Tỉnh Mộng

Chương 68: Nội gián



"Như vậy sẽ ổn sao... Em cứ sợ bọn chúng phá cửa ra ngoài."

Lam Xuân Kiều nhìn về phía tòa cao ốc lần thứ tám, vẻ mặt không yên tâm nổi.

Chuyện này cũng không phải do cậu lo lắng vô cớ, thật sự là khung cảnh trước mắt rất kinh hoàng.

Cửa sổ kính khắp bốn tầng đều hiện lên bóng dáng tang thi chen chúc nhau, không ngừng đập phá.

Xa xa còn có tiếng loa hò hét "Khoai lang nướng 4 củ 1 đồng, 1 đồng 4 củ".

Lam Xuân Kiều không nhịn được mà rùng mình.

Thanh niên bên cạnh nói: "Không sao đâu, chúng ta đã khóa hết tất cả các cửa rồi."

Chúng nó có đập vỡ cửa kính cũng không thành vấn đề, tòa nhà này có lắp thiết bị phòng trộm ngoài cửa sổ, ban đầu vốn là ngăn thứ bên ngoài lẻn vào trong, hiện tại vừa khéo ngăn thứ bên trong trốn ra ngoài.

"Nhưng lỡ như chúng ta cần vào tòa nhà để kiếm manh mối thì..."

Lam Xuân Kiều còn chưa dứt lời, thanh niên vừa giúp cậu kiểm tra vết thương đã bật dậy: "Bọn họ đã trở lại!"

Mọi người lập tức hướng lại xem.

Ba người phía bên ngoài còn đang thở hổn hển, thở ra một làn khói trắng ấm áp, trên vai phủ một lớp tuyết mỏng.

Các thí sinh lập tức mở cửa đón người.

Doãn Vụ Thi phủi tuyết trên tóc, ngẩng đầu nhìn Lam Xuân Kiều: "Vậy thì đục một cái lỗ trên tường rồi thả từng con từng con ra, giống dây chuyền sản xuất."

Cô đứng bên ngoài nghe thấy câu hỏi của cậu.

Lam Xuân Kiều: "......"

Không hổ là chị, yêu quái thâm niên.

Trì Trọng Hành tháo mảnh vải quấn quanh bàn tay, lực ma sát trong lúc trượt xuống rất lớn, mảnh vải rách một đường. Nghe hai người họ nói chuyện, anh bổ sung: "Khả năng quay lại đó không lớn, các manh mối có thể mang đi đều đã lấy ra."

Lam Xuân Kiều hối hận không kịp.

Đáng ra cậu không nên hỏi, vừa hỏi liền lộ ra mình quá cùi bắp.

Giải quyết xong đám tang thi, các thí sinh cuối cùng cũng có thể ngồi xuống, bàn bạc kế sách tiếp theo. Bọn họ dọn dẹp sạch sẽ một bàn dài trong cửa hàng thức ăn nhanh rồi ngồi vây quanh bàn, năm mồm mười miệng mà trao đổi manh mối.

Theo lời các thí sinh, trước khi Lam Xuân Kiều gây chấn động giới mộ điệu, tang thi trong tòa cao ốc không nhiều lắm, đều mặc đồng phục nhân viên. Nhân viên y tế mới là lực lượng chính của đàn tang thi, đội quân rượt đuổi trên đường có không ít tang thi mặc đồ màu trắng đặc trưng.

Khu vực nhà máy càng đông đảo quân địch, vây khắp xung quanh như thủy triều, may mắn vừa rồi không kinh động tới bên kia, nếu không giờ này cỏ trên mộ của mọi người đã mọc cao ngất.

Các thí sinh không đến khu dân cư phía tây nên không rõ tình hình bên đó thế nào.

Phân bố thế này rất thú vị.

- - Bởi vì tới giờ bọn họ vẫn chưa biết cái gọi là "viện nghiên cứu" nằm ở đâu, bản đồ trên vòng tay cũng không hiển thị.

Với hiểu biết của Doãn Vụ Thi về bản đồ này, ban đầu tổ thiết kế vốn không hề thiết lập viện nghiên cứu nào trong đây. Hệ thống không chỉ trực tiếp sử dụng bản đồ của bọn họ, còn biến nó thành bản đồ ẩn.

Mọi người thảo luận một lúc, nhưng không có tiến triển gì -- bọn họ đều chẳng biết đường nào mà lần đối với mấy yêu cầu của đề thi.

Doãn Vụ Thi ngẫm nghĩ: "Nếu bệnh viện cũng bột phát ổ dịch, chúng ta cứ tới đó xem trước."

Nếu cốt truyện phát triển theo logic thông thường, nhóm bệnh nhân đầu tiên sẽ được đưa tới bệnh viện, nơi đó có lẽ sẽ có chẩn đoán lâm sàng của bác sĩ.

Tuy rằng không nhất định sẽ chính xác, nhưng chắc hẳn vẫn có thể tham khảo các triệu chứng phát bệnh.

Khu bệnh viện rộng lớn bị Lam Xuân Kiều quấy phá giờ đây yên tĩnh đến âm trầm. 34 thí sinh chia thành 3 nhóm, tiến hành lục soát từng phòng.

Khi xưa bọn họ thiết kế bản đồ này quá mức chi tiết, bây giờ mới thấy khổ, đúng là tự cầm dao đâm mình.

Doãn Vụ Thi lục tung các ngăn tủ, cuối cùng cũng tìm được một xấp hồ sơ bệnh án trong văn phòng bác sĩ khoa nội thần kinh.

Dựa vào biểu hiện của đám tang thi, đại đa số người bệnh lúc mới bị lây nhiễm đều có các triệu chứng liên quan tới thần kinh, cụ thể là cơ thể nghiêng lệch, di chuyển loạng choạng, ch ảy nước dãi, giống như bị liệt nửa người cho nên tất cả đều được đưa tới khoa thần kinh.

Dịch bệnh bùng phát rất nhanh, ca bệnh đầu tiên được ghi nhận lúc 5 giờ sáng mùng 1/1, ca cuối cùng lúc 22h mùng 2, chỉ trong vòng hai ngày, bệnh viện liên tục tiếp nhận hơn 200 ca.

Doãn Vụ Thi cẩn thận đọc từ đầu tới cuối một lần. Căn cứ thông tin bệnh nhân ghi trong hồ sơ bệnh án, phần lớn người bệnh đến từ nhà máy hóa chất, còn có một số lượng đáng kể công nhân viên chức từ các tòa nhà cao tầng, không phân rõ thứ tự nhiễm bệnh.

Dịch bệnh có vẻ không phải lây truyền từ người ngoài sang nhân viên y tế, dường như chỉ trong một đêm, ba khu vực đều đồng thời nhiễm bệnh.

Nếu nguyên nhân dịch bệnh là rò rỉ mầm bệnh, theo lý thuyết mức độ lây nhiễm phải khác biệt, bệnh viện gần khu nhà máy nhất nên số người nhiễm bệnh nhiều, các nơi khác cách khá xa nên sẽ ít hơn. Cô định dùng phương pháp này suy đoán ra vị trí của viện nghiên cứu.

Nhưng không được.

Tình hình dịch bệnh ở cả ba khu vực đều giống như nhau.

Doãn Vụ Thi ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, bây giờ là 4 giờ rưỡi chiều.

Trong vòng chưa đầy hai ngày, nơi này đã biến thành một thị trấn hết.

Đây là điều mà người trong thị trấn không ngờ tới.

Mặc dù số lượng bệnh nhân tăng vọt, các nhân viên y tế vẫn giữ thái độ lạc quan, bởi vì tình trạng của bệnh nhân không quá tệ, ngoại trừ liệt nửa người, không có triệu chứng nghiêm trọng nào khác.

Doãn Vụ Thi tìm được sổ ghi lời dặn của bác sĩ ở trên bàn, dưới những dòng chữ dày đặc của bác sĩ, có một dòng bút chì nho nhỏ của bác sĩ thực tập: "Buổi sáng có mấy bé học sinh đến, may mà bệnh tình không nặng, đừng để chậm trễ kỳ thi cuối kỳ nha!"

Cô nhìn chằm chằm dòng chữ kia rồi đóng sổ lại trả về chỗ cũ.

Ca bệnh cuối cùng ghi nhận lúc 22h tối ngày 2.

Sau đó không còn thông tin về người nhiễm bệnh nữa, bởi vì người phụ trách khám chữa bệnh cũng đã tham gia vào đoàn tang thi.

Kỳ thi cuối kỳ chẳng thể diễn ra đúng hạn.

Nhìn một vòng, không phát hiện thêm gì khác, Doãn Vụ Thi lấy điện thoại ra chụp mấy trang hồ sơ bệnh án rồi xoay người ra ngoài.

Đề thi yêu cầu bọn họ điền năm gồm mục đặc điểm lâm sàng, nguồn lây, con đường truyền nhiễm, đối tượng dễ nhiễm bệnh và cơ chế phát bệnh.

Các đặc điểm lâm sàng được ghi chép kỹ càng trong hồ sơ bệnh án, cô đã copy đáp án. Nguồn lây đơn giản là chính tang thi. Đối với một chủng virus mới, người có khả năng miễn dịch kém chắc hẳn là đối tượng dễ nhiễm bệnh. Cơ chế phát bệnh cũng đoán được tám chín phần -- loại virus này tấn công vào hệ thần kinh của con người, tạo ra các triệu chứng giống như liệt nửa người, dựa trên niềm yêu thích máu thịt của các tang thi, khả năng cao não bộ cũng bị ảnh hưởng đôi chút.

Tuy rằng khuyết thiếu chứng cứ, nhưng trả lời vậy cũng được rồi, bọn họ đâu cần lấy điểm tuyệt đối.

Nhưng vẫn còn một yêu cầu quan trọng chưa thể giải quyết--

Con đường truyền nhiễm.

Không rõ cách virus lây lan, không thể tìm ra viện nghiên cứu, sẽ không tìm được năm nhân viên đang chờ cứu hộ.

Doãn Vụ Thi vốn cho rằng đây là sự cố an toàn sinh học, viện nghiên cứu là nguồn gốc rò rỉ mầm bệnh nên là nơi đầu tiên có tang thi, năm nhân viên may mắn còn sống có khả năng đã chạy thoát ra ngoài.

Nhưng hiện tại xem ra, việc này không chỉ là sự cố mà rất có thể ẩn chứa một câu chuyện xưa.

Khu bệnh viện và tòa cao ốc cách nhau không xa, có thể hiểu được vì sao hai nơi này bùng phát dịch bệnh cùng lúc, nhưng khu nhà máy cách một khoảng không gần. Ba địa điểm đồng thời bùng dịch, cô không tin không có sự thúc đẩy của con người trong đây.

Nó giống như chuyến giao hàng đã tính toán các điểm đến từ trước.

Viện nghiên cứu không phải ngọn nguồn của dịch bệnh, nhân viên nghiên cứu không kịp thời trốn thoát, có lẽ bọn họ đang ẩn nấp ở nơi an toàn cuối cùng trong thị trấn này. Cho dù suy luận này là sai đi nữa, bên trong viện nghiên cứu rất có khả năng lưu trữ nhiều tư liệu liên quan. Đối với các thí sinh đang tìm kiếm điểm đột phá, nơi này vẫn là một viện bảo tàng cần khai phá.

Tai nghe không ngừng truyền đến thanh âm của các thí sinh ở nhóm khác, mọi người đều dò hỏi xem bên kia đã tìm được gì, loạn nháo nhào lên. Doãn Vụ Thi nhìn hồ sơ bệnh án cô chụp trong điện thoại, không để ý bóng đen phủ dài trước mặt cô.

Một bàn tay ấn tắt điện thoại cô.

"Đi đường đừng nhìn điện thoại."

Doãn Vụ Thi ngẩng đầu, đối diện ánh mắt nhíu chặt của Trì Trọng Hành.

Tính tình tổ trưởng Trì cẩn thận, ngũ quan lại rất sắc bén, thoạt nhìn có hơi hung dữ, đặc biệt là lúc không cười.

Rất nhiều người thấy anh liền nhăn mặt, cảm giác giống như ngủ gật bị chủ nhiệm lớp bắt được, tim hẫng một nhịp. Nhưng Doãn Vụ Thi không sợ anh chút nào, có lẽ vì cô biết anh sẽ chẳng làm gì mình.

Cô đột nhiên nghĩ: Thời điểm ở trong căn cứ, chắc hẳn anh làm ra vẻ mặt này rất nhiều.

Khi đó trong đầu cô toàn là ý phản nghịch, lại nghe nói chức vụ Trì Trọng Hành cao hơn cô nửa cấp, dĩ nhiên không phục, nhất định phải gây phiền phức cho anh.

Trong những đoạn ký ức vụn vặt Doãn Vụ Thi nhớ lại, anh bị cô trêu đùa đến nỗi chỉ có thể tự mình sửa sang lại hành vi vi phạm quy định của cô. Trong mộng không nhìn được vẻ mặt của anh, nhưng cũng chẳng khó đoán -- vĩnh viễn là cái nhíu nửa mày này.

Rất nhiều chuyện cô không thể nhớ rõ.

Đáng tiếc.

Doãn Vụ Thi chỉ thổn thức trong một khắc, cô cất lại điện thoại vào túi: "Anh tìm được rồi à?"

Lời này rõ là dư thừa, Trì Trọng Hành đi ra đây có nghĩa anh tìm được bước tiến triển.

"Tìm được rồi." Trì Trọng Hành gật đầu: "Trong tủ đông nhà xác, có người giấu một xấp bệnh án."

- - Kẻ nội gián im lặng trong một thời gian đã tái xuất giang hồ.