(*Tẩy sàn (hoặc lau sàn): ý bảo hành động giải quyết, dọn dẹp tàn tích của chuyện gì đó sau khi nó xảy ra (thường là chuyện xấu). Ở đây ý nói về việc dọn dẹp tàn cuộc của bạn Tiêu và Lạc, dọn dẹp cái bầu mà mọi người tưởng là có)
Kỳ thi đầu năm sắp tới, trong văn phòng tổ dạy học năm hai, các thầy cô đang thừa dịp không có tiết để thảo luận về công tác dạy học. Nhất Trung kiểm tra rất nhiều, đầu học kỳ có bài kiểm tra, ngày thường cũng có bài kiểm tra theo tháng và kiểm tra giữa kỳ, lên tới năm ba còn có các loại điểm tra đột xuất trong tuần hay thậm chí là ở tiết tự học buổi tối.
Cuối tuần năm hai sẽ có bài kiểm tra, trong văn phòng chồng chất một đống bài kiểm tra đã in đầy đủ.
"Mọi người cảm thấy, học sinh bây giờ học tập áp lực lắm sao?" Chủ nhiệm Từ phụ trách công việc phân công công tác học sinh nói, "Tôi cảm thấy học sinh năm hai có áp lực học tập rất lớn, tôi nhìn chúng nó dạo này cứ buồn bã ỉu xìu."
"Vẫn còn tốt lắm." Thầy giáo Lý nói, "Đám nhóc này vừa nãy còn dám lấy tài khoản của tôi nghe nhạc, bọn chúng tự có phương thức giải trí của bản thân mình, chỉ cần cho bọn chúng đủ thời gian và không gian là ổn rồi."
"Đúng rồi thầy Lý." Chủ nhiệm lớp ba năm nhất đi qua văn phòng dạy học gõ cửa vài cái, tố cáo "Tiêu Ngạn lớp thầy, tiết tự học tối qua đứng sau cửa lớp bọn tôi tìm Lạc Tri Dư đánh nhau, chẳng qua đánh không được, do bị giáo viên đang dạy trong lớp chạy ra ngăn, chuyện này Lạc Tri Dư cũng có sai, em ấy không nên bảo với cô giáo Trương mình là Tiêu Ngạn."
"Quan hệ của hai đứa nhóc này nhất định phải kém như vậy sao?"
"?Không có mà." Thầy Lý nhớ lại cảnh tượng hôm qua mình thấy lúc chiều, "Hai đứa bọn nó quan hệ cũng tốt mà, Tiêu Ngạn tối hôm qua còn giúp Lạc Tri Dư giải đề, Lạc Tri Dư nghe cũng thật nghiêm túc, tôi thấy hai đứa nó thảo luận rất sôi nổi, bầu không khí học tập cũng rất tốt."
"?"
*
Trong phòng học lớp ba năm hai ——
Lạc Tri Dư dựa vào cạnh cửa, chờ Tiêu Ngạn trả lời. Tiêu Ngạn rõ ràng nghe được gần đó có người nhỏ giọng nói "Cái đệt", sau đó lại chính là mấy lời nói tưởng nhỏ nhưng thực ra ai cũng nghe được.
"Tình huống gì vậy?"
"Bánh Trôi với Tiêu Ngạn ở chung ký túc xá, các cậu nói xem làm sao mà Bánh Trôi lại hiểu nhiều về tra nam như vậy?"
"Chậc chậc chậc, lớn lên đẹp trai đều không đáng tin cậy, tôi xấu tôi đáng tin cậy."
"Chờ chút đừng kích động, này hình như là Lạc Tri Dư năm nhất đi?"
Lưng như kim chích* hơn mười giây, bỏ qua đề tài vừa rồi, trong đầu quét qua một vòng những chuyện xảy ra gần đây, Tiêu Ngạn rốt cuộc mới nhớ được, lý do Lạc Tri Dư tới đây tìm hắn là gì.
(*Lưng như kim chích (如芒在背): Mô tả sự hoảng loạn lo lắng)
Tới cũng đúng lúc lắm.
"Hôm trước không phải bảo là cuối tuần sau sao?" Tiêu Ngạn còn nhớ rõ thời gian, hắn đứng lên, đi về phía Lạc Tri Dư, "Cuối tuần này tôi có bài kiểm tra đầu năm."
Hắn vừa dứt lời, Lạc Tri Dư còn chưa kịp nói chuyện, âm thanh thì thầm khe khẽ trong phòng học lại vang lên.
"Cậu ta còn muốn chờ tuần sau?"
"Cậu ta còn muốn thi nữa hả?"
"Hình tượng giáo thảo bị sụp đổ?"
Tiêu Ngạn: "......"
Lạc Tri Dư: "?"
"Bọn họ đang nói cái gì vậy?" Lời nói của những người này căn bản không phải thì thầm, so với thanh âm đọc bài buổi sáng chỉ kém hơn một chút, "Tiết học lớp các anh thật náo nhiệt."
"...... Cậu đi với tôi." Tiêu Ngạn bắt lấy tay Lạc Tri Dư, dẫn người ra khỏi phòng học, ánh mắt học sinh lớp ba nhìn theo bọn họ, cầm điện thoại chạy hết cửa trước lại về cửa sau, thẳng đến khi mất bóng hai người.
Vì thế mọi người trong phòng học tập lại tập trung ánh mắt tới trên người ba người Phàn Việt Thang Nguyên và Trương Thự.
Phàn Việt: "......"
Phàn Việt: "Các cậu tỉnh táo chút đi, đó là Lạc Tri Dư lớp ba năm nhất."
"Đúng, đó là Lạc Tri Dư a." Thang Nguyên cũng nói, "Lên đào mấy trăm bình luận trên Tieba trường mình thì biết, độ xứng đôi tin tức tố bằng 0%, bộ mặt ký túc xá của bọn tôi không thể nào có khả năng tới với em ấy."
"Hai người bọn họ đều rất thuần khiết, độ xứng đôi bằng 0% nghĩa là không có khả năng yêu đương." Trương Thự tổng kết, "Tiêu Ngạn làm sao có thể là tra nam, không cần nghĩ nhiều."
"."Phàn Việt nói, "Người khác thì tôi không biết, nhưng nhân phẩm tôi thì các cậu vẫn có thể tin được."
"Cho nên lớp các anh khi nãy đang nói cái gì? Đang nói chuyện về anh sao? Tôi vừa dứt lời bọn họ liền nhìn chằm chằm anh." Lạc Tri Dư một đường bị Tiêu Ngạn đưa tới cuối hành lang, nơi đó có một cái ban công nhỏ có thể bước ra ngoài, ngày thường nếu không có việc gì sẽ không có ai đến chỗ đó.
"Bởi vì cậu tới tìm tôi." Tiêu Ngạn buông bàn tay đang nắm lấy Lạc Tri Dư ra, "Cậu đang nhắc tới việc kiểm tra đo lại tin tức tố đúng không, sao lại dời lên cuối tuần này?"
"Cứ cho rằng bọn họ sốt ruột đi, dù gì cũng hiếm thấy mà." Lạc Tri Dư đưa lưng về phía Tiêu Ngạn, ghé vào lan can hóng gió, "Bác tài xế nhà tôi cuối tuần phải về nhà thăm con gái, dù sao hai ta cũng cùng đến kiểm tra, chi bằng anh giúp tôi, chở tôi đoạn đường đi."
Tiêu Ngạn: "......"
"Anh do dự cái gì?" Lạc Tri Dư cực kỳ khiêm tốn nói, "Tôi chỉ ngồi xe tới bệnh viện thôi mà, không làm gì anh đâu."
Cậu bám vào lan can, duỗi tay hứng nước mưa rơi xuống từ bầu trời. Khóa kéo đồng phục của cậu được mở ra, áo khoác hơi to hơn so với thân hình của cậu, cổ áo nửa che nửa lộ, đã qua thời gian quan sát sau phân hoá rồi, nên Lạc Tri Dư không cần dán miếng dán tin tức tố nữa.
Ánh mắt Tiêu Ngạn chỉ ngừng lại trong chớp mắt, liền lập tức chuyển sang nơi khác, điều này khiến hắn bỏ lỡ câu nói của Lạc Tri Dư.
"Hỏi anh đấy?" Lạc Tri Dư nhíu mày, "Sao lại thất thần vậy, lớp các anh không phải là đang tụ tập lại nói xấu anh chứ?"
Đúng rồi, đây mới là Lạc Tri Dư của thường ngày.
"Cậu lúc nãy khiêm tốn như vậy làm cái gì?" Khiến hắn bị một cái chảo đen từ trên trời rơi xuống đập cho choáng váng đầu óc.
"Tôi đang cầu xin anh đó, bạn học Tiêu Ngạn." Lạc Tri Dư nói, "Chẳng lẽ tôi phải mang cái chổi tới đánh anh mới chịu, anh không phải bị tôi tẩn tới nghiện rồi chứ."
Một câu rơi xuống thêm một cái chảo, nhưng Tiêu Ngạn lại không hiểu hắn tại sao lại vì một câu "Cầu xin anh đó" kia mà sung sướng nửa giây. Hắn duỗi tay kéo Lạc Tri Dư từ lan can trở về, kéo khoá kéo đồng phục lên tận cổ áo: "Đối xử với đòng phục của tôi tốt một chút."
"Sao anh cầu kỳ quá vậy......" Lạc Tri Dư không hiểu vì sao đồng phục đối với người này lại quý giá như vậy, cậu vừa định nói đạo lý, tiếng chuông thông báo chuẩn bị vào lớp học chợt vang lên.
"Buổi chiều cuối tuần tới cửa khu kiểm tra số một chờ tôi." Tiêu Ngạn thuận tay giúp Lạc Tri Dư vuốt phẳng cổ áo, chọt chọt phù hiệu trước ngực Lạc Tri Dư, "Thi xong tôi dẫn cậu đi."
Tiêu Ngạn một đường trở về phòng học, ở cạnh cửa đụng phải chủ nhiệm Lý.
"Ngày mưa không ngồi trong phòng học nói chuyện sao?" Thầy Lý quan tâm hỏi một câu, "Đi đâu vậy."
"Không dám nói nhiều ạ." Tiêu Ngạn nói, "Em còn yêu học tập lắm, học tập là nhiệm vụ chủ yếu của học sinh ở giai đoạn cấp ba này."
Thầy giáo Lý: "?"
Phàn Việt từ xa nhìn về phía Tiêu Ngạn, ra dấu hiệu ok trên tay, lúc thầy Lý bước vào lớp, lớp học trong vòng một giây đã ngồi hết vào vị trí của mình, chỉ là trong tiết học này thầy giáo Lý chợt cảm thấy, trong lớp có vài ba học sinh thường trộm ngắm Tiêu Ngạn.
Lạc Tri Dư buổi tối ở nhà ăn lại gặp Tiêu Ngạn, cậu vừa mới ăn xong cơm tối, ngẩng đầu lên liền thấy bàn ăn phía trước xuất hiện một cái gáy quen thuộc.
Lạc Tri Dư tâm tình rất tốt.
"Mày làm gì vậy?" Nhà ăn tối nay cho học sinh năm nhất thêm cơm, còn đưa mỗi người một quả trái cây, Lạc Tri Dư chọn quả quýt. Tỉnh Hi Minh đang ăn cơm, bỗng thấy Lạc Tri Dư phía đối diện móc từ trong túi ra một cây bút lông, vẽ đôi mắt với lông mày lên trên vỏ quả quýt, vẽ biểu tình lúc ai đó đang ăn dưa.
"Giống không?" Lạc Tri Dư thưởng thức quả quýt đang cầm ở trong tay, "Cực kỳ giống."
Cậu vẽ thêm vài nét bút lên vỏ quả quýt xem như tóc, nhìn càng giống tên đần độn ngồi trước đội hình cậu ăn dưa kia.
"Giống cái gì? Làm gì vậy? Vẽ không ra nhưng nhìn vẫn khá sinh động." Tỉnh Hi Minh không hiểu hành động này của cậu là đang làm gì, "Sao lại tự dưng vẽ cái này?"
"Hư." Lạc Tri Dư đứng dậy, đẩy bàn ăn tới chỗ đã định, đứng cạnh bàn ngập ngừng hai bước, chọn vị trí tốt, lui về phía sau một bước, tay phải giơ lên, ném. Quả quýt nhỏ ở trên bầu trời vẽ ra một đường cong tinh tế, cực chuẩn không sai tí nào mà đập vào đầu một vị nam sinh năm hai ngồi bàn trên, lại lăn xuống dưới bàn ăn của người ta.
Sau đó Tỉnh Hi Minh lại nhìn thấy, bạn cùng phòng của cậu lấy tốc độ cực kỳ nhanh mà vác cặp sách, nhảy ra từ cửa sau nhà ăn.