Tinh Phong Truyền Thuyết

Chương 34: Phẫn Nộ



Tinh quang trong mắt ta như thiểm điện chiếu về phía hai tên gia hỏa.

- Hai tên gia hỏa các ngươi, nói chuyện không nên thái quá, nên biết rằng nói ra rồi thì phải chịu trách nhiệm đấy.

Lúc này Đường Ngôn và Chúc Phong trong lòng cảm thấy run lên, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vừa nhìn thấy nhãn tình của Trương Tinh Phong thì trong lòng phát hoảng, không khỏi có chút oán hận: “Lý đại công tử, ngươi tại sao lại tìm ‘tứ đại quân tử’ bọn ta đi làm cái việc này chứ!"

Nhưng nghĩ đến sau này cùng với Lý đại công tử có quan hệ tốt đẹp, địa vị của mình trong gia tộc cũng sẽ tăng lên, thấp nhất cũng ngang với trưởng lão, không chừng còn có thể được làm gia chủ.

Vừa nghĩ đến đó, hai người lập tức dằn lòng lại, đỡ hai vị quân tử khác trên mặt đất đứng lên.

Vừa mới từ trên mặt đất đứng lên, Chu Văn trong lòng rất tức giận, nhưng nghĩ tới kế hoạch của Lý đại công tử, lập tức giả vờ làm ra vẻ khiêm tốn:

- Trương Tinh Phong, Trương công tử, chúng ta vừa rồi nói chuyện đúng là có điểm quá đáng. Ta vẫn muốn biết Trương thị thế gia rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà trục xuất ngươi ra khỏi gia môn vậy. Ta thật nghĩ không ra, ngươi chỉ mới từng đó tuổi, có thể phạm phải sai lầm gì.

- Ta nghe nói hình như là cùng với một đứa nhỏ khác đánh nhau thì phải.

Một thanh âm vang lên, nhất thời mọi người đều nhìn về hướng phát ra âm thanh.

Một tiểu cô nương đang đứng trong đám đông, nhận thấy mọi người chung quanh đều đang nhìn mình, khuôn mặt không khỏi đỏ lên.

- Làm sao có thể chỉ vì tiểu hài tử đánh nhau mà lại đem con mình trục xuất ra khỏi gia môn, Trương gia chủ là tên ngốc à.

Mọi người chung quanh đều cười lớn. Không phải sao, ai lại vì tiểu hài tử đánh nhau mà đem con mình trục xuất ra khỏi gia môn. Nhà bình thường cũng không có khả năng này chứ đừng nói đến Trương thị thế gia.

Cô gái kia dường như cũng cho rằng điều mình vừa nói không phải là sự thật, khuôn mặt càng đỏ thêm.

Ta trong lòng cười khổ. Chuyện là như thế này, ta cùng với Âu Dương Lượng có chút mâu thuẫn, là do hắn vận khí không tốt, có thể trách ta sao?

Một tên khác vừa từ đưới đất đứng lên liền bước tới tiếp lời:

- Ta nghe nói chuyện này hình như là cùng với mẫu thân của Trương Tinh Phong có liên quan thì phải.

- Không phải là mẹ hắn vụng trộm với người khác đấy chứ.

Đường Ngôn lập tức lớn tiếng nói.

Chung quanh liền nổ ra một trận nghị luận.

- Đúng rồi, không chừng Trương Tinh Phong không phải là người của Trương gia. Là mẹ hắn vụng trộm với người khác, nếu không Trương gia chủ làm sao lại trục xuất hắn ra khỏi gia môn chứ.

- Đúng vậy, chỉ có nguyên nhân này thôi, nếu không thì hắn sẽ không bị đuổi đi như vậy.

......

Ta muốn giết chết bọn chúng, ta muốn giết chết bọn chúng, ta muốn giết chết bọn chúng. Bọn cặn bã này dám ngang nhiên vũ nhục mẫu thân ta như vậy. Lũ cặn bã, lũ cặn bã......

Ta không thể tự chủ được, trong đầu ta chỉ có một thanh âm vang lên: giết, giết, giết......

Gió lớn nổi lên, hỗn loạn, cuồng bạo …...

Cát bụi tung bay, rợp trời kín đất......

Sát khí kinh thiên tràn ngập khắp cả luyện võ trường, làm cho người ta hít thở không được …...

Tất cả mọi người đều bất động. Sự sợ hãi từ tận đáy lòng khiến cho bọn họ không thể cử động. Bọn họ đều cảm nhận được sự thống khổ vì hô hấp trở nên khó khăn, làm cho mình sợ hãi chính là tên dã gia hỏa đang cúi đầu – Trương Tinh Phong.

Vũ Văn Nhu chẳng những cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn, mà chính mình cũng cảm nhận được "hắn" thống khổ như thế nào, phẫn nộ tới cỡ nào!

Lý Thiên Tường không hề sợ hãi, trong lòng hắn chỉ có hưng phấn: "Bộc phát đi, giết chết bọn chúng đi, giết bọn chúng rồi ngươi cũng hết đời thôi, giết đi

......"

Lý Thiên Tường hiểu rất rõ. Những tên này mặc dù không có chút bản lãnh nào, nhưng gia tộc của bọn chúng đều rất lợi hại. Có hai tên là bá tước gia tộc, hai tên khác là nam tước gia tộc. Nếu như Trương Tinh Phong và bọn chúng xảy ra xung đột, không may lỡ tay giết chết vài tên, vậy thì kết quả thật là tốt.

Lang Phong bọn họ đang đứng ở bên cạnh ta. Bọn họ đang rất phẫn nộ, phi thường phẫn nộ. Nhị đệ kính yêu nhất của mình (sư phụ) bị người khác ngang nhiên vũ nhục, còn vũ nhục đến mẫu thân của hắn, thật là một bọn đáng chết.

- Giỏi cho các ngươi, bỗng nhiên lại nghĩ ra chuyện này, các ngươi nghe ai nói vậy. Phải biết rằng kể chuyện thì không thể nói lung tung. Nếu đã nói ra rồi, thì phải gánh lấy hậu quả, đó là trách nhiệm. Các ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng điều các ngươi vừa nói là sự thật. Nếu không biết thì đừng nên ba hoa tùy tiện như vậy. Các ngươi đã nghe rõ chưa?

Ta kìm nén lửa giận trong lòng lại, cười nói với bọn chúng.

Đường Ngôn và Chúc Phong trong lòng không khỏi run lên. Mặc dù nhìn thấy trước mắt Trương Tinh Phong nét mặt tươi cười, nhưng chính bộ dạng này làm cho bọn chúng cảm thấy sợ hãi. Trong mắt bọn chúng, tiểu nam hài trước mặt so với hung thần ác sát còn đáng sợ hơn.

Lúc này bọn chúng đang suy nghĩ mình đắc tội với tên sát tinh trước mặt này có đáng giá hay không, nhưng nghĩ đến Lý Thiên Tường và thế lực đằng sau hắn, trong lòng lại kiên định đứng lên: Trương Tinh Phong hắn là ai đây chứ, làm sao có thể đối đầu với bốn gia tộc chúng ta, làm sao có thể đối đầu với Lý đại công tử. Sợ gì chứ, vinh hoa phú quý cả đời đang ở ngay trước mắt mình thì còn sợ cái gì!

Đường Ngôn bộ dạng thập phần tự tin, lớn tiếng nói:

- Đúng vậy, ta dám chắc là mẫu thân của ngươi cùng người khác vụng trộm, nếu không làm sao ngươi lại bị trục xuất ra khỏi gia môn. Chẳng lẽ là vì đánh nhau cùng với tiểu hài tử khác, ha ha ha...

Bọn Chúc Phong ba người đều cười lớn. Vì tiểu hài tử đánh nhau mà lại đem con mình trục xuất ra khỏi gia môn, thật là buồn cười, thật sự là buồn cười, ha ha ha...

Các phú gia đệ tử chung quanh đều cười rộ lên. Cũng có một vài nữ hài tử không cười, trong đó có Phong Ngữ Yên và Vũ Văn Nhu.

Ta nhìn bọn chúng, càng cười tươi hơn...

Cười đi, các ngươi cứ cười đi, các ngươi cứ tiếp tục cười đi. Nỗi nhục hôm nay Trương Tinh Phong này phải gánh chịu ta sẽ trả lại cho các ngươi gấp bội lần. Ta sẽ cho các ngươi biết thế nào gọi là hối hận. Các ngươi cứ tiếp tục cười đi.

Lý Thiên Tường ngươi cứ đắc ý đi. Ngươi tưởng rằng ta không biết mọi việc đều là do ngươi sắp đặt sao. Ngươi cho rằng ta là kẻ ngu ngốc hay sao. Hầu hết mọi người ở nơi này đều đang cười, ngươi lại đứng một bên xem náo nhiệt. Ngươi cho rằng mấy ngàn năm kinh nghiệm của ta đều quên hết rồi hay sao. Ngươi cứ chờ đó đi, ta bây giờ chưa phải là đối thủ của ngươi, nhưng mà có một ngày ta sẽ cho ngươi biết việc ngươi làm hôm nay chính là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời của ngươi.

- Được lắm, các ngươi quả là dám làm dám nhận. Các ngươi không sợ thì ta cũng không có vấn đề gì. Nhưng mà mẫu thân của ta tốt xấu gì cũng là tam phu nhân của Trương thị thế gia, các ngươi không bằng không cớ lại dám nói ra như vậy. Hừ hừ!

Ta nhìn bọn chúng, ta muốn xem thử bọn chúng sẽ xử lý việc này như thế nào.

Đường Ngôn bọn chúng vừa nghe được, trong lòng cả kinh. Bọn chúng cũng không nghĩ chuyện lại xảy ra như vậy. Ngay từ đầu khi đối phó với ta, bọn chúng đã xem ta là một kẻ bị Trương thị thế gia trục xuất ra khỏi gia môn. Bọn chúng cũng không hề nghĩ tới Trương thị thế gia. Bọn chúng đã nghĩ trăm phương ngàn kế để đối phó với ta, tưởng rằng có thể dùng mẫu thân để đả kích ta. Nhưng bọn chúng đã quên rằng, tuy ta đã ly khai, nhưng mẫu thân của ta hiện tại vẫn là người của Trương gia.

Trong lòng đổ mồ hôi lạnh. Chỉ bằng thế lực gia tộc của bọn chúng thì không thể nào sánh bằng Trương thị thế gia. Gia tộc nhất định sẽ không vì mình mà kết oán cùng Trương thị thế gia. Làm sao đây, làm sao bây giờ, lời cũng đã nói ra, vừa rồi mọi người đều nghe thấy, làm sao có thể thu hồi được. Làm sao đây, làm sao bây giờ... Lý đại công tử, ngươi muốn chỉnh hắn, lại còn lôi kéo chúng ta theo, bây giờ ngươi bảo chúng ta phải làm sao đây, chẳng lẽ ngươi muốn cho chúng ta xong đời như vậy hay sao.

Lý Thiên Tường cũng không nghĩ đến sự tình bỗng nhiên chuyển biến như vậy. Biết rằng lúc này chính mình nếu không có hành động, bốn tên gia hỏa kia nói không chừng sẽ nuốt lời, mục đích của mình không thực hiện được, tất cả bố trí cũng đều xong hết.

Lý Thiên Tường liếc mắt một cái sang Tiểu Quế Tử đang ở bên cạnh mình. Tiểu Quế Tử quả đúng là tâm phúc của Lý Thiên Tường, vừa nhìn thấy ánh mắt của chủ nhân thì hắn đã hiểu rõ sự tình.

Tiểu Quế Tử tuy chỉ mới ba mươi tuổi nhưng lại mang một thân võ công tuyệt đỉnh. Hắn chính là hộ vệ quan trọng nhất của vị gia chủ tương lai.

"Bốn người các ngươi đừng lo lắng. Mọi việc đã có đại công tử gánh vác cho các ngươi. Các ngươi cứ theo kế hoạch mà hành sự. Có nghe thấy không? Nếu không cho dù Trương gia không tìm các ngươi gây phiền toái, Đại công tử cũng sẽ không để cho các ngươi được yên đâu. Đương nhiên, chỉ cần các ngươi nghe lời, tất sẽ có hảo sự. Hành động đi!"

Với công lực hiện giờ của ta có thể dễ dàng nghe được. Thiên lý truyền âm là một loại võ công chỉ có đạt đến tiên thiên cảnh giới mới có thể sử dụng. Lý gia quả thật lợi hại, chỉ một tên hạ nhân nho nhỏ cũng có cảnh giới cao như vậy.

Nhưng mà nghe được nội dung, càng làm cho ta khẳng định Lý Thiên Tường chính là kẻ chủ mưu đứng sau việc này.

Đường Ngôn bọn chúng vừa nghe được, trong lòng liền tĩnh lặng. Nếu đã làm ra chuyện này, vừa không thể quay đầu lại thì chỉ có tiếp tục tiến lên mới còn có hy vọng. Lui về phía sau thì sẽ phải đối mặt với thủ đoạn của cả Trương gia và Lý gia. Tiến lên, chiến đấu đi!

- Làm sao vậy, những lời chúng ta vừa nói đều là sự thật, sợ cái gì. Chúng ta đều là người chính trực không sợ bóng gió. Chẳng lẽ Trương thị thế gia các ngươi lại ỷ thế dọa người.

- Đúng vậy, Trương thị thế gia các ngươi đối đãi với người nói lên sự thật như vậy sao.

- Sao lại nói là "Trương thị thế gia các ngươi", Trương Tinh Phong hắn đã bị trục xuất ra khỏi gia môn rồi mà. Ha ha ha...

......

Ta nhìn đám gia hỏa bọn chúng. Các ngươi cứ tiếp tục cười đi.

- Đại ca, các người cứ tiếp tục vào học đi, ta đi ra phía sau Bí Tịch Các một chút. Ta không có việc gì đâu, các người đừng lo lắng, cứ đi đi.

Ta quay về phía Lang Phong đại ca bọn họ nói, đồng thời đi về hướng Bí Tịch Các.

Lang Phong bọn họ đang rất tức giận. Nhưng bọn họ xem ta tựa hồ như không có việc gì, cũng thôi không nghĩ đến nữa. Hài tử mà!
— QUẢNG CÁO —