Vốn dĩ Chung Thanh cho rằng nhiệm vụ của mình mỗi ngày là chăm sóc tận tình cho Phó Sơn Hách, nhưng ở với đối phương ba ngày, anh lại dần phát hiện ra Phó Sơn Hách căn bản không có chỗ nào là cần anh chăm sóc.
Từ sau khi Chung Thanh chuyển đến, hầu như Phó Sơn Hách đều làm việc ở nhà, khi hắn làm việc Chung Thanh cũng sẽ không tới làm phiền hắn, chờ tới giờ cơm, Chung Thanh còn chưa bắt đầu thực thi nghĩa vụ chuẩn bị đồ ăn, chuông cửa đã vang lên.
Là Phó Sơn Hách đặt đồ ăn, ba món một canh, không bữa nào giống bữa nào.
Ăn cơm xong anh muốn đi rửa bát, vừa vào phòng bếp thì nhận ra có máy rửa bát......
Đôi khi nhìn thấy có chỗ bụi bẩn, anh đang định làm việc nhà thì cây lau nhà hay giẻ lau gì đó đều sẽ bị Phó Sơn Hách đột nhiên xuất hiện cướp đi, anh ngồi một mình buồn bực mất nửa ngày, không bao lâu sau liền có người giúp việc tới.
Chung Thanh: "..... Cho nên là tôi tới đây để làm gì thế?"
Phó Sơn Hách: "Phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn."
..... Được rồi. Người mang thai là lớn nhất!
Thời gian giao lưu giữa hai người rất ít, phần lớn thời gian Phó Sơn Hách đều im như hồ lô, Chung Thanh vẫn luôn thích ứng rất tốt với tình huống như thế này cho nên không muốn đi chọc tức hắn. Hai người chỉ chào nhau một câu trước khi đi ngủ.
Có điều, mỗi ngày sau khi tỉnh dậy, Chung Thanh đều phát hiện ra chăn đệm của mình vô cùng sạch sẽ gọn gàng.
Bình thường tư thế ngủ của anh rất xấu, mỗi ngày sau khi tỉnh dậy đều thấy ga giường hay chăn đệm đều bị anh lăn qua lăn lại rối tung, nhưng không ngờ sau khi tới ở nhà Phó Sơn Hách, thói quen xấu này đã biến mất luôn rồi?!
Không khí sống chung giữa hai người tuy rằng vẫn luôn rất quỷ dị, nhưng cũng miễn cưỡng coi như hài hoà.
Chung Thanh ở nhà chăm sóc hắn một thời gian mà chán sắp chết, mãi cho tới buổi tối hôm đó khi nhìn thấy tin tức một đoàn phim đang chiêu mộ diễn viên.
6 giờ sáng hôm sau Chung Thanh thức dậy, khi ấy Phó Sơn Hách cũng đã rời giường, anh lặng lẽ ra khỏi phòng, tỉa tót mấy cái cây xanh trên tầng.
Lúc Phó Sơn Hách đi rửa mặt thì nhìn thấy anh đang tưới nước cho bồn hoa trong phòng, hắn hơi ngạc nhiên hỏi: "Sao hôm nay dậy sớm thế?"
Chung Thanh ngẩng đầu nhìn về phía hắn, khẽ cười: "Cũng đã nghỉ ngơi một thời gian rồi, hôm nay tôi có việc chuẩn bị ra ngoài một chuyến, trước tiên phải quét tước dọn dẹp nhà anh một chút rồi mới đi."
Người nọ lập tức cau mày, một lúc lâu sau mới nói: "Ra ngoài?"
"Đi thử vai thôi." Chung Thanh lén lút nhìn xuống vùng bụng vẫn còn phẳng lì của hắn, "Chưa kể tới có nên sự nghiệp hay không, nếu anh nhất định phải sinh bé con ra, tôi chắc chắn chính là ba của nó, vẫn phải kiếm thêm tiền sữa bột......"
"Tôi có tiền."
Chung Thanh nghẹn lời, thở dài: "Anh là anh, tôi là tôi...... Thôi, có nói với anh cũng chẳng có nghĩa lý gì hết, lát nữa tôi ra ngoài, nếu anh có việc gì thì cứ gọi điện thoại nhé!"
Nói xong liền lên cầu thang, về phòng thay quần áo.
Phó Sơn Hách vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhớ lại những lời nói trước đó không lâu của đối phương, mím môi, cố gắng kìm lại sự u ám trong đáy mắt.
Lúc Chung Thanh thay áo sơmi đen xuống tới nơi thì thấy Phó Sơn Hách đang ngồi trên sofa ở phòng khách, cũng đã thay một bộ quần áo chỉnh tề.
Chung Thanh hơi ngạc nhiên: "Anh cũng ra ngoài à?"
Phó Sơn Hách ở nhà đã nhiều ngày, anh còn tưởng hắn muốn ở lì trong nhà an tâm dưỡng thai chứ.
Phó Sơn Hách nhìn anh: "Tôi đi cùng cậu."
Chung Thanh đang đi chợt khựng lại, lập tức quay đầu nhìn hắn: "Cái gì cơ?!"
"Tôi đi cùng cậu." Phó Sơn Hách kiên nhẫn lặp lại, "Tiện đường đưa cậu tới công ty một chuyến, để cậu ký hợp đồng."
Lúc này Chung Thanh mới phát hiện ra có một bản hợp đồng được đặt trên bàn trà. Anh đi tới nhìn sơ qua một lần, là hợp đồng của Nguyên Dược để ký kết với nghệ sĩ.
Chung Thanh cảm thấy khó hiểu.
Phó Sơn Hách lại hiểu sai ý anh, giọng trầm hẳn xuống: "Đến nước này rồi cậu vẫn không muốn vào công ty tôi? Nếu chỉ là vấn đề về điều khoản, cậu có ý tưởng gì hay bất cứ chỗ nào cần sửa cũng có thể sửa."
Đương nhiên Chung Thanh không phải bởi vì lý do này, chưa kể tới quan hệ hiện tại giữa anh và Phó Sơn Hách không được coi là tình địch, mà dù sau này hắn có thích lại Liên Phi thì trước sau gì Chung Thanh vẫn là cha của đứa nhỏ kia, có lẽ Phó Sơn Hách cũng sẽ không tính toán gì với anh.
Điều khiến anh cảm thấy ngạc nhiên ngoài ý muốn chính là lúc này đột nhiên đối phương đề nghị ký hợp đồng với anh.
Phó Sơn Hách nói tiếp: "Ký hợp đồng xong, sau này có thông báo gì hoặc yêu cầu thử vai nhân vật nào, bên phía Tưởng Bách sẽ giữ cửa cho cậu, cậu cũng được thảnh thơi hơn đôi chút."
Chung Thanh cũng chẳng phải người mới trong giới giải trí, đương nhiên sẽ biết vấn đề này.
Đối với các nghệ sĩ trong ngành mà nói thì công ty Nguyên Dược là một công ty không tồi, tài nguyên tốt, ký kết hợp đồng cũng rất nghiêm khắc, có điều, vào thời điểm này mà nhắc tới chuyện ấy...... Sao anh đột nhiên lại có ảo giác mẹ quý nhờ con nhể?!
Càng nghĩ càng thấy kỳ quái, Chung Thanh vội nói: "Cái đấy nói sau nhé, tôi đi trước......"
"......" Chung Thanh nhìn vẻ mặt đối phương, anh cảm thấy nếu mình né tránh, người nọ có thể sẽ đập chết anh ngay lập tức.
......
Hai tiếng sau, Chung Thanh và Phó Sơn Hách cùng nhau bước ra từ toà nhà thị chính của truyền thông Nguyên Dược, đi theo bọn họ còn có Tưởng Bách.
Tưởng Bách: "Chung Thanh à, muốn ký hợp đồng với cậu quả thực khó ơi là khó, cuối cùng vẫn phải để Phó tổng xuất mã!"
Chung Thanh cười khổ: "Dù có thế nào đi chăng nữa, được gia nhập vào Nguyên Dược, đó cũng là vinh dự của tôi." Anh lại nhìn về phía Phó Sơn Hách đang nhìn mình chằm chằm, "Rất cảm ơn Nguyên Dược, và cũng rất cảm ơn Phó tổng?"
Phó Sơn Hách nhướn mi.
Sau khi lên xe, hắn chợt cảm thấy không nhịn được nữa, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Chung Thanh.
Phó Sơn Hách: Từ nay về sau cậu đã là người của tôi, có hiệu lực trên pháp luật.
Lúc Chung Thanh nhìn thấy dòng tin nhắn kia, sợ tới mức suýt thì ném điện thoại đi, sau đó bỗng cảm thấy hơi lấn cấn khó xử, nhưng nghĩ tới bản hợp đồng kia, câu nói này hình như cũng không có gì không đúng mà nhỉ?!
Buổi chiều, Tưởng Bách nhờ người đưa Chung Thanh và một nghệ sĩ khác trong công ty là Giang Tiếu tới đoàn phim để thử vai trước.
Giang Tiếu chính là nữ diễn viên lúc trước đã quay lén cảnh Chung Thanh diễn thế thân trong đoàn phim ≪Tuyệt mật≫ rồi gửi video cho Tưởng Bách, cô gái này mới 19 tuổi, rât hoạt bát và hướng ngoại.
Khi cô nhìn thấy Chung Thanh thì vô cùng hưng phấn: "A a a! Chẳng phải là, là......"
Chung Thanh cũng có chút ấn tượng với cô nàng này, cười cười giới thiệu tên mình: "Tôi là Chung Thanh, chào cô."
"Đúng đúng đúng chính là Chung Thanh! Chào anh chào anh, em là Giang Tiếu!"
Thật trùng hợp, Tưởng Bách sắp xếp cho hai người họ đi thử vai, cũng chính là đoàn phim đang chiêu mộ diễn viên mà Chung Thanh đã xem được trước đó.
Dọc đường đi, Giang Tiếu vô cùng vui vẻ trò chuyện với anh: "Sau vụ đấy phải đổi người diễn thế thân, thật sự...... Ài, không phải là em chê người ta không tốt, nhưng em vẫn cảm thấy nếu lúc ấy anh không bị thương tiếp tục diễn vai đó, sau khi công chiếu nhất định sẽ được fans cắt nối biên tập thành một tập những bóng hình kinh diễm ấy chứ!!! Nghĩ kiểu gì cũng vẫn thấy quá đáng tiếc...... Rõ ràng là có thể tốt hơn nữa mà!"
"Không khoa trương vậy đâu."
"Em nói thật đấy, không lừa anh đâu! Cái video em quay, bạn bè em xem đều không kiềm chế nổi...... Khen anh đẹp trai đẹp trai cực kỳ! Cảm giác khi diễn cũng vô cùng tốt!"
Chung Thanh nhíu mày nhìn cô: "Video? Video nào cơ?"
Giang Tiếu lập tức che miệng lại: "À...... Hai ta tán gẫu mấy chuyện khác đi, em cảm thấy buổi thử vai chiều nay em nhất định sẽ thành công! Cố lên cố lên!"
Cái cách cô nàng dời sự chú ý lảng sang chuyện khác vô cùng sượng, Chung Thanh lại cảm thấy buồn cười, cũng không có ý định vạch trần cô.
"Yên tâm đi, vai diễn này chắc chắn là của tôi!" Cách đó không xa bỗng truyền tới một tiếng cười đắc ý, "Lý tổng vẫn luôn bảo rằng khí chất của tôi với Bách Phong rất tương đồng, chắc chắc nắm gọn trong tầm tay."
Bách Phong, đúng là nhân vật Chung Thanh đã thử vai trước đó không lâu.
Anh vô thức nhìn theo hướng phát ra âm thanh, cách đó không xa có hai người đàn ông đang đứng, một người mặc sơ mi trắng phong cách châu Âu cổ chữ V xẻ sâu, thoạt nhìn mới đầu hai mươi, chiều cao có vẻ không chênh lệch quá nhiều so với anh, tóc ngắn được chải chuốt xử lý vuốt sáp kỹ càng theo nếp. Còn người đàn ông đứng bên cạnh thì hơi mập, xách một đống đồ cẩn thận đi theo sau, chắc hẳn là trợ lý.
Khi người đàn ông kia quay mặt đi, Giang Tiếu đã lên xe, cô nhìn theo hướng Chung Thanh, cũng thấy được người bên đó, gương mặt lập tức lộ ra một biểu cảm chán ghét: "Trần Duyệt Bạch?! Cậu ta mà cũng tới phỏng vấn?"
Trần Duyệt Bạch?
Chung Thanh cảm thấy cái tên này rất quen tai, anh chậm rãi nhớ lại, bỗng nghĩ tới cái đêm mà mình và Phó Sơn Hách say rượu làm loạn, anh nghe được từ miệng của mấy người bạn của Đằng Vũ......
Nhân vật chính trong cuộc hội thoại đó chính là Trần Duyệt Bạch.
Khi ấy anh còn định gửi tin nhắn để nhắc nhở Phó Sơn Hách chú ý......
Bởi vì vụ say rượu làm loạn với Phó Sơn Hách quá chấn động, cho nên lúc xong việc anh cũng chưa cẩn thận suy nghĩ lại về trạng thái không quá thích hợp của Phó Sơn Hách trong đêm đó......
Cửa xe đóng lại, Chung Thanh nhìn gương mặt tươi cười vênh váo cách đó không xa, âm thầm nhớ kỹ.