Tin Đồn Tình Ái Thất Thiệt Cũng Không Sai

Chương 117: Phiên Ngoại 6



Bình thường Bùi Ôn Hạ hoặc là ru rú trong nhà luyện vũ đạo luyện thanh, lịch trình làm việc được sắp xếp rộng thoáng, nhưng lúc nào làm việc thì ít nhất cũng có một anh chồng đi cùng. Nhưng các anh ấy đều giữ khoảng cách với đồng nghiệp, cũng đeo nhẫn chứng tỏ đã lập gia đình, nêu cậu không có dịp ghen tị.

Đường Hiểu Vi thấy cậu lại đây, lập tức vẫy đuôi nhào qua đón, như cún con thấy chủ: “Ôn Hạ ưi!” Mới tách ra chưa được một tiếng, anh đã nhớ vợ rồi.

Bùi Ôn Hạ không có giận chó đánh mèo anh, anh muốn ôm cũng không tránh, vỗ vỗ lưng anh: “Em đây.”

Dám giở trò lưu manh với chồng cậu, đâu có được.

Người phụ nữ ăn mặc rất sành điệu, có thể nhìn ra cô ta là người nước ngoài, phong cách khá thoáng, ba vòng đạt chuẩn, nhất là vòng 1 nở nang. Người phụ nữ này, ánh mắt nhìn Đường Hiểu Vi làm cậu không thể không phòng bị.

Cô ta nói tiếng Việt có chút không thành thạo, nhưng luôn giữ trên môi nụ cười tự tin: “Oh, Vi, đây là…?”

Vi? Gọi gì mà thân mật quá vậy.

Bùi Ôn Hạ tuyên bố chủ quyền đầy khí thế chính cung: “Tôi là người yêu của anh ấy.”

Đường Hiểu Vi lúc này mới thôi dính lấy vợ, choàng tay qua ôm eo cậu, ngượng ngùng nói: “Đây là vợ tôi, my wife.” Anh mới không muốn giới thiệu tên vợ cho người khác biết đâu, lỡ như cô ta nhìn trúng vợ anh thì sao.

Người phụ nữ nghe hiểu, mắt nhìn cậu với biểu cảm khác, khắt nghiệt hơn. Tuy hôn nhân đồng giới đã phổ biến hơn lúc trước, nhưng người kì thị từ trước đến giờ cũng không ít.

Bùi Ôn Hạ gật gật đầu xem như chào hỏi, ngẩng đầu hỏi anh: “Cô này là ai vậy?” Là bồ nhí thì biết tay cậu.

Là người nước ngoài thì hôn nhau chào hỏi là bình thường, cậu tuy ghen nhưng không có mất não tới nổi làm rộn lên chỉ vì anh bị hôn vào má, cái đó không phải ghen nữa, mà là nhỏ nhen.

Đường Hiểu Vi ngay lập tức luống cuống nói: “Cô ấy là Jasmine, siêu mẫu quốc tế, bạn cũ của anh, bọn anh có hợp tác chụp ảnh chung vài…lần…” Tiếng anh càng lúc càng nhỏ khi nhìn thấy ánh mắt sắc lẹm của vợ yêu.

Phấn khích ghê, Ôn Hạ lườm anh kìa.

Jasmine giơ tay ra, cười nhạt: “Nice to meet you. Tôi là, childhood friend, của Vi. Chúng tôi, very lose.”

Cô ta nói mình là bạn thuở nhỏ của anh, hai người rất thiên thiết với nhau. Nếu là bạn bè bình thường mà lại nói câu này với vợ bạn, không khác gì khiêu khích.

Bùi Ôn Hạ không ngu, cô ta rõ ràng có ý đồ muốn cướp chồng mình, cậu khoanh tay, chìa nhẫn cưới chói lóa ra, phe phẩy: “Bắt tay thì khỏi đi, chúng ta không cần thân làm gì. Thân thiết thì sao, thân hơn vợ chồng chúng tôi không?” Ăn chung ngủ chung làm việc chung đến tắm cũng tắm chung, size quần lót của anh cậu còn biết rõ hơn của mình.

Nụ cười của Jasmine cứng đờ: “…”

Đường Hiểu Vi cảm thấy hành động khoe ân ái của cậu sao mà đáng yêu, làm anh nhộn nhạo cả lòng. Ôn Hạ hôm nay vừa nam tính vừa đáng yêu, anh lại thích cậu hơn nữa rồi.

Cậu kéo tay anh: “Không còn chuyện gì nữa thì chúng tôi xin phép đi trước.” Đi nhà vệ sinh cậu phải lau sạch vết son môi gai mắt kia.

“Oh, wait…”

Jasmine nắm lấy một bên tay còn lại của Đường Hiểu Vi, nghiêng người qua muốn hôn anh.

Cô ta biết, xung quanh đây ẩn núp không ít phóng viên, nếu muốn chiếm được Đường Hiểu Vi thì phải tạo tin đồn trước, dùng truyền thông ép nhà họ Đường, làm anh phải cưới cô ta. Nhà họ Đường và nhà mẹ đẻ của cô ta dù sao cũng là cũ thức mà.

Nhưng Bùi Ôn Hạ còn lâu mới để cô ta một việc mà làm tới hai lần, chen vào giữa hai người, hòng ngăn lại. Cậu không đánh phụ nữ, nếu không cô ta đã bị cậu đánh bẹp.

Chụt.

“…”

Bùi Ôn Hạ ngơ ngác.

Jasmine ngẩn người.

Đường Hiểu Vi nổi giận.

Anh kéo cậu ôm vào lòng, ngay tại chỗ lấy ra khăn tay, chà lau khuôn mặt của cậu, bộ mặt anh hung dữ, như vừa ăn chanh, chua chát. Anh đẩy cô ta ra, ngã cũng mặc kệ, ghen tuông lộ rõ mồn một trên mặt anh.

Vốn muốn nhìn cậu ghen, đâu mà ngờ người ghen lại biến thành anh.

“Ah!” Jasmine không ngờ Đường Hiểu Vi lại xô ngã mình, lại thấy ánh mắt như hổ của anh, chỉ biết ngồi như chôn chân tại chỗ.

Bùi Ôn Hạ bị hôn một ngụm, Đường Hiểu Vi đã xù lông, tuy anh rất tức giận nhưng động tác lau mặt cho cậu lại rất ôn nhu, mềm nhẹ.

Nhìn anh cứ lau mãi, đổi vài lần khăn giấy, giận muốn rớt nước mắt, cậu phì cười. Chồng nhà ai mà đáng yêu thế này.

Cậu xoa đầu anh, chu môi hôn má anh, chỗ mà người phụ nữ đã hôn qua: “Anh đừng lau nữa, mặt em sắp sưng lên rồi. Đừng làm lỡ thời gian hẹn hò của…chúng ta?” Hình như anh lại giận hơn thì phải.

Cậu vừa mới hôn gián tiếp với Jasmine làm Đường Hiểu Vi tức muốn nổ tung. Dù là mặt của anh, anh cũng ghen.

Đường Hiểu Vi kéo Bùi Ôn Hạ vào xe, nhấn ga, chạy một mạch đến khách sạn tình yêu.

“Ôn Hạ, em thích dây xích hay là còng tay?”

Anh trầm giọng, vẻ mặt nghiêm túc.

Bùi Ôn Hạ: “…”