Rất nhiều năm trước, thời điểm Newton bắt linh cảm từ một trái táo, ông chắc chắn không ngờ rằng có một ngày mình sẽ trở thành ác mộng của NPC.
Doãn Vụ Thi nhàn nhã bò ra khỏi gương, thuận thế ngồi ở bồn rửa mặt. Nhìn Lâm Hựu Tư và bá tước phu nhân hòa mình cùng nhau, cô tự cảm thấy quyết định của mình vô cùng sáng suốt.
Lâm Hựu Tư ôm đồm hết việc, không cần cô hỗ trợ, Doãn Vụ Thi chỉ có thể làm một chuyện: Tìm chỗ đẹp ngồi xem diễn, đồng thời tránh để mình bị thương.
Lúc cô tìm xong chỗ ngồi, lớp học vật lý đã bắt đầu: NPC luôn học dốt, đáng ăn đòn.
Lâm Hựu Tư cầm chày cán bột trên tay, truyền bá tình yêu học tập nồng nàn cho bá tước phu nhân: "Định luật I Newton: Nếu một vật không chịu tác dụng của lực nào hoặc chịu tác dụng của các lực có hợp lực bằng không thì nó giữ nguyên trạng thái đứng yên hoặc chuyển động thẳng đều."
Đầu bá tước phu nhân vốn đứng yên, sau khi nhận một đòn đánh chính diện, nó lắc lư thay đổi trạng thái chuyển động.
Nàng còn chưa kịp phản kích, Lâm Hựu Tư đã dùng toàn lực tung cước: "Định luật II Newton: Gia tốc của một vật cùng hướng với lực tác dụng lên vật. Độ lớn của gia tốc tỉ lệ thuận với độ lớn của lực và tỉ lệ nghịch với khối lượng của vật."
NPC lập tức "được" tăng tốc, người bay xa cả mét.
Doãn quần chúng ngồi ở chỗ bồn rửa tay còn hô lên: "F=ma!"
Có lẽ để phân biệt, nhóm người trong thế giới thực tuy mô phỏng hoàn chỉnh theo nguyên mẫu nhưng vẫn giữ lại đặc điểm của hệ thống - khuôn mặt mosaic mờ mịt. So sánh với NPC tỉ mỉ từng lông tơ sợi tóc bên kia, nhìn chúng nó càng giống bịch nilon rách lơ lửng trong không khí.
Doãn Vụ Thi gần như quên mất nguyên mẫu của bá tước phu nhân hàng nhái đang chật vật trước mặt cô là Trình Phóng.
Cô nhìn Lâm Hựu Tư đánh NPC ra bã, trong lòng dâng lên cảm giác vui sướng khó tả.
Vì Trình Phóng đã chết cũng không được yên ổn.
Vì cả những người đã bỏ mạng trong hệ thống.
Doãn Vụ Thì ngồi xem vài phút rồi nhảy xuống từ bồn rửa tay, cô nắm cổ tay Lâm Hựu Tư: "Định luật III Newton để tôi."
Một lát sau, "đùng" một tiếng thật lớn, lan can chắn ngoài tầng 4 đột nhiên vỡ toang, bóng đen bay vèo xuống dưới, lễ phục đơn bạc trên người nàng phấp phới chẳng khác gì bịch nilon từ trên trời rơi xuống.
Lam Tuyết Kiều cẩn thận tới gần xem, thấy NPC đã không còn nhìn ra hình ra dáng, anh ngẩng đầu lớn tiếng lên án thân ảnh ở tầng 4: "Doãn Vụ Thi! Ném đồ từ trên cao xuống là phạm pháp!"
Đáp lại anh là tiếng cười khúc khích.
Sau đó, anh nhìn thấy kẻ ngoài vòng pháp luật kia giẫm lên một mảnh lan can vỡ, lấy đà lao vụt xuống dưới, từ trên cao tự "ném" chính mình.
Lam Tuyết Kiều hơi sợ độ cao, loại hành động này trong mắt anh chẳng khác nào tự sát. Anh run bần bật như người cha già: "Cậu--"
Còn chưa tiến lên cứu trợ kẻ ngông cuồng nọ, từ chỗ Doãn Vụ Thi nhảy xuống đột nhiên xuất hiện thêm một cái đầu, cộng sự của anh không biết từ đâu chui ra, theo sát biểu diễn màn nhào lộn lần hai.
Lam Tuyết Kiều:???
Trái tim tôi đã chịu quá nhiều tổn thương.
Tôi thề mình không hợp với mấy đứa tâm thần này.
Có cả thảy 6 gương liên thông được hai thế giới, bởi vì mặt đất gần gương nơi thí sinh bị sát hại dính đầy máu, mọi người quyết định phân công nhau di chuyển vào 5 cái gương còn lại.
Để tránh trường hợp thí sinh cá biệt tay gầy chân yếu nào đó một mình chạm trán boss, tới cống mạng cho người ta, thí sinh thường chia tổ đội thành một người biết đánh một người nằm không.
Doãn Vụ Thi và Lâm Hựu Tư là ngoại lệ, hai người chọn di chuyển vào gương trong phòng bá tước phu nhân ở tầng 4, trực tiếp đối đầu boss. Vận may của hai người không tồi, vừa vào liền tóm được boss.
Lam Tuyết Kiều đi theo anh chàng vận động viên, yên phận sống đời cá mặn, tận mắt chứng kiến anh ta dùng thủ pháp tấn công bằng dưa chuột, đánh gục bản sao của chính mình. Suốt toàn quá trình, Lam Tuyết Kiều không nhúng một ngón tay nào vào, chỉ có thể đứng một bên hô 666, đồng thời nhận thức sâu sắc khoảng cách giữa mình và những người này.
666 trong tiếng Trung là khen ai đó trâu bò, đỉnh.
Nhóm người này bị đám quái vật hình thù kỳ lạ bắt nạt đã lâu, khó khăn lắm mới gặp được NPC ngang trình nhân loại, thế nên bọn họ thừa dịp này xả hết oán giận, gặp được NPC liền điên cuồng đuổi theo, tán loạn như trong nhà ma.
Lam Tuyết Kiều từ khi tiến vào hệ thống cho tơi nay chưa gặp qua trường hợp này bao giờ, anh bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Anh mơ hồ quay đầu lại, vừa vặn đối diện tầm mắt Trì Trọng Hành.
Người đằng sau cầm một sợi dây thừng, đầu dây buộc chặt thí sinh giả như cột châu chấu.
Lam Tuyết Kiều lặng lẽ quay đầu trở lại.
Khủng khiếp quá!
Suy xét tới đám châu chấu đó... À không phải, tình trạng của đám thí sinh giả có khả năng ảnh hưởng lên người các thí sinh, thế nên bọn họ không dám dùng thủ đoạn quá mức bạo lực, chỉ trói bọn chúng lại. Chỉ có bá tước phu nhân ngã liệt người là thê thảm nhất, cộng thêm lão quản gia bị quấn thành đòn bánh tét để ngăn ngừa lão ta cản trở.
Tiếng cười man rợ của các thí sinh hòa vang cùng tiếng la hét thất thanh của NPC, hết đợt này tới đợt khác, Doãn Vụ Thi không tham gia cùng bọn họ, cô nhìn vị boss liệt nửa người trên mặt đất, trong đầu nghĩ tới chuyện khác.
Trước kia, cô cũng từng nghi ngờ, vì sao các NPC trong hệ thống lại có phong cách khác nhau như vậy, người thì được chạm khắc tỉ mỉ, kẻ thì như rác rưởi trôi sông.
Mãi tới khi gặp được Trình Phóng cùng bá tước phu nhân hàng nhái mặt mosaic ở phòng thi này, cô mới nhận ra--
Không phải tất cả NPC đều lạ tạo vật của hệ thống.
Rất nhiều người trong đó cũng giống như Trình Phóng, là một người sống sờ sờ ở thế giới hiện thực.
Thần Hồ chủ động giúp đỡ thí sinh trong phòng thi toán, bá tước phu nhân mắc chứng OCD trong thế giới gương, thậm chí cả lão quản gia miệng như dán keo -- mỗi người bọn họ nắm giữ một vai trò khác nhau, mang trên mình câu chuyện khác nhau, nhưng tất cả đều cùng chung một đặc điểm: Bọn họ chưa từng làm hại thí sinh.
Cho dù bọn họ không nhớ được các ký ức khi còn sống, cho dù bọn họ không thể không trở thành một phần để hệ thống thúc đẩy cốt truyện, bọn họ vẫn hành động với logic riêng, không phương hại đến thí sinh.
Không phải hệ thống không thể tạo ra nhân vật có độ nét cao -- giống như lão Phương cùng sáu con quỷ lúc nhập học, nhưng bọn chúng đều có đặc điểm phi nhân loại rõ ràng, chỉ cần nhìn kỹ sẽ phát hiện ra.
Dường như hệ thống cố tình vạch ra giới hạn giữa sản phẩm của mình và những người đã chết.
Với năng lực của nó, tiếp quản những "người" đã từng là con người đó, hẳn không phải vấn đề gì khó.
Nhưng không biết vì nguyên nhân nào mà nó bảo lưu lại bọn họ, bao gồm cả tính cách, sở thích sinh thời.
Doãn Vụ Thi mơ màng suy nghĩ.
Tại sao?
Doãn Vụ Thi lấy một con dao ra khỏi giá cắm, dao trong thế giới thực rất nặng, mặt dao bóng loáng phản chiếu đôi mắt cô.
Một mặt, hệ thống bày mưu tính kế để thí sinh bị tàn sát, hành hạ đến chết, trở thành đạo cụ trong phòng thi, máu chảy thành sông, thậm chí chết xong cũng không an ổn; một mặt khác, nó cho phép những "NPC" trong phòng thi làm theo ý mình, giúp đỡ thí sinh, thay vì biến tất cả thành một đống vỏ rỗng chỉ biết tuân theo mệnh lệnh.
Tại sao nó lại làm vậy?
Cô bỗng nhiên không hiểu được điểm này.
Tiến trình thi cử dần đi vào hồi kết, nhưng những chuyện Doãn Vụ Thi không rõ về hệ thống ngày càng nhiều, cô có quá nhiều nghi vấn cần tìm ra lời đáp.
Việc cấp bách vẫn là nộp bài thi.
Doãn Vụ Thi bước tới bóng đen nằm la liệt trên mặt đất.
Cô còn chưa tới gần bá tước phu nhân, một bàn tay đã vươn tới nắm cánh tay cầm dao của cô. Doãn Vụ Thi ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt bình tĩnh của Trì Trọng Hành.
Lực đạo của anh không lớn, nhưng tư thái rất kiên quyết: "Để tôi."
Xúc cảm trên cổ tay ấm áp khô ráo.
Doãn Vụ Thi nhìn chằm chằm anh hai giấy, không biết nhớ tới chuyện gì, ánh lạnh lùng trong đáy mắt cô tan biến.
Cô buông tay, tùy ý để Trì Trọng Hành lấy dao đi: "Cũng được."
Trì Trọng Hành nhận dao, không vội ra tay mà nhìn thoáng qua Lam Tuyết Kiều đứng đằng xa: "Em không nói lời tạm biệt sao? Sau này có lẽ sẽ không còn cơ hội gặp lại."
Không ở cùng khuôn viên, phạm vi lựa chọn chương trình học hoàn toàn khác biệt, xác suất tình cờ gặp nhau thế này gần như bằng không.
Doãn Vụ Thi nghĩ giữa cô cùng Lam Tuyết Kiều thật ra cũng không cần nói tạm biệt gì, những chuyện cần nói đều đã nói xong, huống hồ bọn họ cũng biết thừa trong lòng đối phương nghĩ gì -- chẳng hạn như "chăm sóc tốt cho em trai tôi" hay "cẩn thận đừng chết nha" vậy thôi.
Nhưng tổ trường Trì xưa nay sống quy củ thấu tình đạt lý, thế nên theo phép tắc thông thường, Doãn Vụ Thi vẫn nể tình quay đầu nhìn sang.
Lam Tuyết Kiều cũng đang nhìn cô, anh cười một cái rồi dùng khẩu hình nói: "Thi xong gặp lại."
Doãn Vụ Thi gật đầu, sau đó quay lại chỗ Trì Trọng Hành: "Tạm biệt xong rồi."
Trì Trọng Hành:... Chỉ như vậy?
Hai người này thật sự là bạn bè sao?
Các thí sinh đều đang chờ nộp bài thi, Trì Trọng Hành cũng không hỏi lại, anh cầm dao ngồi xổm xuống bên người bá tước phu nhân, nhắm chuẩn vị trí đâm dao xuống.
Đang chuẩn bị ra tay, anh chợt thấy Lam Tuyết Kiều cười quỷ dị với anh, ngón tay chỉ hướng Doãn Vụ Thi đang đứng, sau đó ra hiệu "Cố lên".
Tay Trì Trọng Hành khẽ run lên.
Giờ khắc này, anh không kịp suy nghĩ xem mình đã để lộ tâm tư thầm kín lúc nào, trong đầu chỉ còn lại mấy chữ to: