Hai chữ "bé câm" từ trong miệng người đàn ông thốt ra, đầy ái muội giống như tình nhân thì thầm với nhau, lưu luyến trêu người.
Nhưng Lữ Nhu biết, đây chỉ là ảo giác, hoàn toàn không phải là sự thật.
Nghiêm Tư Cửu đối với cô không có một chút tình cảm nam nữ nào, cố ý nói chuyện như vậy, phần lớn là xuất phát từ trêu chọc. Nhìn cô bối rối, căng thẳng bất an, như vậy niềm vui xấu xa của anh mới có thể được thỏa mãn.
Tính cách của người đàn ông này đáng sợ như vậy, cô đã sớm hiểu được.
Hiểu cũng chỉ hiểu rõ vậy thôi, thế nên cô vẫn là bị chịu thua thiệt, mỗi lần đều sẽ làm cho anh thực hiện được.
Lữ Nhu cực lực bỏ qua cảm giác gò má mình ẩn ẩn nóng lên, đánh rớt tay Nghiêm Tư Cửu đang nhéo mặt mình, lui về phía sau một bước.
Nghiêm Tư Cửu cũng không dùng sức nhiều, để cho cô dễ dàng thoát khỏi.
Anh cười khẽ một tiếng, buông cánh tay xuống, một lần nữa dựa vào ghế nhìn cô.
Lữ Nhu rũ mi mắt xuống, lặng lẽ cọ cọ mồ hôi ẩm ướt trong lòng bàn tay xuống khóe áo, tận lực đánh chữ giải thích như không có chuyện gì xảy ra: 【 Tôi không bày ra thái độ không tốt gì với anh hết. 】
Cô cố tình bỏ qua câu hỏi đầu tiên của anh.
Chiếm tiện nghi gì chứ?
Cô ấy không cố ý!!Cho cô mười lá gan cô cũng không dám.
Cô nào biết đang yên đang lành anh tự dưng chạy tới phòng tắm trong phòng ngủ của cô tắm rửa!!
Cô cảm thấy sợ hãi, không nói gì cả.
Nghĩ lại nghĩ như vậy, Lữ Nhu liền cảm thấy tâm tư khó bình ổn, nhịn không được âm thầm trừng mắt nhìn người đàn ông đối diện không biết nói đạo lý này.
Mà Nghiêm Tư Cửu đang đánh giá cô, bắt gặp cái liếc mắt hiếm khi lộ ra ủy khuất của cô.
"Ồ?" Anh nhíu mày, có chút hứng thú hỏi, "Vậy sao nhìn thấy tôi ngay cả một chút ý cười cũng đều không có? "
Lữ Nhu mở to hai mắt, lại một lần nữa không biết nói gì.
Nghiêm Tư Cửu hai chân vắt chéo, một tay chống cằm, thay đổi tư thế thoải mái hơn, chờ phản ứng của cô.
Lữ Nhu âm thầm hít sâu một hơi, biết người này không nói lý lẽ, thầm nghĩ mau chóng tống cổ anh ta đi, vì thế thuận theo cong khóe môi, cười khẽ một chút.
Nhưng mà Nghiêm đại thiếu gia cũng không hài lòng, ngón tay gõ hai cái trên tay vịn gỗ, mở miệng: "cười qua loa cho có lệ hử? "
Lữ Nhu cố gắng duy trì nụ cười rất chi là vui vẻ,khẽ lắc đầu.
Nghiêm Tư Cửu kéo cổ áo tắm xuống, lại nói: "Đều bị em nhìn sạch rồi, ngay cả khuôn mặt tươi cười đổi lại cũng không được? "
Lữ Nhu nhất thời không cười nổi nữa.
Sao anh lại nhắc đến chuyện này?
Cô không cố ý nhìn trộm anh màaa!
Hơn nữa cô chỉ nhìn thấy một bóng lưng mơ hồ mà thôi!! Làm gì nhìn được cái quái gì nữa đâuuu!!
Lữ Nhu vốn đã sụp đổ một vòng cảm xúc hiện giờ lập tức vỡ một lỗ hỏng sâu hơn.
Cô cũng không phải là người dễ dàng bị dao động,đa số thời gian cô đều có thể bảo trì bình thản, sẽ không bởi vì người khác nói một hai câu liền kích động.
Nhưng Nghiêm Tư Cửu chính là có bản lĩnh này, luôn có thể dễ dàng mở công tắc cảm xúc của cô, làm cho cô không thể duy trì được tư thái bình thường hàng ngày.
Lữ Nhu mím chặt môi, ngón tay dùng sức gõ tốc độ nhanh trên màn hình điện thoại di động.
【 Tôi không biết anh ở trong đó! Tôi không cố ý, hơn nữa, anh yên tâm, tôi cái gì cũng chưa thấy, anh không cần phải luôn nói về vấn đề này! 】
Cô nín thở, dí thẳng điện thoại gần vào mắt anh.
Nghiêm Tư Cửu đối với động tác hơi thô bạo này của cô không quá hài lòng, nhíu mày, tỏ vẻ không vui.
Nhưng điểm không vui sau đó liền tiêu tan khi anh đọc xong chữ trên màn hình.
"Ừ?" Anh không hiểu sao cười khẽ ra tiếng.
Lữ Nhu bị anh cười, bất giác lỗ tai của cô mơ hồ nóng lên, không hiểu anh đang cười cái gì.
"Cái gì cũng chưa thấy?" Nghiêm Tư Cửu từ dưới màn hình điện thoại ngẩng lên nhìn vào trong mắt cô, giọng nói hạ thấp, thờ ơ nói: "Nói như vậy, em hình như còn rất tiếc nuối? "
Trong nháy mắt, Lữ Nhu cảm giác như bị sét đánh vào đầu ầm ầm.
Cảm giác nóng rực trên tai nhanh như chớp vọt bay thẳng lên toàn bộ khuôn mặt.
Không cần soi gương cô cũng biết, mặt cô hiện tại đã đỏ đến mức có thể so với núi lửa phun trào.
Mà Nghiêm Tư Cửu muốn chờ chính là giờ khắc này.
Nhìn thấy hai má cô gái nhỏ đỏ như đào mật chín, đầy đặn mọng nước, nhẹ nhàng chọc một cái phảng phất có thể chảy ra nước ngọt, tâm tình của anh không hiểu sao lại trở nên rất tốt.
Chính là một loại cảm giác tuyệt vời.
Nghiêm Tư Cửu đối với việc này có chút muốn dừng lại không được, giống như một chứng gây nghiện nào đó.
Đôi mắt anh hiện rõ nét tươi cười, giơ tay lên lại bẹo lên gò má trắng đang đỏ lên rất mềm mại, dùng giọng điệu giáo dục nghiêm trang nói: "Bé câm, em còn nhỏ, đem những ý niệm không thích hợp với thiếu nhi này thu lại đi. "
Lữ Nhu:...
Có một khoảnh khắc, cô thực sự muốn ném điện thoại di động vào mặt người đàn ông này.
Trêu được cô gái nhỏ xong, Nghiêm đại thiếu gia tâm tình rất tốt, tự mình cười vui vẻ một lúc lâu, sau đó mới lười biếng dựa vào ghế dựa,ngửa đầu cùng Lữ Nhu nói chuyện phiếm.
"Hôm nay không phải là thứ ba sao, sao lại trở về? Không có lớp học à? "
Anh biết Lữ Nhu thường ngày ở ký túc xá, cuối tuần mới có thể trở về.
Lữ Nhu căng môi, không nói lời nào.
Cô thực sự không muốn để ý đến anh ta một chút nào.
Người này luôn như vậy, một giây trước mới khiến cô tức giận giậm chân, một giây sau có thể nói chuyện phiếm bình thường với cô như không có chuyện gì xảy ra, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra vậy.
Làm cho cô muốn tức giận đều không thể bộc phát ra được.
Nghiêm Tư Cửu dường như không phát hiện sự phản kháng của cô, tiếp tục hỏi: "Hai ông bà già mấy ngày nay đều không ở nhà, em biết chứ? "
Người được nhắc đến là cha mẹ anh, Nghiêm Nguy và Tịch Cảnh Du.
Lữ Nhu mím môi nhìn anh.
Người này luôn như vậy, đứng đắn gọi ba mẹ không tốt hơn sao?
Cô miễn cưỡng đánh máy giải thích:
【 Biết, chú và dì đã nói với tôi, tôi trở lại để lấy thêm quần áo. 】
Nghiêm Tư Cửu từ trên xuống dưới đánh giá cô một phen rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, cây hoa ngọc lan trong viện vừa vặn nở rộ, sau một đêm tuyết rơi, cánh hoa màu hồng phấn trộn lẫn cùng tuyết trắng, cực kỳ xinh đẹp.
Anh hiểu rõ nói: "nhiệt độ giảm, mặc nhiều một chút, đừng để bị cảm lạnh. "
Lữ Nhu chần chờ gật đầu, cảm giác ngột ngạt trên ngực thoáng tiêu tan đi không ít.
Nghiêm Tư Cửu suy nghĩ một chút, cầm lấy máy điện thoại gọi điện.
Lữ Nhu nghe anh gọi người đưa quần áo phù hợp theo mùa tới, từ màu sắc đến kiểu dáng cùng kết cấu, anh đều đưa ra yêu cầu rất chi tiết.
Vừa nghe chính là quần áo của cô. Lữ Nhu ngước mắt,nhìn về phía Nghiêm Tư Cửu.
Người đàn ông vừa tắm rửa xong, cổ áo tắm hơi mở, lộ ra một mảnh da trắng lạnh. Mái tóc ngắn màu đen ướt sũng vẫn còn nhỏ giọt, lúc gọi điện thoại nước rơi xuống ướt ngón tay, anh có chút ghét bỏ nhíu mày, cầm điện thoại để ra xa một chút.
Lữ Nhu lẳng lặng nhìn, vừa rồi tâm tư còn phẫn uất bỗng nhiên bình thản hạ xuống.
Một cảm giác mềm mại vươn lên trong lòng không dễ phát hiện lặng lẽ sinh sôi nảy nở.
Anh thực sự rất tốt với cô. Chi phí ăn mặc, chỉ cần anh nghĩ đến, đều sẽ rất cẩn thận an bài thỏa đáng, chưa từng thực hiện qua loa.
Đối với một người bận rộn ngay cả nhà cũng không thường xuyên trở về, đó cũng là điều rất khó khăn.
Nghiêm Tư Cửu gọi điện thoại xong, ngẩng đầu hỏi Lữ Nhu: "khi nào em trở lại trường học?"
Lữ Nhu: 【 Sáng mai. 】
Nghiêm Tư Cửu gật gật đầu, nói cho cô biết buổi tối có người tới đưa quần áo.
Lữ Nhu gật đầu tỏ vẻ đã biết.
Nhìn cô đã khôi phục lại bộ dáng ngoan ngoãn, Nghiêm Tư Cửu nở nụ cười, từ trên ghế đứng dậy, xoa nhẹ hai lần trên đỉnh đầu cô, nói: "Tôi đi đây. "
Có đôi khi Lữ Nhu đối với mình có chút tuyệt vọng.
Lúc Nghiêm Tư Cửu ở đây thì chỉ muốn đuổi anh đi, nhưng khi người thật sự đi rồi, cô lại cảm thấy còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh.
Từ khi năm mới qua đi,Nghiêm Tư Cửu hơn nửa tháng không về nhà, dì Tịch gọi mấy cuộc điện thoại bảo anh về nhà ăn cơm, anh đều nói không rảnh, hôm nay sao đột nhiên trở về?
Còn có....
Vì cái gì anh lại tới phòng của cô để tắm rửa?
Anh ăn tối chưa?
Tối nay anh có ở nhà không?
....
Lữ Nhu lắc lắc đầu,gạt bỏ những ý niệm lộn xộn ở trong đầu.
Hơi nước trong phòng tắm còn chưa tan đi, trong không khí nóng ẩm, mùi hoa hồng và muối biển trộn lẫn rõ ràng, nhắc nhở cô những gì vừa xảy ra ở đây.
Lữ Nhu lấy mu bàn tay dán lên hai má nóng bỏng, nhắm mắt lại lắc lắc đầu, ép buộc mình làm đầu óc trở nên trống rỗng.
Lau dọn sạch sẽ nhà vệ sinh, cô bắt đầu rửa tay.
Dòng nước hơi lạnh rửa sạch lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, mang đi vi khuẩn cùng với... Một số cảm xúc không thể giải thích được.
Cô tắt vòi nước, nhìn vào bản thân trong kính,không tiếng động thở dài.
——
Phòng ngủ chính ở phía đông.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Vệ Lễ lau tay, thò đầu ra khỏi phòng vệ sinh hỏi: "cậu đã tắm rửa xong rồi? nhanh như vậy? "
Nghiêm Tư Cửu vừa xem điện thoại di động vừa đi vào trong, ánh mắt cũng lười cho hắn, chỉ cất giọng điệu lạnh lẽo: "từ bồn cầu đứng lên được chưa? Tôi gọi 120 cho cậu người ta đứng ở dưới lầu đợi rồi."
Đối mặt với sự trào phúng của anh, Vệ Lễ quả thực không nói nên lời: "Mẹ nó tôi nào muốn bị tiêu chảy! Không phải chỉ mượn cậu phòng vệ sinh dùng một chút sao, nhỏ nhen vậy làm gì? "
Nghiêm Tử Cửu hừ lạnh
Nếu không phải hắn chiếm dụng phòng vệ sinh của mình, anh cũng không đến mức mượn phòng tắm của Lữ Nhu tắm rửa, còn bị cô gái nhỏ bắt gặp...
Sẽ không đem người doạ sợ luôn rồi chứ?
Nghĩ đến cái cổ đỏ chót vừa rồi của Lữ Nhu, Nghiêm Tư Cửu có chút phiền não băn khoăn.
Việc này cũng tại anh, lười biếng gì đâu, đi thêm vài bước lên lầu khác tắm là được rồi.
Vệ Lễ thấy sắc mặt anh không tốt, quyết định nhịn xuống, không dám nhiều lời.
Hắn ta ngồi trên máy bay tận mười tiếng, cũng rất muốn tắm táp một phen. Nhưng lần này hắn có mắt nhìn, không dám tự tiện sử dụng phòng tắm của Nghiêm Tư Cửu, liền hỏi anh: "Đúng rồi, cậu vừa tắm ở đâu, mùi sữa tắm thơm ghê, tôi cũng phải đi tắm một chút mới được."
ngón tay lướt màn hình điện thoại di động của Nghiêm Tư Cửu dừng lại, tầm mắt nghiêng tới, liếc hắn một cái: "Tắm cái con mẹ nhà cậu. "
"..." Vệ Lễ hoàn toàn hạn hán lời.
Gì mà dữ dằn dở? Không phải chỉ dùng phòng vệ sinh của anh một lát, chậm trễ anh tắm rửa có chút xíu thôi sao, liền đến mức đối với hắn như vậy!
Có còn là con người nữa không!!!
Sau khi Vệ Lễ bị ném cho mọi sự ghét bỏ, cuối cùng vẫn tắm rửa trong phòng tắm của Nghiêm đại thiếu gia.
Lúc đi ra, Nghiêm Tư Cửu đã thay xong quần áo.
"Chúng ta đi bây giờ luôn sao?":Vễ Lễ lau tóc hỏi
Đêm nay Đường Sanh Nam tổ chức sinh Nhật ở "Minh Sắc", những người bạn khác đều đã đến đông đủ, nếu không phải Nghiêm Tư Cửu ở sân bay bị người khác đụng một chút, bệnh sạch sẽ phát tác, đi được nửa đường nhất quyết muốn trở về tắm rửa, bọn họ hiện tại đã đến "Minh Sắc".
Nghiêm Tư Cửu "Ừ" một tiếng, nhìn điện thoại lười biếng nói: "Cậu nhanh lên."
Vệ Lễ vừa thay quần áo vừa nói chuyện phiếm với anh: "Nam Nam và Kỷ Dung thật sự chia tay à? "
Đường Sênh Nam, Nghiêm Tư Cửu, Vệ Lễ là ba người từ nhỏ đã quen biết lẫn nhau, ba nhà xem như thế giao, đều rất quen thuộc với nhau.
Nghiêm Tư Cửu cũng không ngẩng đầu "Ừ." một tiếng
Vệ Lễ chậc chậc cảm thán: "Tôi đã nói với cô ấy rồi, dù ở cùng một chỗ với ai cũng không thể lâu dài được, lần này đã ba tháng rồi sao? Lần trước là ai ta, nhớ ra cũng chỉ có một tháng thôi ấy nhỉ? "
Lần này Nghiêm Tư Cửu ngay cả "ừ" cũng không cho hắn, rõ ràng không có hứng thú với chủ đề này.
Vệ Lễ cũng không thèm để ý, tự mình nói: "Thật ra tôi cảm thấy cô ấy còn nhớ thương cậu đó chứ, cậu có tin hay không... Này, hả? Cậu đi nhanh thế làm gì? Chờ tôi với! "
Hắn nói đến một nửa Nghiêm Tư Cửu đã nhấc chân rời đi, để lại cho hắn một bóng lưng không kiên nhẫn.
Lữ Nhu thu dọn quần áo ngày mai phải mang đến trường, ở trong phòng ngẩn người một lát.
Phòng được cách âm rất tốt, bên ngoài yên tĩnh, không nghe thấy một tiếng động nào.
Cô ngồi một lúc, đứng dậy đi đến cửa sổ. Cây hoa ngọc lan trong viện này cùng cô tuổi tác không cách biệt lắm, giờ phút này hoa nở vừa đúng lúc. Hai con chim đang ríu rít trên cành cây, kéo theo cành hoa run rẩy, tuyết vụn theo đó mà rơi xuống đất.
"Vãn lai thiên dục tuyết, Năng ẩm nhất bôi vô?"
=> là 2 câu tiếp theo của khổ Văn lưu thập Cửu ( có ở chap1)
Lục nghị tân phôi tửu,
Hồng nê tiểu hoả lô.
Vãn lai thiên dục tuyết,
Năng ẩm nhất bôi vô?
Trong đầu đột nhiên xuất hiện nửa câu thơ này, ngón tay Lữ Nhu đặt ở mép cửa sổ giật giật.
Nên ăn lẩu không nhỉ?
Ý niệm vốn lướt qua, càng cảm thấy hứng thú dâng lên, vả lại càng mãnh liệt. Cô đứng trước cửa sổ chừng nửa phút, quay lại mở cửa phòng đi xuống.
Hành lang im ắng không có tiếng động, cửa phòng đối diện đóng kín, cô liếc mắt một cái, xuống lầu mở tủ lạnh. Bởi vì không có ai trong nhà, dì giúp việc không lưu trữ nguyên liệu nấu ăn, chỉ có một ít trái cây và đồ uống trong tủ lạnh. Lữ Nhu mở điện thoại di động tìm quán lẩu gần đó, thấy có thể giao hàng bên ngoài, rất thuận tiện.
Sau khi cô chọn đồ ăn xong không lập tức đặt hàng, cầm một ít hoa quả rửa sạch cắt thành miếng bỏ vào bát hoa quả làm bằng trắng sứ, bưng lên lầu.
Khi đi lên bậc thang cuối cùng, Lữ Nhu dừng bước, chần chờ không dám đi về phía đông.
Trong lúc đang chần chờ, phía đông truyền đến tiếng bước chân. Lữ Nhu theo bản năng nắm chặt chén hoa quả, ngẩng đầu phát hiện một thân ảnh quen thuộc chiếu vào trong mắt.
Nghiêm Tư Cửu đã thay quần áo chỉnh chu, áo sơ mi màu xanh nhạt, vạt áo được tỉ mỉ nhét vào trong quần dài màu đen, hiện ra vòng eo gầy quyến rũ, áo khoác màu nâu nhạt vắt trên khuỷu tay, khi đi tới mang theo nét phong trần, khí thế xuất chúng.
Vậy nên, ai cũng không thể phủ nhận được, phụ nữ khi gặp anh đều lộ rõ vẻ tim đập đỏ mặt hết cỡ.
Chẳng qua thoạt nhìn tâm trạng của người đàn ông nọ không được tốt cho lắm,lông mày anh nhíu lại, môi đều mím thành một đường thẳng,rất dễ nhận ra tâm tình rất không vui vẻ.
Lữ Nhu hô hấp hơi dồn dập, một giây trước khi anh ngẩng đầu nhìn tới thì hoảng sợ, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, mũi chân vừa di chuyển muốn đi nhanh về phòng mình.
"Bé câm": Nghiêm Tư Cửu lên tiếng gọi cô lại.
Lữ Nhu dừng bước quay đầu nhìn qua.
Nghiêm Tư Cửu đi vài bước tới gần cô, nhìn gương mặt đã khôi phục sự trắng trẻo, đôi lông mày nhíu lại từ từ giãn ra.
"Vừa mới làm gì vậy?": Anh thuận miệng hỏi
Lữ Nhu đem bát hoa quả trong tay đưa lên cho anh xem.
Nghiêm Tư Cửu cúi đầu liếc nhìn một cái, mấy loại hoa quả trộn lẫn với nhau, màu sắc trái cây phối hợp trông rất vui mắt, gợi lên sự thèm ăn cho người khác.
"Cho tôi một miếng đi": Anh nói.
Lữ Nhu từ trong chén sứ lấy ra một miếng dưa gang đưa đến trước mặt anh.
Nghiêm Tư Cửu một tay để trong túi quần, một tay cầm điện thoại, không có ý muốn nhận lấy, lập tức không do dự cúi người xuống, cắn một miếng dưa đang ở trong tay cô.
Lữ Nhu bỗng nhiên mở to hai mắt,bàn tay cầm miếng dưa trong nháy mắt khẽ run rẩy.
Người đàn ông tiếp xúc quá gần, hơi thở ấm áp đều phủ lên mu bàn tay cô, tê dại một mảng.
Động tác thu hồi cái nĩa của Lữ Nhu đầy cứng ngắc, nỗ lực áp chế nhịp tim rối loạn, đem cả chén đưa cho anh.
Nghiêm Tư Cửu không nhận lấy: "giữ lấy ăn đi"
Lữ Nhu ôm chén vào trong ngực,do dự một giây, lấy điện thoại ra đánh chữ: 【 anh ăn cơm tối chưa? 】
Nghiêm Tư Cửu thò người tới xem điện thoại của cô, trả lời: "chưa ăn"
Lữ Nhu vô thức nhếch khóe môi: 【 Vậy buổi tối chúng ta ăn lẩu được không, tôi tìm được một nhà hàng có thể đưa đồ ăn tới... 】
Nhưng hàng chữ cô còn chưa đánh xong, đã nghe thấy Nghiêm Tư Cửu nói:"Lát nữa tôi phải ra ngoài"
Ngón tay Lữ Nhu dừng lại, di chuyển đến phím xóa, xóa từng chữ trên màn hình.
"Buổi tối em ăn...." Nghiêm Tư Cửu nói được một nửa, thanh âm Vệ Lễ gào rống lên cắt đứt câu nói của anh.
"Này này, tôi nói cậu gấp gáp làm gì vậy, tôi còn chưa có nói xong..."Vệ Lễ đuổi theo,lời oán hận khi nhìn thấy Lữ Nhu tức khắc nghẹn ứ trong cổ họng.
Hắn ngạc nhiên,đánh giá Lữ Nhu thêm vài phần, vừa định đặt câu hỏi, Nghiêm Tư Cửu liếc xéo hắn một cái, khó chịu nói: "Nói nhảm ít thôi,còn không mau đi."
Vệ Lễ nhìn Lữ Nhu, đương nhiên không muốn cứ như vậy mà đi.
Trong nhà Nghiêm Tư Cửu sao lại cất giấu một mỹ nữ nhỏ xinh như vậy?
Đầu óc hắn xoay chuyển vài vòng, trong lòng có một phỏng đoán, ho khan một tiếng, nhướng mày cười với Nghiêm Tư Cửu: "Gấp cái gì, giới thiệu một chút có sao đâu. "
Nghiêm Tư Cửu nhíu mày, vẻ mặt không tình nguyện.
Thấy thế, Vệ Lễ mặc kệ anh, trực tiếp chủ động tự giới thiệu: "yo, chào bạn nhỏ, anh tên Vệ Lễ, là anh em của Nghiêm Tư Cửu"
Lữ Nhu không nghĩ tới trong nhà còn có thêm người khác, nhất thời có chút hoảng hốt, theo bản năng giương mắt nhìn Nghiêm Tư Cửu, trong ánh mắt mang theo ý tứ xin giúp đỡ.
Vệ Lễ cũng dõi theo ánh mắt của cô.
Tầm mắt của hai người cùng nhìn qua, Nghiêm Tư Cửu nhíu mày càng chặt, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Lữ Nhu"
Vệ Lễ nhướng mày, hiển nhiên là đã nghe qua cái tên này, tầm mắt lại nhìn về phía Lữ Nhu mang theo ý tứ không rõ, nở nụ cười.
Loại ý cười thế này, Lữ Nhu đều gặp không ít qua ánh mắt từ bạn bè của Nghiêm Tư Cửu, cũng đã quen. Cô lễ phép gật đầu tỏ ý chào hỏi với Vệ Lễ rồi thu hồi ánh mắt.
Vệ Lễ còn muốn nói gì đó, bên này Nghiêm Tư Cửu đã nâng cằm lên hướng về phía Lữ Nhu, nói: "Đi đi, buổi tối muốn ăn cái gì gọi người giao đến, tôi đi đây"
Lữ Nhu bưng hoa quả xoay người đi về phòng mình. Vừa mới trở về phòng, cô nhớ tới đã quên hỏi Nghiêm Tư Cửu buổi tối có trở về hay không, lại quay người lại trở về chỗ vừa nãy đứng.
Lúc cô đi đến cầu thang, đã thấy Nghiêm Tư Cửu cùng Vệ Lễ đang đi xuống lầu một
Cô vừa định đuổi theo, liền thấy Vệ Lễ đang ôm vai bá cổ Nghiêm Tư Cửu, tiếng cười trêu chọc loáng thoáng bay tới tai cô ——
"Ai nha! Cô bé đó là vị hôn thê của cậu phải không? Được đó nha! Không phải là rất xinh đẹp sao"
Bước chân của Lữ Nhu hoảng loạn một trận.
Bỗng Nghiêm Tư Cửu kéo tay hắn ra,giọng nói tỏ vẻ không mấy kiên nhẫn: "đừng nói vở vẩn nữa,chỉ là em gái thôi"
"Được rồi, cậu nói là em gái thì chính là em gái vậy..." Vệ Lễ nở nụ cười xấu xa hát lên: "Cậu đến tột cùng là có bao nhiều người em gái tốt.."
Nghiêm Tư Cửu một cước đạp qua, cười mắng một tiếng "Cút".
Tiếng nói của hai người dần dần biến mất,đèn cảm ứng từng tầng sau đó dần tắt, bóng tối từ phía dưới từ từ bao quanh tới.
Lữ Nhu đứng tại chỗ vài phút mới xoay người trở về phòng.
Đúng vậy, hôn ước của cô và Nghiêm Tư Cửu, anh chưa từng thừa nhận.