Bố mẹ của Bùi Triết sống ở “giữa núi” của vùng ngoại ô thành phố, vùng ngoại thành của Hồng Thạch, được bao quanh bởi những ngọn núi nhìn ra biển, đồng thời cách nơi trú ẩn an toàn một khoảng cách nhất định, là một nơi thích hợp để an dưỡng cơ thể và tinh thần.
Xuất phát từ khu Đông, nếu không kẹt xe thì cũng phải mất gần 40 phút mới đến nơi.
Bầu không khí căng thẳng dần dần bị tiêu tan trong sự yên tĩnh suốt quãng đường, Bùi Triết vô tình cùng Triệu Dĩ Xuyên cãi nhau, mà Triệu Dĩ Xuyên dường như cũng ý thức được vừa rồi mình có hơi lỡ lời, nên không có tiếp tục nói về vấn đề đóng kịch.
Rẽ vào cổng của quần thể biệt thự tráng lệ, cây cối xung quanh càng thêm um tùm.
Bùi Triết giảm tốc độ xe xuống dưới 30 km: “Còn phải đi thêm một đoạn nữa, bọn họ ở trên núi.”
Cửa sổ xe hoàn toàn mở rộng, gió lạnh đầu đông ùa vào cùng với hương thơm dịu nhẹ của cỏ cây, Triệu Dĩ Xuyên khoanh tay trên cửa sổ xe, như suy tư điều gì: “Bố mẹ cậu là người như thế nào?”
“Một lát nữa sẽ biết.” Bùi Triết dừng một chút, mang theo trấn an nói, “Làm thân cũng không quá khó.”
Triệu Dĩ Xuyên “Ừm” một tiếng.
Chiếc Maybach cuối cùng dừng ở bên ngoài cửa một biệt thự đơn lập, xung quanh trống trải, một gian biệt thự khác gần nhất cũng phải hơn 100 mét. Bước vào cửa đầu tiên sẽ là hoa viên, lập đông đã qua, những bông hoa được chăm sóc tốt cũng không ngăn được không khí lạnh, hầu hết các loại cây cỏ đều đã héo, trong sân có cây phong đỏ rực đến nỗi nó như được tô điểm rực rỡ trong tiết trời xám trắng của mùa đông.
Bùi Triết dẫn Triệu Dĩ Xuyên vào cửa.
Tầng một hai hướng bắc nam đều được ánh sáng soi rọi, xuyên qua toàn bộ phòng khách, cửa sổ sát đất thông với phía sau của hoa viên, mơ hồ có thể nhìn thấy được khu vực riêng tư rộng lớn ngoài hàng rào. So với hoa viên phía trước có chút ảm đạm, phía sau hoa viên sinh động hơn một chút, dễ thấy nhất chính là một vườn rau.
Một người đàn ông trung niên đang hái ớt ở vườn rau.
“Bố, con đến rồi.”
Người đàn ông trung niên kêu “ Ây” một tiếng, cầm một rổ rau bên cạnh rồi đứng bên cửa sổ thay dép lê đi vào trong phòng khách. Đi ngang qua Bùi Triết liếc nhìn từ trên xuống dưới, giọng điệu hài hước nói: “Nhanh như vậy, dọc đường con không chạy quá tốc độ sao?”
Địa điểm diễn xuất biến đổi không ít, không chỉ có Bùi Triết, Triệu Dĩ Xuyên vừa mới bước vào cũng đã rất lo lắng. Anh do dự chào hỏi với bố Bùi, không thể thay đổi được lời, cuối cùng nói: “Cháu chào chú.”
Người đàn ông trầm ngâm một lát: “Con là tiểu Triệu……”
“Đúng vậy,” Bùi Triết ước chừng không thể nói chữ “chồng” cùng với anh, hầm hồ nói: “Triệu Dĩ Xuyên, con đã nói qua với bố rồi, luật sư Triệu.” Sau đó quay đầu giới thiệu với Triệu Dĩ Xuyên, “Đây là bố của em, giáo sư Trình Minh Bách.”
(Trong tiếng Trung chỉ xưng hô với nhau là 我-你, cho nên đoạn này Sốp đổi xưng hô thành “anh-em” để diễn kịch trước mặt bố mẹ nha, nếu có thấy cấn ở đâu thì cứ góp ý để Sốp sửa lại nhé)
Cách xưng hô trang trọng và cứng nhắc đến mức trực tiếp biến một cuộc họp mặt gia đình thành một cuộc đàm phán kinh doanh, cả Triệu Dĩ Xuyên và Trình Minh Bách đều không nhịn được cười.
Bây giờ bầu không khí đã thoải mái hơn một chút.
Trình Minh Bách đi vào phòng bếp thả đồ ăn, khi trở lại mời Triệu Dĩ Xuyên ngồi xuống uống trà, lấy danh nghĩa “luật sư” hỏi anh vài câu, chẳng hạn như công tác ở đâu, mối quan hệ của đồng đội như thế nào, gần đây nhất làm về cái gì.
Ngược lại, ngoại trừ hai câu đầu tiên, thì hai bố con ruột cũng không nói chuyện nhiều lắm, Bùi Triết bỗng nhiên làm nền ở bên cạnh.
Chủ đề dần dần phát triển, Triệu Dĩ Xuyên dần quen nói chuyện cùng Trình Minh Bách. Anh không phải một người đặc biệt dễ làm quen, nhưng chỉ cần anh nguyện ý, thì trưởng bối hiếm khi có không thích, huống chi Trình Minh Bách dường như không quá quan tâm đến tình cảm của anh và Bùi Triết, ngược lại càng thích cùng anh nói chuyện phiếm, Triệu Dĩ Xuyên ứng phó lại vô cùng trôi chảy.
Cũng đã đến giờ ăn cơm trưa, dì giúp việc chuẩn bị một bàn đồ ăn Trung Quốc đầy đủ hương vị, nổi bật là món cá mú đỏ cùng gà bọc cá, cùng các món ăn kèm khác như thịt hay rau đều có đủ.
“Tiểu Triệu, đứa nhỏ này không nói cho ta biết con thích ăn món gì, dì ấy chỉ còn cách tự làm mấy món thôi.” Trình Minh Bách nói, không quên trừng mắt nhìn Bùi Triết, trách cứ cậu sao không để ý đến mấy chuyện này.
Bùi Triết không để bụng, chỉ hỏi: “Mẹ đâu ạ?”
“Còn đang họp video, không cần chờ bà ấy.” Trình Minh Bách ý bảo Bùi Triết cầm bát đưa cho mình.
“Để con.” Triệu Dĩ Xuyên nói, đứng dậy múc cho Bùi Triết một bát cháo bí đỏ.
Trình Minh Bách cười cười, ngoài miệng lại còn tiếp tục ghét bỏ Bùi Triết: “Trước kia thì có bố, bây giờ lại có tiểu Triệu, xem ra cả đời này của Bùi tổng chỉ có cơm no áo ấm!”
Bùi Triết cúi đầu ăn cháo, lỗ tai vô cớ đỏ lên.
Khi chủ đề trên bàn ăn chuyển sang dự án nghiên cứu khoa học của Trình Minh Bách, mẹ Bùi Triết cuối cùng cũng họp xong, từ trên tầng ung dung đi xuống.
Thân là chủ tịch hiện tại của Khải Vinh, Bùi Chiếu Tuyết không có uy nghiêm cho lắm, lại có vẻ ngoài rất dịu dàng, nhìn ra được hồi trẻ cũng là đại mỹ nhân. Chỉ là bây giờ đầu tóc có chút rối, sắc mặt lộ vẻ mệt mỏi, sau khi ngồi xuống bà không cầm đũa mà chỉ uống một ngụm trà.
“Sao rồi?” Trình Minh Bách hỏi đến tự nhiên.
“Thóc mục vừng thối*, đừng nhắc tới nữa.” Bùi Chiếu Tuyết nhăn lại mi, bà ấn ấn huyệt thái dương, phát hiện trên bàn cơm còn có thêm một người, lấy lại tinh thần, “À đúng rồi, vị này là…… Tiểu Triệu, luật sư Triệu?”
*Chỉ những kẻ bỉ ổi, thối tha.
Triệu Dĩ Xuyên: “Con chào dì.”
“Chào con.” Bùi Chiếu Tuyết thái độ lịch sự, nhưng lại có chút xa cách giống như Bùi Triết, bà hỏi Trình Minh Bách: “Mới vừa xuống lầu liền thấy ông cùng tiểu Triệu rất hợp nhau, đang nói chuyện gì vậy?”
“Chỉ là một vài chuyện nhà đơn giản thôi.” Trình Minh Bách vui tươi hớn hở, trong lời nói lại có chút khoe khoang, “Bạn trai của tiểu Triết năm đó dự định đầu tiên là vào Hồng Đại, bà thấy thế nào? Thiếu chút nữa đã trở thành đệ tử của tôi rồi. Nhưng mà chuyên ngành khác nhau, vừa mới nhập học không bao lâu liền xuất ngoại để trao đổi hạng mục, đi California…… Chúng tôi đang nói về bờ Tây Hải.”
“Vậy à.” Bùi Chiếu Tuyết nhàn nhạt nói, cuối cùng cũng chịu để mắt đến Triệu Dĩ Xuyên, “Nghe tiểu Triết nói qua, sau này con đến Chicago để làm JD? Không tồi, đúng là đứa trẻ được giáo sư Trình ngưỡng mộ.”
Triệu Dĩ Xuyên nhạy cảm, phát hiện ra Bùi Chiếu Tuyết có vẻ không thích mình cho lắm, nghe vậy chỉ cười nhạt.
Anh xuất thân trung lưu, trong nhà cũng từng có một khoảng thời gian dài rất giàu có, mặc dù trong mắt người khác quả thực điều kiện không tồi, nhưng so sánh với Bùi Triết vẫn là khác nhau một trời một vực.
Tập đoàn Khải Vinh của Bùi gia thời xưa dựa vào sản xuất để làm giàu, sau lại tham dự không ít vào nhiều ngành như bất động sản, sản xuất nguồn năng lượng mới, bây giờ tham gia vào đầu tư tài chính, trở thành một doanh nghiệp lớn. Mặc dù trong những năm qua, thương hiệu của doanh nghiệp đã bị xóa, Khải Vinh cùng Bùi gia còn lại chung trên một chiếc thuyền, ai cũng không có thể hoàn toàn rời đi.
Và Bùi Chiếu Tuyết chính là người đang cầm lái con thuyền này.
Trái ngược với Trình Minh Bách, người ôn hòa và không quan tâm nhiều đến chuyện đời, Bùi Chiếu Tuyết lại mạnh mẽ và khôn ngoan. Bà không nói quá nhiều, cơ hồ như ẩn mình trong bữa cơm, vẫn luôn nghe Trình Minh Bách lôi kéo Triệu Dĩ Xuyên hàn huyên không ít những chuyện đã trải qua.
“…… Tiểu Triết không bao giờ chịu nói những chuyện này với ta.” Trình Minh Bách thở ngắn than dài, “Khi còn nhỏ là một cậu bé rất hoạt bát, đi nước ngoài mấy năm trở về liền đã biến thành người khác, chê ta nói quá nhiều.”
Bùi Triết vẫn luôn yên lặng ăn cơm đột nhiên đặt đũa xuống: “Bố.”
“Con xem, con xem.” Trình Minh Bách cáo trạng với Triệu Dĩ Xuyên, “Ta có nói sai đâu!”
Triệu Dĩ Xuyên cách một bàn ăn nhìn Bùi Triết, đôi mắt anh như trăng non, một tay chống cằm, ánh mắt lấp lánh tỏa sáng. Thấy hai bố con tranh cãi, anh cười đến sâu hơn, nhìn Bùi Triết càng thêm chuyên chú.
Mà cái nhìn này đã bị Bùi Chiếu Tuyết để ý đến, ánh mắt bà hơi trầm xuống, như suy tư gì mà cầm chén trà lên.
“…… Nhưng ta vẫn không hối hận chuyện đã đưa tiểu Triết sang nước ngoài khi nó vẫn còn học trung học.” Trình Minh Bách chuyển chủ đề, “Đều là rèn luyện, nghĩ cho con trai, làm một cậu bé độc lập quả không sai, đáng tiếc hiện tại không giống như ta mong muốn, gây rắc rối cho mọi người.”
Triệu Dĩ Xuyên nói: “Không sao hết, chỉ là chuyện nhỏ thôi.”
Trình Minh Bách cười nói: “Cái kia cũng có thể phản ánh một ít tính cách, con đừng giúp thằng bé hoà giải.”
“Nói như vậy,” Bùi Chiếu Tuyết đột nhiên xen vào cuộc nói chuyện, “Con cùng tiểu Triệu lúc còn ở Mỹ liền nhận ra?”
Bà hỏi Bùi Triết, ánh mắt cậu do dự một lát, liền gật gật đầu.
“Khó trách, nhanh như vậy đã kết hôn.” Bùi Chiếu Tuyết lời nói có ẩn ý mà cười một cái, “Mẹ còn tưởng rằng các con vừa gặp liền hợp ý nhau, hóa ra trước kia đã từng yêu nhau sao?”
Bùi Triết sửng sốt.
Cậu không nghĩ tới Bùi Chiếu Tuyết thật sự sẽ hỏi.
Trên bàn ăn nhất thời yên lặng, Bùi Chiếu Tuyết mỉm cười như thể đoán được rằng Bùi Triết sẽ không thể trả lời, ánh mắt trở nên sắc bén.
“Lúc đó không phải.” Triệu Dĩ Xuyên mở miệng, anh không tránh né nhìn về phía Bùi Chiếu Tuyết, “Nào có ai vừa gặp đã yêu thưa dì, bọn con lần đầu tiên gặp mặt là do Sở Sướng sắp xếp bạn học tụ họp. Sau đó lại cùng đi chơi với nhau vài lần, đến Miami, cùng nhau đi Châu Âu trong kỳ nghỉ hè…… Sau khi tốt nghiệp con ở New York công tác hai năm, em ấy thường xuyên đến thăm con…… Là trong khoảng thời gian này.”
“Đúng rồi, tôi nhớ rõ tiểu Triết từng có thời gian đi đi lại lại giữa New York và Chicago.” Trình Minh Bách bừng tỉnh đại ngộ, ông nói với Bùi Chiếu Tuyết, “Bà xem, này không phải giống như trận đấu sao? Bà xem vừa rồi bà làm cho tiểu Triết sợ tới mức nào, chúng nó đã kết hôn rồi mà, lại còn trách chúng nó không nói cho bà về mối quan hệ yêu đương của chúng nó nữa.”
“Tôi không có ý đó.” Bùi Chiếu Tuyết thở dài, “Quên đi, nó từ bé đã không thân với tôi rồi.”
Trình Minh Bách: “…… Cũng không thể nói như vậy.”
Ông đề cập rằng Bùi Triết hầu hết được mẹ giúp đỡ bất luận khi cậu du học hay trong sự nghiệp sau này, mọi thứ ông nói đều ở trong lòng Bùi Chiếu Tuyết, một lúc lâu sau khuôn mặt bà mới có chút hòa hoãn.
Dưới bàn ăn, Bùi Triết buông nắm tay, lòng bàn tay đau nhức vì bị chính mình nắm chặt, nhịp tim vốn căng thẳng tăng nhanh cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Đáng lẽ nên cảm kích Triệu Dĩ Xuyên giúp cậu giải vây, nhưng những điều bịa đặt cùng nói dối đó làm Bùi Triết không thể giải thích được.
Cậu thực sự đã đến Châu Âu và Miami, thường xuyên đi tới đi lui giữa New York và Chicago cũng là sự thật, chẳng qua múc đích lại không liên quan gì đến Triệu Dĩ Xuyên.
……Anh làm sao mà biết được?
Bùi Triết ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Triệu Dĩ Xuyên ở đối diện.
Triệu Dĩ Xuyên hơi nhướng mày, lộ ra biểu tình hài hước ngắn ngủi, giống như khoe khoang “Anh không nói sai phải không?”
Nhưng Bùi Triết lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Phảng phất như cậu ở một thời điểm nào đó đã hoàn toàn bị Triệu Dĩ Xuyên nắm giữ từ trong tới ngoài.
Một bữa cơm mà mỗi người lại có tâm tư khác nhau, sau khi kết thúc Trình Minh Bách hỏi Triệu Dĩ Xuyên có biết chơi cờ vây không, Triệu Dĩ Xuyên đáp chỉ biết một chút, ông hứng thú mà mang cậu thanh niên lên phòng sách trên tầng hai để thảo luận.
Phòng khách rộng lớn giờ chỉ còn lại Bùi Triết và Bùi Chiếu Tuyết.
Bùi Chiếu Tuyết mấy năm gần đây có hứng thú uống trà, cũng mở một phòng trà riêng ở tầng một, bên cạnh hoa viên. Bà ra hiệu cho Bùi Triết qua đó, Bùi Triết đoán được bà có chuyện muốn nói, nhưng cậu lại không còn khẩn trương như lúc vừa về đến nhà.
Ngồi vào bàn, Bùi Triết yên lặng chờ mẹ cậu lên tiếng trước.
Đợi đến lượt nước đầu tiên sôi lên, Bùi Chiếu Tuyết chọn lá trà, ánh mắt cụp xuống phá vỡ sự im lặng: “Tuy rằng mẹ đã nói trước, không phản đối việc con kết hôn nhanh như vậy, nhưng con lại tìm đàn ông, là muốn cố ý làm mất thể diện của mẹ phải không? Hay là muốn mẹ mất mặt với nhà họ Giang?”
“Đều không phải.” Bùi Triết thản nhiên nói: “Bởi vì con không thích phụ nữ.”
Kể từ lúc ra nước ngoài không bao lâu, trong đầu cậu đã diễn tập qua vô số cảnh tượng, cậu không thể hiện ra quá cho Bùi Chiếu Tuyết nhận thấy điều gì, nhưng lúc này đột nhiên thừa nhận, vốn tưởng rằng Bùi Chiếu Tuyết sẽ có chút kinh ngạc. Nhưng Bùi Triết đã quan sát rất kỹ biểu tình của bà, trước sau bà lại vẫn rất bình tĩnh, không biết là không nghe hiểu hay vốn dĩ không để bụng.
“Như vậy à.” Bà gật gật đầu, giống như câu nói long trời lở đất vừa rồi cũng không có gì quá to tát, “Vậy giải thích vì sao con lại tránh Giang Tiêu như tránh rắn rết?........ Không sao hết, dù sao mẹ cũng không thích con bé.”
Bùi Triết vuốt ve chén trà: “Giang Tiêu sao?”
“Hoặc là có thể nói mẹ không thích nhà họ Giang.” Bùi Chiếu Tuyết ánh mắt lạnh lùng, lời nói vẫn là nhu hòa, “Nhà họ Giang quá cường thế, nếu thật sự con và Giang Tiếu ở bên nhau, chỉ e là nhà họ muốn tìm lý do để nhúng tay vào chuyện của Khải Vinh thôi.”
“À phải nói,” Bùi Chiếu Tuyết rót cho cậu chén trà, “Hài tử kia trong nhà điều kiện có vẻ khá tốt, cách nói năng quả thực rất khéo léo, nói chuyện cũng rất êm tai, có đầu óc.”
Bà rất ít khi khen người khác trong lần gặp đầu tiên, Bùi Triết thầm nghĩ, xem ra biểu hiện của Triệu Dĩ Xuyên trong bữa cơm trưa cuối cùng cũng được Bùi Chiếu Tuyết tán thành. Cậu tuy không quá để ý đến điều này, nhưng trong lòng đột nhiên cũng có chút vui vẻ.
“Bố của anh ấy làm kinh doanh, nhưng tình hình gần đây không khả quan.” Bùi Triết khéo léo mà nói.
Bùi Chiếu Tuyết: “Nếu đã kết hôn, trong nhà cậu ấy hiện tại đang gặp khó khăn, thích hợp mà nói giúp đỡ một chút cũng tốt, để cho người ta không chỉ trích con là người không hiểu chuyện.”
“…… Vâng.”
“Tiểu Triết, mẹ có rất nhiều kỳ vọng vào con.” Bùi Chiếu Tuyết dần dần lời nói thấm thía, cũng trở nên nghiêm túc hơn, “Đó là lý do vì sao mà lúc trước mẹ không trực tiếp để con gia nhập trụ sở chính mà lại đến kỹ thuật công nghệ Khải Vinh. Cơ hội muốn nắm bắt ở Khải Vinh là vô hạn, ở đó con một đường đến cấp trung gian cho đến bây giờ đã nắm quyền tổng giám đốc, rồi đến tương lai…… Con phải bước từng bước thật vững chắc, những người đó không thể phạm sai lầm, tự nhiên rồi sẽ trở lại vị trí thích hợp thôi.”
Bùi Triết biểu tình trở nên nghiêm túc: “Mẹ, con hiểu rồi.”
“Lần này là con không đúng, nhưng cũng không phải vấn đề gì lớn.” Bùi Chiếu Tuyết thưởng thức chén trà, lộ ra nụ cười dịu dàng đầu tiên trong ngày, “Đương nhiên, hai đứa kết hôn mẹ đồng ý, cũng tin tưởng mắt nhìn người của con, nếu không phải hy sinh vì hôn nhân vậy thì càng tốt.”
Những gợn sóng trong suốt trong chén trà sứ trắng như ngọc đẩy ra, phản chiếu đôi mắt của Bùi Triết, có một chút ánh sáng vụt qua.