túi áo ra một lọ thuốc nhỏ. Khi nắp được mở ra, mùi thảo dược dịu nhẹ liền lan tỏa khắp phòng.
- Cái này... - Uyển Khanh nghi hoặc nhìn hắn đang dốc thuốc ra tay mình. Là thuốc bột đã được pha nước.
- Thái tử trước khi đi có đưa cho thần! - Kiên kéo cô lại gần, vén tóc cô sang một bên rồi xoa lên vết thương. - Thái tử bảo, thuốc này sẽ giúp người giảm bớt đau đớn!
- Để ta tự làm!
- Để thần! - Kiên cố chấp giữ chặt Uyển Khanh trong lòng. Hắn dịu dàng xoa lấy vết thương, đôi mắt ánh lên vài tia phức tạp lạ lẫm.
- Kiên!
- Vâng!
- Vì sao ngươi lại đến?
Kiên khựng người lại trong chốc lát. Cái khựng người đó khiến Uyển Khanh bật cười.
- Ngươi hiểu ý ta, đúng không?
Kiên không trả lời. Nói một cách chính xác, hắn không thể nói được gì.
- Là con trai của đại tướng quân, tài giỏi như thế, vậy mà lại chấp nhận hạ mình làm kẻ hầu của ta, tại sao thế? Không lẽ ngươi có ý đồ? Là gì vậy?
- Ý đồ của thần hẳn là người cũng đã biết rồi chứ? - Kiên thấp giọng, bàn tay xoa lên vết thương càng nhẹ nhàng hơn khi nghe thấy tiếng hít nhẹ như nén đau của Uyển Khanh.
- Tất nhiên, ta hiểu! - Uyển Khanh bật cười. - Ta hiểu rất rất rõ!
- Người hiểu là được rồi!
- Ngươi có lẽ không biết... - Uyển Khanh nhíu mày giữ chăt lấy vạt áo của Kiên, nén đau một lúc rồi lên tiếng. - Hồng Kiên, tương lai ta sẽ là vương hậu!
Bàn tay người nào đó cứng đơ. Kiên hoàn toàn hóa đá.
- Ta biết ngươi có ý định muốn lấy ta, nhưng đáng tiếc là ta lại không thể! - Uyển Khanh ngồi thẳng dậy, nhìn vào mắt Kiên, nhếch môi cười.
- Không muốn nói, nhưng ta thấy ngươi quá tốn công rồi! Về nơi thuộc về ngươi đi, đừng lởn vởn bên cạnh ta như vậy nữa. Đừng khiến ta cảm thấy tội nghiệp ngươi!
- Chẳng lẽ...thần lại không có cách nào? - Đôi mắt Kiên lần đầu tiên nhìn Uyển Khanh thật sắc lạnh và tàn nhẫn. Hay nói một cách chính xác, ánh nhìn đó mới là ánh nhìn thật sự của hắn.
- Có chứ! - Uyển Khanh mỉm cười. - Ngươi có thể, trừ khi người làm vương chúa! Chỉ là...ngươi có thể chống lại thái tử được sao?
Kiên nhíu mày, nhíu thật sâu. Rồi không nói không rằng, hắn đứng dậy, quay người rời đi sau khi bỏ lại một câu nói.
- Người nghỉ sớm đi!
***
Khẽ đóng cửa lại rồi dựa lưng vào, Kiên thở dài một cách mệt mỏi, nhíu mày day day trán, nhớ lại những gì Uyển Khanh vừa nói.
“Kiên, tương lai ta sẽ là vương hậu!”
“Không muốn nói, nhưng ta thấy ngươi quá tốn công rồi! Về nơi thuộc về ngươi đi, đừng lởn vởn bên cạnh ta như vậy nữa. Đừng khiến ta cảm thấy tội nghiệp ngươi!”
“Ngươi có thể, trừ khi người làm vương chúa! Chỉ là...ngươi có thể chống lại thái tử được sao?”
Đôi môi người nào đó đang mím chặt chợt vẽ ra một nụ cười.
Kiên bỏ tay xuống, liếc nhìn cánh cửa như muốn xuyên qua nhìn người con gái trong kia.