Xuân Hương tỉnh dậy trong một tòa mật động yên tĩnh, yên tĩnh đến rợn người. Thân thể quấn trong một dải lụa xanh nhạt mỏng manh như sâu kén, pháp lực bị cấm cố khiến Xuân Hương giờ đây chẳng khác một phàm nhân. Thứ duy nhất nàng nhìn thấy là hình ảnh gã mặt sẹo, gã ngồi xếp bằng cách đó vài trượng, đang vẽ nguệch ngoạc gì đó trên vuông giấy dầu cũ kĩ. Thấy Xuân Hương tỉnh dậy, gã chẳng mảy may phản ứng, nhìn nàng với ánh mắt lạnh như băng, không một tia cảm xúc.
Mật động vang lên tiếng nói âm u lãnh đạm:
- Già Thiên Đàn muốn gì ở ta? Tốt nhất ngươi nên thành thật, điều này có thể sẽ cứu ngươi một mạng.
- Đã rơi vào tay ngươi, muốn cưỡng gian thế nào cứ tùy ý, đừng mong moi móc thông tin từ bản nương. - Xuân Hương tỏ ra cứng cỏi.
Nữ nhân này quả thực chẳng khác hồ ly, nếu gã kia muốn sát hại nàng thì đã không bày đặt đưa đến đây, chắc chắn muốn khai thác hoặc tìm hiểu về một vấn đề nào đó. Việc sáng suốt lúc này là câu dẫn gã hòng tìm ra cơ hội sống sót và thoát thân.
Đàm cười lạnh, lấy ra chiếc vòng tay đen đúa tung tẩy trên tay, hành động này khiến Xuân Hương như rơi vào hố băng:
- Cưỡng gian? Hắc… xinh đẹp như nàng ta tất nhiên sẽ không bỏ qua chuyện tốt đó đâu… Trước mắt ta tịch thu thứ này, từ giờ tước vị Tiếp Dẫn Sứ của nàng bị phế bỏ, như vậy nàng chẳng còn giá trị gì đối với Già Thiên Đàn nữa nhỉ?
Xuân Hương đã ý thức được sự nghiêm trọng khi bị gã kia tước đoạt Thông Thiên Quyển. Đành rằng gã cũng là một tín đồ của Thông Thiên Giáo, nhưng việc chiếm đoạt chiếc vòng tay trên người nàng một cách dễ dàng vậy, chứng tỏ gã phải có một loại quyền năng đặc biệt, hoặc nắm giữ bí mật kinh thiên nào đó. Hơn nữa, xâu chuỗi những sự kiện liên quan đến gã từ thời còn còn ở Già Thiên, chắc chắn phía sau gã phải có thứ gì vô cùng khủng bố.
Với nữ nhân dạng này, không thể dùng vũ lực cứng rắn để thu phục, chỉ có vùi dập lòng kiêu hãnh của họ mới có thể đạt mục đích, và dường như chiêu bài thông thiên quyển đã phát huy tác dụng. Không thấy Xuân Hương phản kháng, vẻ mặt Đàm Phi trở nên nghiêm túc, gã giơ vuông giấy dầu ra trước mắt Xuân Hương:
- Cái này khá giống với Thủ Thiêm Chung của đạo hữu nhỉ!?
Trên mặt giấy quả nhiên là bản thiết kế chi tiết pháp khí chiếc chuông, bên dưới có hai chữ lớn ‘Thủ Thiêm’ bay bướm. Xuân Hương triệt để rúng động, mọi công năng diệu dụng trong phần ghi chú hoàn toàn trùng khớp với thứ pháp khí trong người nàng. Dẫu không phải đả thiết sư nhưng Xuân Hương đủ hiểu biết, gã mặt sẹo kia có liên quan mật thiết với chuông Thủ Thiêm.
- Khả năng sao chép bảo vật của Đàm đạo hữu thực quá cao minh, ta bội phục! Đây đúng là Thủ Thiêm Chung, pháp khí tùy thân của thiếp.
Đàm cười nhạt đi vào chính chuyện:
- Đừng vòng vo kéo dài thời gian, viện binh Già Thiên không thể tìm ra chỗ này đâu! Giờ chỉ cần thành thật trả lời một vài câu hỏi, rất có thể ta sẽ thả nàng, quyết không hai lời.
Sau khoảnh khắc đắn đo, Xuân Hương quyết định hợp tác với tên ‘ác ma’ này, dù viện binh có đến hay không đến cũng chẳng quan trọng nữa.
- Được… mời Đàm đạo hữu chỉ giáo!
- Thủ Thiêm Chung và Ngân Nguyệt Cầm ngươi có từ đâu? - Đàm Phi nhìn sâu vào mắt Xuân Hương.
Xuân Hương cũng nhìn thẳng vào mắt đối phương không tránh né:
- Là quà tặng của cha ta khi ta lên mười tuổi, người chế luyện riêng cho ta, phù hợp với công pháp và linh căn của thiếp thân.
Đến lượt nội tâm Đàm chấn động:
- Ồ…!
Đàm cảm thán, ánh mắt rời khỏi Xuân Hương, mông lung nhìn lên trần động, khóe mắt giật giật đầy cảm xúc. Hình ảnh thân thiết của lão ‘Râu Ngô’ ùa về khiến gã rơi vào hoài niệm.
Lấy lại tâm cảnh, gã quay sang nhìn Xuân Hương, nàng này cũng tỏ ra khá bất ngờ khi thấy biểu hiện của gã. Ánh mắt gã đã bớt đi sự lãnh đạm, thay vào đó là tang thương dằn vặt.
- Phụ thân đạo hữu là Nguyễn Lương? - Giọng nói Đàm đã có chút ấm áp.
Xuân Hương trầm xuống:
- Đúng…! Từ khi sinh ra ta chưa một lần được gặp phụ thân, tất cả những gì về ông ấy đều là thân mẫu kể lại. Nếu đã nhận biết được vũ khí do phụ thân chế luyện ra, hẳn là Huyền Tử đạo hữu phải có mối quan hệ rất mật thiết với người?
- Ta với phụ thân nàng có chút duyên phận, ông ta trút hơi thở cuối cùng chính là trên tay ta. Vậy nên khi thấy Thủ Thiêm Chung, ta đã không xuống tay với đạo hữu… - Đàm Phi lấp lửng.
Xuân Hương biến sắc, lúc tái lúc đỏ, nội tâm có vẻ rất kích động.
- Chẳng phải phụ thân ta vẫn lạc dưới tay hải tộc trong đệ tứ lượng kiếp sao?
Đàm Phi thở dài… Hình ảnh Nguyễn Lương bị Điền Khởi Nguyên hành quyết vẫn ám ảnh gã suốt nhiều năm tháng, gã coi lão người thầy, như người cha tôn kính. Giờ đây, gặp được hậu nhân của Nguyễn Lương, lương tâm không cho phép gã làm ra chuyện càn rỡ, Xuân Hương coi như phúc dày mệnh lớn rồi. Gã nhìn thẳng vào khuôn mặt trái xoan đầy mị hoặc kia, nhưng ánh mắt gã lại mông lung vô hồn:
- Chuyện ta thí sư chắc môn hạ thất đại phái đều biết… Hắc, nội tình như thế nào chỉ một số cao tầng Tử Huyền Môn mới nắm được. Ta giết Điền Khởi Nguyên vì lão hãm hại Nguyễn Lương tiền bối, còn cả gan hành quyết người ngay trước mắt ta, hahaha…
Tiếng cười của Đàm tuy nhỏ nhưng chất chứa nỗi đau đớn dằn vặt đến tột cùng. Xuân Hương tính ra cũng hơn 100 tuổi rồi, dạng thể hiện cảm xúc như vậy nàng quá rõ. Hơn tất cả, trước mắt nàng là một loại quái vật đáng ra không nên trêu chọc vào, đúng như lời cảnh tỉnh của Hải Thượng Lãn Ông.
Xuân Hương lớn lên trong vòng tay mẫu thân, luyện đạo tại Ngọc Hư Cung, tất cả thông tin về phụ thân cũng chỉ nghe qua lời kể của bà, hoặc một chút thông tin lượm lặt về Nguyễn Lương khi ra ngoài hành tẩu, nói trắng ra là rất nhạt nhòa. Tên mặt sẹo trước mắt chính là một chứng nhân của lịch sử, có thể cung cấp một lượng lớn thông tin mà nàng khao khát từ thời thơ ấu.
- Đạo hữu có thể kể sơ qua đôi chút về cha ta không? Tại sao cha ta lại vẫn lạc dưới tay của Điền Khởi Nguyên? - Xuân Hương tỏ ra nhu thuận.
Đàm lấy ra tấm bản ghi nhỏ, đưa lên ấn đường chuyền tải một chút cố sự vào đó rồi để cạnh thân thể bị trói buộc của Xuân Hương.
- Thông tin về Nguyễn tiền bối đều ở cả trong này. Nhưng trước khi nàng đọc được nó, cần phải thành thật trả lời một số câu hỏi của ta, sau đó sống chết còn phụ thuộc vào tâm trạng của ta nữa, hắc hắc…
- Sư huynh tốt của ngươi… Lí Khánh Tiên. Mục đích là bắt sống đem về Già Thiên chịu tội, ẩn sau đó là gì chắc đạo hữu cũng nhìn ra rồi.
Đàm nhíu mày trong một nhịp thở, động cơ của họ Lí hoàn toàn có thể hiểu. Ánh mắt đau khổ của Khánh Tiên gã không thể quên được, dù sao thì họ Điền cũng dành cho hắn rất nhiều ân sủng. Nhưng từ khi nào mà Tử Huyền lại kết minh cùng Thông Thiên, liệu có uẩn khúc gì đây?
- Lí sư huynh là người của Tử Huyền, sao lại cùng hội với đạo hữu? Đàm đưa ra nghi vấn.
- Hắn đầu nhập Già Thiên Đàn từ lâu rồi, hơn nữa còn lập được rất nhiều công trạng, được đại tổng quản hết sức chiếu cố á! - Giọng Xuân Hương mang chút ganh tị.
- Ồ… thì ra vậy!
- Già Thiên Đàn tính kế với Lãn Ông là muốn thứ gì? - Đàm tiếp tục hỏi.
…
Sau một hồi tra hỏi, những thông tin mà Đàm Phi cần đều được Xuân Hương thỏa mãn.
Già Thiên Đàn vì muốn kiếm được phương thuốc trường sinh mà nên đã cài thám tử vào Đường Hào Viên, hòng nghe ngóng động tĩnh của Lãn Ông, đại biểu ở đây chính là Xuân Hương. Cũng thật xảo hợp, bỗng dưng Đàm Phi từ đâu xuất hiện, đưa ra đan phương Trường Sinh, và thượng tầng Già Thiên Đàn đã lên kế hoạch phải có bằng được nó. Nếu hôm nay Đàm Phi không tính kế với Xuân Hương, có lẽ Lãn Ông và bản thân gã sẽ gặp nhiều nguy hiểm không lường trước.
Chợt Xuân Hương đưa ra thắc mắc:
- Đến giờ ta vẫn chưa hiểu, tại sao đạo hữu lại thu thập được Thông Thiên Quyển trên người thiếp thân?
- Đạo hữu không nên biết quá nhiều chuyện, tốt nhất là quên nó đi, đến một lúc nào đó tự khắc hiểu. - Đàm nhàn nhạt trả lời.
- Những gì ta biết đều nói ra cả rồi, vậy bây giờ Huyền Tử ngươi tính thế nào? - Giọng Xuân Hương đã trở nên nhu thuận hơn trước rất nhiều.
Đàm lấy ra vòng thông thiên đen nhánh, ném cạnh người Xuân Hương:
- Ta coi Nguyễn Lương như thân thích, đạo hữu là hậu nhân của ông ấy, tất nhiên sẽ không làm cái gì phương hại đến ngươi rồi. Thông Thiên giáo Già Thiên và Cô Thiên tuy cùng một cội nhưng nay đã khác đường. Hôm nay giữ lại cho đạo hữu một mạng, không có nghĩa lần sau sẽ như vậy… Nàng đi đi. Nếu được, cho ta gửi lời vấn an đến sư nương… vậy thôi!
Trong lúc Xuân Hương còn đang bụm miệng tròn mắt, Đàm lập tức thu lấy dải lụa Thanh Lãng, giải trừ cấm chế trên người nàng. Rồi tiếp tục thu hồi Tiểu Càn Khôn Hấp Linh trận do gã bố trí, vội vã rời khỏi thạch động trên hoang đảo vô danh với độn tốc kinh người.
Đàm Phi đi rồi, Xuân Hương như bừng tỉnh ngộ, vội vàng vung chưởng kích thẳng vào bả vai khiến miệng thổ huyết, lại lấy phi kiếm cứa vào thân thể vài đường, sau đó ngự kiếm phi hành theo hướng ngược lại.
Một canh giờ sau, rốt cuộc Xuân Hương cũng hội họp được với nhóm người Lí Khánh Tiên, thông báo cho hắn về việc kế hoạch bị thất bại, kẻ kia vô cùng đa nghi và giảo hoạt, may còn giữ được mạng mà chạy về.
Xuân Hương là kẻ có thực lực, danh khí tuy không bằng được Lí Khánh Tiên nhưng đám đồng bối trong giáo chẳng kẻ nào dám xem thường, vì vậy mà câu chuyện hư cấu của nàng không bị đám giáo đồ kia nghi ngờ. Và kẻ buồn bực nhất chắc chắn là Khánh Tiên rồi.