Tình Địch Hắn Phi Thường Đắc Ý

Chương 6: Độ tương phản hình ảnh



TraCucDuaLeo.

Lựa chọn tình yêu là một chương trình ngay từ lúc bắt đầu đã không được coi trọng, đội ngũ sản xuất cũng kém cỏi, mô hình chương trình cũng là trực tiếp sao chép từ các chương trình nổi tiếng, không đạt được liền dùng "Bình thế" tới thay thế, nhưng đây cũng có thể coi là một trong số ít ý tưởng mới.

Địa điểm ghi hình đầu tiên chính là ở một nhà máy ở ngoại ô thành phố vẫn chưa được khai trương.

Địa điểm các khách mời gặp nhau chính là tầng 1 của khu nhà xưởng rộng lớn, toàn bộ nhà xưởng trống rỗng, chỉ có ở trung tâm bày mấy hàng ghế tre mây 2*2*2*2 bốn chỗ ngồi. Hai vị trí liền nhau được ngăn cách bởi chiếc bàn kính nhỏ, trên đó có đã trái cây và hai chai nước suối. Trước bàn ghế còn đặt một cái tượng tượng trưng kỉ niệm, phía trên là logo của các nhà tài trợ.

Lối đi của khách mời là một con đường được lót bằng sàn da vân gỗ từ cửa nhà máy đến chỗ ngồi.

Các nhân viên tại hiện trường được bài trí với vô số máy quay xung quanh.

Bắt đầu thu hình, khách mời bắt đầu vào bàn.

Vị đầu tiên đã đến chính là tiểu idol Tần Việt.

Ngày hôm qua lúc phát biểu rất vui, không biết có phải hay không lúc trở về bị phê bình, tóm lại hôm nay vẫn là thập phần câu nệ.

Trên màn ảnh, Tần Việt hôm nay ăn mặc giống như phong cách ngày thường, thanh xuân dào dạt giản dị.

Đầu tiên cậu xuất hiện từ cửa, gần như là từng bước nhỏ đi đến chỗ ngồi, thấy rõ ràng giữa sân không ai, phi thường rõ ràng nhẹ nhàng mà thở ra, sau đó nghiên cứu chỗ ngồi trong chốc lát, cuối cùng chọn vị trí ở xa nhất ngồi. Đem lời kịch nói xong, cậu ta bắt đầu dò xét "Con đường hoa" bên kia.

Bóng người thứ hai thực nhanh xuất hiện, ngược sáng đi tới, khuôn mặt dần hiện rõ phía trước, đó là Điền Phong trong một bộ vest chỉnh tề.

Hai người gặp mặt nhau, Điền Phong kinh hỉ nói: "Nguyên lai là hai chúng ta tới trước!"

Lâm An Thời đi ra từ phòng Tạ Tấn, vậy bọn họ chính là bạn cùng phòng.

Nhìn thấy người quen, Tần Việt cũng hoạt bát lên, cậu ta khoa trương mà oa một tiếng, tán dương: "Anh Điền thật đẹp trai! Em phải cho anh 100 điểm mới được!"

Điền Phong cười ha ha: "Em hôm nay cũng rất tuấn tú, cho em 99 điểm vậy, so với anh thiếu một điểm được không?"

Tần Việt đôi mắt cong cong, vẫy tay: "Anh Điền mau lại đây! Ngồi bên cạnh em đi!"

"Này không thể được." Điền Phong nhìn qua cách bố trí sân khấu, cười thần bí lắc đầu cự tuyệt, "Anh hôm nay cũng không thể cùng cậu trói lại một khối với nhau đâu, đừng chậm trễ anh đi tìm bạn gái a."

Hắn ngồi ở chiếc ghế trống bên cạnh Tần Việt, sau đó hướng Tần Việt ám chỉ một chút. Hai người một nhóm, bày bốn nhóm, ý tứ này cậu còn không rõ sao?

Tần Việt sửng sốt, bừng tỉnh đại ngộ, mặt nháy mắt đỏ: "Em cũng chưa phát hiện......"

Hai người nói được một lúc, nhân viên công tác lập tức an bài vị khách mời tiếp theo vào bàn.

Rất nhanh ở cuối con đường xuất hiện một bóng hình người, xem thân hình là một vị nữ khách mời.

Cô không có đi vào trong trước, mà ngược lại nhờ vào ánh sáng ngược tự tin mà bày mấy cái dáng, hào phóng triển lãm dáng người bản thân.

Điền Phong kéo cổ áo, chỉnh lại dáng ngồi.

"Tới rồi—— ồ, dáng người tốt như vậy a!"

Tần Việt cũng trợn to mắt nhìn sang.

Vị nữ khách mời này xem vóc người không tính quá cao, nhưng mặc chiếc váy tương đối bó sát, có vẻ eo thon chân dài. Tóc dài cao cao cột thành đuôi ngựa ở sau đầu, lắc qua lắc lại khi cô bước đi

Điền Phong nghiêng đầu giơ ngón tay cái với Tần Việt: "Tuyệt, kiểu này anh rất thích."

Người tới rốt cuộc lộ mặt, thế mà là Lộc Phương.

Hai vị nam khách mời cũng không nghĩ ra, vì thế sôi nổi lộ ra biểu tình giật mình.

Lộc Phương cũng thấy rõ ràng người giữa sân, một trận thất vọng bay nhanh trên mặt.

Cô hôm nay thay đổi phong cách riêng, thay vì chọn hình ảnh một cô gái ngọt ngào luôn thể hiện trên sân khấu, mà lại chọn phong cách thường mặc trên sân khấu, với áo khoác ngắn bên ngoài, váy ngắn với giày da cao đuôi ngựa, còn được tỉ mỉ thiết kế, không nghĩ tới Tạ Tấn thế mà còn chưa tới.

Cô thu liễm tâm sự, bày ra dáng vẻ có chút xấu hổ, ngượng ngùng cười cười với hai người đang ngồi, cũng không lên tiếng, trực tiếp ngồi ở ghế bên trái nhất của tổ bên phải.

Lộc Phương phi thường chu đáo: Tạ lão sư không thích cùng người khác tiếp xúc, cho nên đem vị trí có lợi nhất cho anh, phải không?

Cơ bản không có bị phân đến lực chú ý Điền Phong cùng Tần Việt hai mặt nhìn nhau, giữa sân nhất thời tĩnh lặng, có điểm xấu hổ.

Có điều còn may, không chờ bọn họ xấu hổ lâu lắm, vị khách mời tiếp theo liền đến.

Tạ Tấn dẫm lên "Đường hoa" vào bàn.

Anh hôm nay như cũ mặc đồ theo kiểu Lâm An Thời, nhưng chọn những bộ ít lòe loẹt càng tốt. Một chiếc áo hoodie cổ tròn, bên dưới mặc quần ống thẳng màu xanh oliu, cạp quần xắn lên một lớp, trên chân còn mang đôi giày vải đen bình thường.

Quá bình thường, bình thường đến cơ bản không giống như là tới tìm người yêu.

Thấy anh tiến vào, Điền Phong ánh mắt sáng lên, người này không phải là người đã rất khéo cứu vãn tình hình hôm qua sao, rốt cuộc có thể đánh vỡ cục diện xấu hổ đó.

Tạ Tấn đang chọn chỗ trống ở vị trí cuối cùng, anh rũ mắt đánh giá một cái, sau đó lựa chọn tới vị trí gần Lộc Phương. Lộc Phương nhìn cũng không nhìn một cái, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cửa nhà xưởng.

Khi anh vừa ngồi xuống, Điền Phong thân thiết mà cười, thập phần hữu hảo mà cùng anh chào hỏi.

"An Thời tới rồi à?"

Tạ Tấn nghe vậy, nhấc lên mí mắt nhìn Điền Phong liếc mắt một cái, sau đó thần sắc nhàn nhạt mà gật đầu: "Điền tiên sinh, chào buổi trưa."

Điền Phong:.....Làm sao lại cảm thấy có điểm không thích hợp lắm nhỉ, nhưng đến cùng là không đúng chỗ nào chứ?

Tần Việt ở bên cạnh lôi kéo tay áo hắn, đè thấp thanh âm: "Anh Điền, anh cùng vị Lâm tiên sinh này rất quen thuộc sao?"

Điền Phong không rõ nguyên do, cũng nhỏ giọng hồi: "Cũng một chút đi?"

Tần Việt: "Em đây cảm thấy anh vẫn là đừng kêu thân mật như vậy, cảm giác cậu ta không quá thích đâu, cũng có thể là không quá quen bị gọi như vậy."

Điền Phong: "......"

Không phải, những người này đều có tật xấu gì vậy, như thế nào cũng phải loanh quanh lòng vòng như vậy, cái gì mà "Điền tiên sinh", âm dương quái khí, đây là giới giải trí sao?!

Bên này mấy người nói còn chưa dứt lời, vị khách mời tiếp theo liền đến. Nhìn dáng vẻ lại là vị nữ khách mời.

Khác với cô em Lộc Phương hóa trang nóng bỏng, vị nữ khách mời này từ thân hình tới xem váy dài tóc dài phiêu phiêu, rất là ôn nhu.

Mấy người giữa sân phản ứng cũng không giống nhau. Tạ Tấn như cũ rũ mắt ngồi ở kia, anh không cười, quanh thân không phảng phất kí chất không muốn người lại gần; Tần Việt chỉ là có chút tò mò; Lộc Phương gắt gao nhìn chằm chằm người tới, trong ánh mắt có chút phân cao thấp; trong bốn người chỉ có Điền Phong lại lần nữa sửa soạn bản thân, chờ mong mà treo nụ cười khéo léo lên.

Người tới thế mà là Hoa Nguyệt.

Điền Phong ngẩn ngơ, lập tức cứng đờ.

"Tôi còn tưởng rằng là vị tiểu thư khuê các nào đâu, nguyên lai là chị Nguyệt của chúng ta."

Tần Việt phối hợp mà vỗ tay.

Hoa Nguyệt còn lại là cùng Lộc Phương không hẹn mà cùng giống nhau lựa chọn phong cách khác với ngày xưa một trời một vực, đều muốn ở "Vòng ấn tượng" để lại dấu ấn.

Vóc dáng cô cao, ngày thường đều là thành thục gợi cảm ngự tỷ khác với kiểu ưu nhã trí thức, hôm nay trang điểm thanh thuần, mặc một cái váy hoa dài qua đầu gối, tóc dài quá eo nhu thuận mà rũ xuống, chỉ ở bên tai lấy một sợi ruy băng lịch sự tao nhã làm dây cột tóc. Phối với giày vải khiến khí tràng áp bức của cô giảm đi không ít.

Điền Phong tấm tắc cảm khái: "Chị Nguyệt hôm nay thật là cùng trước kia quá không giống nhau, quá xinh đẹp, nên cho full điểm nha!"

Hoa Nguyệt cười trừng hắn một cái, dỗi nói: "Làm sao, trước kia chị không xinh đẹp sao?"

"Ha ha ha ha làm sao dám! Trước kia cũng là một trăm điểm!" Điền Phong xua tay.

Hoa Nguyệt đảo qua chỗ ngồi phân bố lập tức, không có trực tiếp ngồi xuống, mà là bước nhỏ đi dạo một vòng, sau đó ở trước người Tạ Tấn dừng lại, tươi cười dịu dàng: "Lâm tiên sinh, chào cậu, xin hỏi tôi có thể ngồi ở chỗ này không?"

Tới, tới rồi sao? Lần này quay vòng tuyển chọn đầu tiên! Mọi người sôi nổi nhìn chằm chằm, chờ mong mà nghĩ.

Giọng nữ vang lên, Tạ Tấn cũng nâng mắt. Anh nhìn về phía Hoa Nguyệt trước mặt, không có biểu tình kinh ngạc gì, chỉ là hơi hơi mỉm cười, ôn hòa có lễ: "Xin lỗi."

Mọi người:......

Này là cự tuyệt sao? Cự tuyệt nhanh như vậy? Ít nhất cũng cho chút mặt mũi chứ!

Hoa Nguyệt lại không cảm thấy xấu hổ, cô thong dong gật gật đầu, phi thường hào phóng mà cười: "Được rồi."

Bước chân vừa chuyển, cô trực tiếp đến bên cạnh Tần Việt ngồi xuống.

Tần Việt:!

Hoa Nguyệt nhìn về phía Tần Việt, cười tủm tỉm hỏi: "Như thế nào hả em trai nhỏ, em cũng không muốn để chị ngồi ở chỗ này sao? Chị đây cũng chỉ có thể đi đến bên cạnh Điền Phong thôi."

Điền Phong chắp tay trước ngực, dụng tâm cầu nguyện: "Đừng đừng đừng, cứu khổ cứu nạn nữ Bồ Tát chị Nguyệt đi, thương hại anh đáng thương đi. Chúng ta đều già rồi, cậu không phải muốn đoạn đường đào hoa anh chứ." Hắn lại nhìn về phía Tần Việt, mặt ủ mày ê, "Tiểu Việt, xin cậu thương xót, cứu cứu anh đi."

Cũng không biết là bị xưng hô "Tiểu đệ đệ" hay là bị staff tiếng cười nhạo, Tần Việt đỏ mặt, cậu bay nhanh mà nhìn thoáng qua Hoa Nguyệt, lại nhìn thoáng qua Điền Phong, thấp giọng "Dạ" một câu, xem như cam chịu.

Không khí giữa sân dần dần sinh động lên, cửa lại có khách mời tới.

Xem vóc người rất cao, nhưng bởi vì trước vài vị khách mời "Hình tượng cải tạo", mọi người nhất thời không có thể xác nhận đây là vị nào, thậm chí ngay cả nam nữ cũng không dám xác nhận.

Nhân viên thả khói mù mịt, bóng người màu đen càng ngày càng gần, lúc mà hắn hoàn toàn lộ ra, mọi người giữa sân đa số trực tiếp ngây dại.

Cậu ăn mặc cùng bình thường không quá giống nhau, thậm chí cùng ngày hôm qua cũng không giống nhau.

Tây trang rộng thùng thình nhàn thoạt nhìn cực kỳ mềm mại, quần đen giày đen, cổ áo màu trắng bên trong mở rộng, bị một cây đen khiến cho trang sức đều bị che hết.

Càng bất đồng chính là, cậu không có cùng các nam khách mời khác hóa trang mộc mạc như vậy, ngược lại là cùng nữ khách mời lựa chọn trang điểm đậm giống nhau.

Đỉnh mày giương lên, đuôi mắt kẻ hướng lên, phấn mắt màu tím nhấn rõ kiểu trang điểm khói, chỉ có màu môi hơi nhạt, dưới mắt trái còn điểm một nốt ruồi nhỏ.

Tóc dài buộc lên một nửa, còn lại thả xuống, còn chia ra vài sợi ngắn ở cổ.

Lúc chuyên viên trang điểm của cậu bằng vào thủ pháp cao siêu nhuộm đẫm được một bầu không khí trì trệ.

......

Này cũng không quan trọng, quan trọng là, đây là Tạ Tấn a!

Tạ Tấn khi nào lại coi trọng loại trang điểm này?

Tuy rằng chính là nhan sắc khói, nhưng trang điểm khói mặc kệ thế nào cũng định nghĩa chính là trang điểm đậm đi! Này cùng Tạ Tấn trong ấn tượng của người ta cho tới nay quả thực trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.

Này, cậu ta rốt cuộc là tới tham gia chương trình tình yêu hay là tới quay chụp tạp chí bìa mặt a?

...... Bất quá đẹp là thật là đẹp mắt, gương mặt này thật không trắng tới mù đi.

Chúng staff cùng khách mời, trong lòng không hẹn mà cùng hiện lên ý tưởng như thế.

Lâm An Thời dẫm lên sàn nhà cách một đường đi tới, cảm giác chính mình như vị anh hùng đang ngược sáng mà đi, hồn nhiên không bất giác không đúng chỗ nào.

Cậu thần thái tự nhiên, giống như thủ trưởng thị sát hướng tới mọi người gật gật đầu, xua tay tiếp đón: "Mọi người tới sớm vậy nha!"