Tỉnh Mộng

Chương 67: Rắn ăn mồi



Lam Xuân Kiều bị các fan cuồng nhiệt bao vây suốt quãng đường xuống nam, lao khỏi khu bệnh viện, cậu hoảng loạn lái xe đại đến phố buôn bán.

Cậu không kịp mở bản đồ lên xem, chỉ đâm đầu về phía trước như con thiêu thân. Cậu đánh tay lái rẽ vào khu nhà dân, ngay khi sắp tới nơi, Lam Xuân Kiều đột nhiên giẫm phanh lại.

Phía trước có một chiếc xe máy điện, vừa vặn chắn ngang đường. 

Mùi xác chết thối rửa từ sau bốc lên, các fan đã sắp đuổi tới, cậu không có thời gian trì hoãn ở chỗ này, chỉ có thể chuyển hướng.

Còn chưa kịp nổ máy xe, chiếc "BMW" phát ra tiếng cót két, có bóng người nhảy vào thùng xe đằng sau.

Lam Xuân Kiều sợ hãi cả kinh --

Lông tơ còn chưa kịp dựng lên, cậu nghe thấy giọng nữ quen thuộc: "Lái xe."

Ngữ khí tự nhiên hệt như chỉ đi nhờ một chuyến.

Hốc mắt Lam Xuân Kiều nóng lên: "Chị!!! Cứu em!!!"

Doãn Vụ Thi bị tiếng kêu của cậu đánh thẳng vào tai, cô đè lại tai nghe, quay đầu nhìn thoáng đàn tang thi rồi nói với người bên kia tai nghe: "Người còn nguyên vẹn, còn kêu được rung trời lở đất, có thể xảy ra chuyện gì được -- Cuối đường, rẽ trái."

Nửa câu sau là nói với Lam Xuân Kiều.

Bạn nhỏ này đang hoang mang lo sợ, bảo sao nghe vậy, vừa vặn ga vừa gào khóc nức nở: "Mình tắt loa đi được không chị!"

Chị cậu rủ mắt xem bản đồ, ấn tai nghe chặt hơn: "Không vội."

Chuyện này mà không vội thì cái gì vội nữa!

Lam Xuân Kiều đánh không lại chị gái, chỉ có thể tủi hờn chạy xe, nhưng cậu vẫn chưa bỏ ý định thương lượng: "Chị tắt cái loa quỷ quái này đi, em sợ!"

Doãn Vụ Thi nhìn đàn tang thi đuổi sát đằng sau, cô ngồi trong thùng xe thờ ơ: "Cậu mà sợ thì phải giống như lúc trong ảo ảnh của Bảy tông tội ấy, là kêu không ra tiếng."

Cô hoàn toàn trở thành người điều hướng vô cảm, mặc kệ Lam Xuân Kiều khóc lóc thảm thiết thế nào, cô vẫn lạnh nhạt báo cáo đường đi như cũ.

"Đi thẳng 50 mét, rẽ trái."

"Đi sát lề trái, rẽ trái."

Lam Xuân Kiều chợt phát hiện điều kỳ lạ: "Chị, sao em cứ cảm thấy mình đang lái về chỗ ban đầu vậy?"

Doãn Vụ Thi buông tay khỏi tai nghe: "Chúc mừng cậu đã đoán đúng, đây là đường trở về."

Lam Xuân Kiều: "......"

Vòng qua tòa cao ốc màu xám quen thuộc, khu bệnh viện hiện ra trước mắt, Doãn Vụ Thi cuối cùng cũng đưa ra mệnh lệnh khác biệt: "Rẽ phải, lái xe hướng bắc."

Hướng nào cũng là hướng chết, Lam Xuân Kiều tuyệt vọng nghĩ thầm.

Cái đuôi phía sau bọn họ càng ngày càng dài, bọn họ rất nhanh sẽ bị chặn lại, chìm trong biển tang thi bao la mênh mông.

Lam Xuân Kiều trốn, các anh em tang thi đuổi theo, có chạy đằng trời mới thoát.

Cố tình, Doãn Vụ Thi còn khiến con đường chạy trốn của cậu không thành: "Giảm tốc độ."

Lam Xuân Kiều: "Áaaaa sao phải giảm tốc độ!"

Tiếng tru tréo của cậu thậm chí át cả thanh âm "Thu mua đồ điện cũ".

"Chơi rắn ăn mồi bao giờ chưa?" Doãn Vụ Thi đè tai nghe lại.

".... Hả?"

"Cậu sắp cắn phải đuôi của mình rồi."

Lông tóc toàn thân Lam Xuân Kiều đều nổ tung.

Cậu lập tức ngậm miệng, phát giác ra ở chỗ rẽ bên kia, thứ chờ đợi cậu không phải là tình yêu mà là đám tang thi cuối đàn.

Lam Xuân Kiều đã sắp đuổi tới cái đuôi của đội quân tang thi, nhóm fan hung tàn này dĩ nhiên không đủ kiên nhẫn để chạy vòng quanh cùng cậu mà tức khắc quay đầu, cùng hàng ngàn anh em khác xé xác cậu ở con phố này.

Truy binh phía sau càng lúc càng gần, Doãn Vụ Thi thậm chí có thể nhìn thấy vết máu trên mặt con tang thi đứng đầu hàng. Cô bất đắc dĩ lấy khẩu súng kích hoạt bằng âm thanh ra, giọng nói đều đều như báo tang: "Bằng bằng."

Đậu hà lan màu xanh lá b ắn ra theo tiếng động, một lượng lớn tang thi ngã xuống. Đám tang thi hàng sau giẫm lên thi thể đồng bạn, cử động vốn không mấy nhanh nhẹn của bọn chúng khiến tình hình trở nên tệ hơn, chúng lăn thành một đoàn.

Doãn - xạ thủ đậu hà lan - Vụ Thi đón nhận ánh mắt khiếp sợ của Lam Xuân Kiều, cô chỉ huy: "Lái thẳng về trước."

Cửa bên hông của tòa cao ốc xám lại xuất hiện trong tầm mắt.

Người không biết chút gì về địa hình nơi này cũng có thể nhận ra vị "hoa tiêu" này hoàn toàn không có ý định dẫn xe chạy thoát. Quỹ đạo trên bản đồ xoay quanh khu bệnh viện và cao ốc, tạo thành vòng số 8.

Doãn Vụ Thi dẫn Lam Xuân Kiều chạy vòng quanh, nhưng sự chỉ huy của cô chỉ là biện phát tạm thời. Không ai biết chiếc BMW này còn có thể chạy bao lâu, một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hai người bọn họ liền thăng thiên tại chỗ.

Doãn Vụ Thi liếc mắt nhìn bóng lưng cứng còng của Lam Xuân Kiều, lưng áo cậu đã ướt đẫm một mảng. Đang muốn cười nhạo nhãi ranh không có gan còn dám gây chuyện, một trận gió bắc lạnh thấu xương chợt thổi qua, cô mới cảm nhận được sau lưng mình cũng đã lạnh lẽo.

Cô cất súng đi, nhoài người lên phía trước: "Chị đếm mấy chục số, nhảy xuống xe."

Lam Xuân Kiều theo bản năng đáp ứng lời chị gái, nhưng nhìn tình hình bên ngoài, cậu liền cứng đờ. Bị cơn gió lạnh quật vào người, cậu mới phản ứng lại: "Em không dám..."

Hành khách của cậu không thèm quan tâm, cô duỗi tay giành tay lái, đồng thời đẩy cậu xuống xe.

Thân thể nặng nề nện lên nền đất xi măng, cảm giác đau đớn lan khắp tứ chi, cậu tưởng mình như chết đi. Trời đất trước mắt quay cuồng, Lam Xuân Kiều nằm trên mặt đất lạnh băng, trong tầm nhìn chỉ có tầng mây xám xịt dày đặc cùng làn sương trắng xóa ngoài phòng thi.

Trên một tầng nào đó của tòa cao ốc, có một cái đầu thò ra, đối diện với tầm mắt của cậu, nhìn một cái rồi lại rụt trở về.

Có lẽ đây là thí sinh vẫn luôn báo cáo tình hình giao thông cho Doãn Vụ Thi qua tai nghe.

Còn chưa kịp than đau, đã có vài người lao ra từ cửa hông cao ốc, ba chân bốn căng bế cậu vào trong tòa nhà.

Lúc Doãn Vụ Thi đẩy cậu xuống xe, tốc độ vẫn chưa giảm, cho nên cú ngã này khiến đầu não Lam Xuân Kiều ngưng hoạt động một lúc, mấy phút sau tầm mắt cậu mới rõ ràng. Bây giờ cậu mới phát hiện nơi này tụ tập không ít thí sinh, tất cả đều căng thẳng ghé sát cửa sổ, cẩn thận thăm dò bên ngoài.

Chị cậu cưỡi ngựa sắt rời đi, đám tang thi vẫn đang điên cuồng đuổi theo cô bên ngoài cửa sổ. Dĩ nhiên bọn chúng không biết, cách một bức tường, bên trong tòa nhà cất giấu hơn 30 nguyên liệu thức ăn tươi ngon.

Người đỡ cậu vào là ba cậu thanh niên trẻ, người dẫn đầu nắm vai cậu chặt tới nỗi Lam Xuân Kiều nghiến răng nghiến lợi.

Anh ta mỉm cười buông tay, đứng dậy, nâng giọng nói ra sau Lam Xuân Kiều: "Xương cốt không sao."

Lam Xuân Kiều mơ màng cảm ơn, nhìn theo ánh mắt người nọ, cậu mới nhận ra lời này không phải nói với mình.

Trì Trọng Hành ngồi ở bậc thang cách đó không xa, nghe thấy Lam Xuân Kiều không sao, anh tỏ vẻ đã biết, tầm mắt lại chuyển về vòng tay.

Lam Xuân Kiều kêu một tiếng: "Anh Trì!"

Nam sinh vừa mới đỡ cậu vào vỗ vai cậu: "Hóa ra hai người quen nhau... chẳng trách. Nhưng cậu tạm thời đừng nói gì với anh ấy, anh ấy đang xem bản đồ, chúng ta phải tìm được thời điểm thích hợp để đi ra ngoài."

Lam Xuân Kiều "À" một tiếng, ý thức bừng tỉnh.

Thời điểm Doãn Vụ Thi cùng cậu vào sinh ra tử, anh Trì của cậu cũng không nhàn rỗi -- lợi dụng thời gian cậu thi chạy marathon với đàn tang thi, Trì Trọng Hành tập hợp các thí sinh phân tán về lại một chỗ.

Chẳng trách Doãn Vụ Thi dẫn cậu chạy vòng vòng, còn không thèm tắt loa, ra là để hấp dẫn tang thi đuổi theo, tạo thời gian cho Trì Trọng Hành bên này trổ tài.

Mở màn mới hai mươi phút, những người khác còn chưa bàn được kế hoạch gì, hai kẻ bi3n thái bọn họ đã bắt đầu đánh phối hợp, một người dụ địch một người đánh tháp.

Lam Xuân Kiều: Tôi còn có thể làm gì nữa, chỉ biết làm công cụ hình người tha thứ cho hai anh chị.

Cậu còn đang đắm chìm trong nỗi bi thương của công cụ hình người, hoàn toàn không phát hiện ra thí sinh xung quanh đều nhìn cậu với ánh mắt kính sợ.

- - Hóa ra cậu ấy đi cùng hai người kia, thảo nào lá gan lớn như vậy, diễn nét sợ hãi rất thật trân, vừa lái xe vừa kêu la dẫn dắt một đám tang thi.

- - Ba người này mạnh, mạnh ai nấy không bình thường.

Nếu Lam Xuân Kiều có thể nghe thấy tiếng lòng của bọn họ, cậu sẽ oan uổng tới khi tuyết tháng 6 rơi -- không, tôi không phải, tôi không có, tôi chỉ là mèo con đáng thương tội nghiệp bị cuốn vào mớ bòng bong này.

Đáng tiếc, cậu hoàn toàn chẳng biết gì về cái nồi bị ụp lên người.

Khi con tang thi cuối cùng lướt ngang qua cửa sổ, Trì Trọng Hành ra hiệu, mọi người tựa hồ đã bàn bạc xong xuôi, chỉ chờ anh ra dấu, cửa hông mở ra, tất cả chạy sang cửa hàng bên kia đường.

Lam Xuân Kiều được mấy cậu thanh niên xách theo, cậu quay đầu hỏi Trì Trọng Hành đang đứng ở cửa: "Chị của em đâu?"

Bọn họ đều chạy, một mình Doãn Vụ Thi phải làm thế nào?

Trì Trọng Hành đáp nhẹ nhàng: "Cô ấy dừng xe rồi qua tới."

Vòng thứ hai nhanh chóng hoàn thành, Doãn Vụ Thi dẫn theo đội quân hùng mạnh, Trì Trọng Hành đứng ở cửa tòa cao ốc, không né cũng chẳng tránh.

Doãn Vụ Thi nhảy xuống xe, cầm lấy cái loa còn đang hát hò, lướt qua bên người anh, chuẩn bị lên lầu thì bị chặn lại.

Trì Trọng Hành kéo cậu thiếu niên vừa mới báo cáo tình hình giao thông từ sau cửa ra rồi nói: "Hai người khóa cửa đi, để tôi lên."

Doãn Vụ Thi: "Đợi..."

Trì Trọng Hành nhẹ nhàng quay sang một bên, vươn tay thẳng thừng từ chối: "Không đợi."

Đoạn đối thoại này trùng hợp kỳ lạ với khung cảnh ở phòng thi nghệ thuật.

Điểm duy nhất khác biệt là, vai trò hai người đã thay đổi--

Trì Trọng Hành trở thành kẻ liều mạng.

Người chỉ muốn chọc thủng trời xanh như Doãn nào đó, không ngờ cũng có ngày được người ta bảo hộ sau lưng.

Nhìn Trì Trọng Hành biến mất ở đầu cầu thang, cô nhất thời sững sờ.

Cậu thiếu niên không nhận ra sóng ngầm giữa hai người: "Chị, chúng ta đi thôi! Tang thi sắp tới rồi!"

Cách một con đường, Lam Xuân Kiều ghé sát cửa sổ nhìn xem, cậu nín thở -- tang thi đã đuổi tới đầu ngõ, thế nhưng ba chấm xanh lá trên bản đồ vẫn chưa chịu nhúc nhích!

Tiếng loa như ngọn hải đăng chói lọi giữa biển sâu tăm tối, đám tang thi ồ ạt vào tòa cao ốc, tìm kiếm thức ăn đáng ghét đã chơi xỏ chúng nãy giờ.

Thật ra cũng chẳng cần tìm kiếm gì, tiếng loa vẫn không ngừng kêu, người cầm nó đang chạy về phía trước.

Đàn tang thi lảo đảo đuổi theo.

Khi con tang thi cuối cùng vào tòa nhà, nắp hầm đột nhiên bật lên, hai bóng người nhảy ra kéo cánh cửa sắt đóng lại. Tiếng "kẽo kẹt" thu hút sự chú ý của chúng nó, nhưng đã không còn kịp, then cài kim loại đã chốt lại.

Gần như là cùng lúc, một bóng đen trên sân thượng trượt xuống với tốc độ cao trên sợi dây thừng, đáp ngay ban công tầng một. Anh thu lại dây thừng, một tay chống thành ban công, xoay người nhảy xuống dưới, khói bụi bay lên mịt mù.

- - Con cờ cuối cùng đã vào đúng vị trí.

Ván cờ kết thúc tại đây.