Tinh Chấn

Chương 4: Có thể đem giấy kết hôn phát trong vòng bạn bè không?



Ngày hôm sau mặt trời vẫn chiếu rọi mọi ngóc ngách, trên tầng 15 của tòa nhà văn phòng số 280 đường Kim Nam, những tấm cửa chớp cắt ánh nắng thành những dải dài để che bớt đi ánh nắng quá mức thiêu đốt.

Tại văn phòng luật sư Hoa Văn.

Tới gần giờ cơm, trong không khí tràn ngập căng thẳng, Triệu Dĩ Xuyên vừa kết thúc cuộc nói chuyện cùng đội trưởng, đi ra sau văn phòng tùy ý nhìn quanh tứ phía, liền phát hiện trong góc tường đang có một người cúi đầu đứng đó. Anh đứng yên tại chỗ, chờ người nọ ngẩng đầu lên, anh bước đến cuộn tập tài liệu trong tay rồi gõ vào đầu đối phương.

“Ninh Tư Nghiêu!”

Cô gái bị khiếp sợ, quay đầu lại thấy Triệu Dĩ Xuyên, nhanh chóng thả lỏng. Tay cô còn đang cầm thanh chocolate ăn dở, lẩm bẩm: “Luật sư Triệu, làm em sợ muốn chết……”

“Cái này là danh sách chứng cứ, em cứ xem qua rồi sắp xếp theo thứ tự.” Triệu Dĩ Xuyên đặt văn kiện ở trên mặt bàn của cô, “Đói bụng thì cứ đi ăn đi, đừng có gánh vất vả về thân.”

“À, được.” Ninh Tư Nghiêu đáp, “Em không đói bụng…… Không phải, em chờ anh cùng luật sư Thẩm ăn chung.”

“Chờ hắn làm gì?” Triệu Dĩ Xuyên buồn cười hỏi.

“Luật sư Thẩm nói hôm qua là em đâm đầu vào rắc rối, anh ấy cùng anh giúp em giải quyết, cho nên em muốn mời ăn cơm.”

Ninh Tư Nghiêu là ám chỉ vụ án ly hôn của cô Vương, Triệu Dĩ Xuyên không để tâm trong lòng, lúc này mới nói: “Chuyện nhỏ thôi, vốn dĩ là chuyện của anh, sao anh lại không giúp được……Nhưng dù sao chuyện này em cũng đã học được bài học rồi, đến người thân của đương sự cũng khó để thành thật nói chuyện, em chạy đến để hỏi về chuyện nhà người khác……”

“Em chỉ muốn kéo gần khoảng cách với cô ấy.” Ninh Tư Nghiêu có chút ủy khuất nói.

Triệu Dĩ Xuyên vẫn bình tĩnh, nhưng khóe miệng đã thu lại nụ cười khách sáo vừa rồi: “Chúng ta đang làm việc để lấy tiền, đừng nghĩ đến việc sẽ chơi bài tình cảm với ai đó. Lần này biết là em có ý tốt, vì vậy không cần mời ăn cơm, về sau đừng làm như vậy nữa.”

“Đã rõ.” Ninh Tư Nghiêu nghiêm túc ăn năn, lại hỏi, “Nếu không thì em mời anh cùng luật sư Thẩm uống cà phê được không? ”

“Ai muốn mời gì vậy?”

Nghe thấy âm thanh, Ninh Tư Nghiêu vội vàng đứng lên: “Luật sư Tô.”

Một người phụ nữ mặc trang phục chức nghiệp, trang điểm tinh xảo vừa vặn đi ngang qua bọn họ với chiếc túi trên vai, nghe thấy cuộc đối thoại, cô ta gật đầu với Ninh Tư Nghiêu: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, gọi là chị Tô Nghệ.”

“Chị Tô Nghệ.” Ninh Tư Nghiêu gật gật đầu, “Chị muốn uống cà phê không? Để em mời.”

“Còn uống cà phê sao?” Tô Nghệ nói đùa, “Không sợ áo sơ mi của sư phụ em lại bị bẩn à? Cái áo sơ mi mượn của lão Trương bên cạnh đã trả lại chưa?”

Sáng hôm qua Triệu Dĩ Xuyên đại khái là không tỉnh ngủ, cầm cốc cà phê đụng phải tường, mới vừa uống được hai ngụm cà phê Americano đá lại làm đổ ra áo sơ mi trắng, đồng thời còn làm bẩn một tập tài liệu trên bàn làm việc bên cạnh.

Cảnh tượng này quá sảng khoái, lan truyền nhanh đến mức ngay cả Tô Nghệ vốn không quan tâm chuyện thiên hạ cũng phải trêu chọc anh, Ninh Tư Nghiêu nhớ ra liền liếc nhìn Tô Nghệ. Triệu Dĩ Xuyên linh cảm cà phê sắp trở thành meme mới, và có khi nó sẽ không biến mất cho đến khi có cảnh tượng tương tự xuất hiện.

Anh thở dài, bất đắc dĩ mà nói: “Có thôi đi không?”

“Ai biết được anh có chuyện gì.” Tô Nghệ nói, ánh mắt dừng lại trên người Triệu Dĩ Xuyên một lát, nhìn thẳng vào đồ trang trí bằng kim loại trên cổ áo anh, “Ồ, đã mua quần áo mới nhanh như vậy rồi?”

Triệu Dĩ Xuyên không trực tiếp trả lời mà chỉ cười.

Sau vài câu chuyện phiếm trong văn phòng, chủ nhân của tài liệu bị hỏng trong thảm kịch cà phê bước tới túm cổ áo Triệu Dĩ Xuyên: “Tôi biết ngay mà, hôm nay khắp nơi như khổng tước tán loạn, hóa ra là khoe quần áo mới.”

“Thẩm Dược cậu cũng có kém gì đâu.” Triệu Dĩ Xuyên né tránh hắn.

Thẩm Dược không bực, theo thói quen đẩy gọng kính trên sống mũi của mình: “Nhưng tâm tình của cậu rất tốt, tôi không nói sai đúng không? Làm sao, gần đây cậu gặp phải chuyện gì vui sao?”

Chuyện vui sao?

Xác thật cũng coi như một chuyện, nhưng Triệu Dĩ Xuyên không biết có thể thông báo khắp nơi hay không.

Hoặc có thể đó chỉ là mình anh đơn phương vui vẻ.

Triệu Dĩ Xuyên cuối cùng nói: “Không có gì, thời tiết gần đây rất tốt.”

Thẩm Dược cười nhạo anh không ngay thẳng, quả nhiên là có bí mật của riêng mình, nhưng lại không tiếp tục tra hỏi. Hắn thuận miệng nói một câu lại gieo vào lòng Triệu Dĩ Xuyên một hạt giống, cả nhóm xuống tòa nhà dưới lầu ăn cơm, vừa ngồi xuống, Triệu Dĩ Xuyên cầm ấm trà lúa mạch lên, trong lòng đột nhiên cảm thấy hụt hẫng.

Giấy đăng ký kết hôn đều được cất vào trong ngăn kéo, áo sơ mi đã được giặt sạch cùng cà vạt mới mua đã được đưa về nhà, anh đã nghĩ đây là giai đoạn mới của cuộc đời, bất kể bắt đầu từ đâu, thì anh cùng Bùi Triết đều khác trước đây.

Chẳng lẽ đây không phải sự kiện đáng nhớ hay sao?

Nghịch điện thoại, Triệu Dĩ Xuyên không do dự, soạn tin nhắn xong liền chuẩn bị tâm lý mà nhấn gửi đối phương: “Tôi có thể nói cho đồng nghiệp biết tôi đã kết hôn không?”

Bùi Triết xem tin nhanh chóng, trong vòng sáu phút.

Triệu Dĩ Xuyên: Có thể không?

Bùi Triết lần này “Đang nhập” rất lâu, suy đi nghĩ lại rồi đưa ra một câu trả lời mơ hồ:

“Phải xem anh.”

(Ý em là anh có muốn hay không ấy hả)

“Này, Xuyên nhi.” Thẩm Dược là người phương bắc, ngữ khí tự nhiên thân mật, hắn chú ý đến Triệu Dĩ Xuyên đang cầm điện thoại, nhắc nhở, “Ăn đi, đồ ăn nguội hết rồi, nhìn cái gì mà chăm chú vậy?”

“Không có gì.” Triệu Dĩ Xuyên ứng phó hắn, “Tôi thật sự có chút đói bụng.”

Nhưng anh nói xong, nhất thời không nhúc nhích, ánh mắt đảo qua trên đồ ăn đầy đủ hương vị nhà làm ở trước mặt, anh đột nhiên buông đũa xuống, ngồi thẳng lưng, bộ dạng như sắp có chuyện trọng đại muốn nói.

Vẻ mặt nghiêm túc quá mức rất ít xuất hiện trên mặt Triệu Dĩ Xuyên, không chỉ có người có khả năng quan sát biểu cảm bậc nhất như Thẩm Dược, bây giờ ngay cả Ninh Tư Nghiêu ngờ nghệch cũng cảm thấy bầu không khí trở nên nặng nề. Cô giơ một con tôm luộc lên, nhìn Tô Nghệ sau đó lại nhìn Triệu Dĩ Xuyên, dè dặt hỏi: “Luật sư Triệu, làm sao vậy……?”

“Quả thực có một chuyện lớn.” Triệu Dĩ Xuyên nói, đầu anh nóng như lửa đốt, Nhưng lại không phải đơn giản bốc đồng.

Trước mắt đều là đồng nghiệp thân thiết nhất với anh ở Hoa Văn, là những người bạn mà anh đã có mối quan hệ tốt đẹp sau khi về nước, bọn họ có lẽ đối với quá khứ của Triệu Dĩ Xuyên không quá hiểu biết, nhưng cũng không nhất thiết phải che giấu bọn họ.

“Tôi…… Kết hôn rồi.”

Vừa dứt lời, bàn ăn nhỏ cạnh cửa sổ bỗng chốc trở nên yên tĩnh, ba người gần như là đồng thời nghe hiểu lời của Triệu Dĩ Xuyên, không hề nghe nhầm, con tôm trong tay Ninh Tư Nghiêu rơi vào trong đĩa phát ra tiếng “Tạch”.

“Kết hôn?” Thẩm Dược là người phản ứng đầu tiên, “Khi nào?”

Tô Nghệ thường quan tâm đến trọng điểm: “Đợi chút! Anh ngày hôm qua nóng lòng đi khắp nơi muốn tìm sơ mi trắng, không lẽ bởi vì anh đi chụp ảnh hôn chiếu sao?”

Tất cả đều có thể bị phát hiện, Triệu Dĩ Xuyên ngạc nhiên trước suy luận logic của Tô Nghệ.

Nhưng anh lại thừa nhận một cách dễ dàng: “Là ngày hôm qua đăng ký.”

“Có ảnh chụp không?” Ninh Tư Nghiêu rất quan tâm đối tượng kết hôn của Triệu Dĩ Xuyên trông như thế nào, “Luật sư Triệu, cho em xem đi!”

Triệu Dĩ Xuyên lắc lắc ngón tay: “Không được.”

“Không phải ‘không có’, mà là ‘không được’, đây là loại chiếm hữu gì cơ chứ?” Thẩm Dược không biết thật giả mà tiếc nuối, “Hừ, cậu thì tốt rồi, cậu lựa chọn kết hôn lúc tuổi còn trẻ, về sau không biết có bao nhiêu cô gái phải đau lòng.”

“Cũng có thể là con trai thì sao?” Ninh Tư Nghiêu biểu tình vô tội, lời nói khiến người ta giật mình, “Huống chi, hai tháng trước em đến tòa án quận, trợ lý thẩm phán ở tòa hành chính bên cạnh nhìn luật sư Triệu rất có tình ý, còn hỏi thăm em luật sư Triệu thích ăn món gì, nhưng mà em không nói cho anh ta.”

Tô Nghệ: “……”

Triệu Dĩ Xuyên, người hoàn toàn không biết điều này: “……”

Vì thế Ninh Tư Nghiêu đã chuyển đề tài một cách thành công, mọi người bắt đầu điều tra xem trợ lý thẩm phán là ai, có trẻ không, hoàn toàn quên mất rằng họ đang thảo luận về Triệu Dĩ Xuyên và đối tượng kết hôn thần bí của anh.

Một bữa cơm mà có bao nhiêu tin tức, sau khi bữa ăn kết thúc Triệu Dĩ Xuyên cứ thế mà về thẳng văn phòng.

Buổi chiều anh phải hầu tòa, anh đã hẹn gặp một đương sự khác vào giờ ăn tối, anh bắt đầu làm việc ngay khi vừa nhận được tài liệu và không có thời gian nghỉ trưa. Triệu Dĩ Xuyên tìm thấy một số tài liệu cần thiết, tùy tiện mở ngăn kéo ra, đột nhiên có một tập hồ sơ ở trên đầu bị va chạm rơi xuống mặt đất.

Triệu Dĩ Xuyên nhặt nó lên, đang định trả lại chỗ cũ, anh mắt anh bất ngờ bị thu hút bởi tờ giấy ghi chú bên cạnh.

Số 001, Bùi Triết.

Tập tài liệu có màu xám đậm trùng với màu chiếc cà vạt anh nhận được sáng nay, hô hấp của Triệu Dĩ Xuyên không tự chủ mà chậm lại, anh ngồi xuống ghế văn phòng, mở trang đầu tiên, nhìn những dòng chữ đen in trên giấy trắng một cách tiêu chuẩn.

Mà nội dung lại vô cùng hoang đường.

Bùi Triết cho anh vay 200 vạn tiền mặt (tầm 6 tỷ VND), và đương nhiên anh trở thành “chồng” trên danh nghĩa của Bùi Triết. Nếu ba năm sau họ chia tay trong hòa bình, và không có bất kì tổn hại nào đến lợi ích của Bùi Triết, thì số tiền đặt cọc kia liền không cần trả lại.

Mặc cho ai đến xem, thì thứ mà Triệu Dĩ Xuyên trả chỉ là một cuộc hôn nhân, và đây chắc chắn là một hoạt động kinh doanh gần như sẽ kiếm được tiền.

Ở trang cuối cùng, hai chữ “Bùi Triết” được ký một cách sắc nét.

Triệu Dĩ Xuyên còn nhớ rõ vẻ mặt khi cậu ký tên.

Đêm khuya tại quán bar với ánh đèn đầy ảo giác, chai rượu Whiskey đã với mất 1/3. Triệu Dĩ Xuyên hơi nghiêng người về phía trước, ấn ngón tay vào hàng trên cùng của tờ giấy mới in, nhắc nhở Bùi Triết đã đọc kỹ các điều khoản.

“Điều khoản này là do tôi tự thêm, coi như là điều khoản bổ sung đi.” Anh nói.

Bùi Triết nhíu mày không quá rõ ràng: “……Nếu bên A yêu bên B, bản thỏa thuận này tự động vô hiệu?”

“Chà, có rất nhiều yêu cầu có vẻ thái quá cần phải xem xét, đây là một trong số đó.” Triệu Dĩ Xuyên nói, ánh sáng mờ đi trong giây lát, đôi mắt anh lại sáng lên giống như kẻ bắt cóc trong bóng đêm, “Đương nhiên, nếu cậu cho rằng điều khoản này không phù hợp, bây giờ lập tức xóa nó là được.”

“Nhưng điều này không nên có hiệu lực của pháp luật mới đúng.”

“Không khác biệt lắm.” Triệu Dĩ Xuyên lùi về sau một bước, cố ý làm cho lời nói trở nên mơ hồ, “Nhưng tôi cũng chỉ muốn bổ sung thêm một chút, có vẻ thú vị sao?”

“Vậy anh muốn thêm thì thêm đi.” Bùi Triết nói, cầm lấy bút, lưu loát ký tên vào chỗ của bên A. Ký xong lại có chút do dự, cậu hỏi, “Anh thật sự không cảm thấy nó không đáng giá sao?”

“Làm người không thể quá tham lam, như này là đủ rồi.” Triệu Dĩ Xuyên nói, tươi cười thành khẩn lại chân thành tha thiết.

Bùi Triết không tỏ ý kiến, nhưng cẩn thận cất đi một phần hợp đồng. Cậu không quan tâm đến điều kiện của Triệu Dĩ Xuyên, cũng như Triệu Dĩ Xuyên lại chưa bao giờ thắc mắc tại sao Bùi Triết lại vội vàng kết hôn.

Đặt lại tập tài liệu chứa hợp đồng vào sâu trong ngăn kéo, Triệu Dĩ Xuyên đứng thẳng dậy.

Anh xem qua thời gian, click mở WeChat gửi công việc buổi chiều cho Ninh Tư Nghiêu, vô tình hay cố ý thoát khỏi giao diện, liếc nhìn khung thoại bị ngắt giữa chừng khi nói chuyện cùng Bùi Triết.

“Phải xem anh.” Bùi Triết nói.

“Tôi muốn cho bạn bè của tôi xem giấy đăng ký kết hôn.”

Bùi Triết: “……”

Triệu Dĩ Xuyên: “Ha ha, lừa cậu thôi.”

Lúc này Bùi Triết không vui, không thèm để ý đến anh.

Nhưng không sao cả, kết hôn hay cắt ngang cuộc trò chuyện đều như nhau, hiện tại Triệu Dĩ Xuyên chỉ cần một lý do để đến gần Bùi Triết.
— QUẢNG CÁO —