Tinh Phong Truyền Thuyết

Chương 87: Bình Đạm Đích Tâm



Trương Tinh Phong nhìn thân ảnh quen thuộc đang bay nhanh phía trước, lửa giận trong lòng bừng lên, một cảm giác giận dữ chưa từng có từ trước đến nay.

Chỉ cần thời gian hô hấp vài cái là có thể đuổi kịp, nhưng trong nháy mắt hắn bỗng nhiên bay chậm lại.

Trương Tinh Phong chậm rãi đặt tay lên quyển sách bên trong ngực, đây là quyển sách mà hắn yêu quý nhất. Hắn cũng chưa từng bỏ vào bên trong Thiên Vũ, bởi vì hắn muốn thời khắc nào cũng nhớ đến nàng.

Trương Tinh Phong yên lặng. Trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy trống rỗng, không có thống khổ, không có giận dữ, chỉ còn lại một nỗi nhớ nhung đối với Nhu.

Chẳng lẽ mình không yêu Nhu sao? Trương Tinh Phong lắc đầu. Hắn đột nhiên cảm thấy mình rất mệt mỏi, cuộc sống của mình thật sự rất mệt mỏi.

Lý Thiên Tường là cái gì? Chẳng qua chỉ là một đệ tử của thế gia, hơn nữa trời sinh thông minh phi phàm. Có lẽ nếu như mình không xuất hiện tại thế giới này, Lý Thiên Tường sẽ đem Lý thị phát dương quang đại, có lẽ sẽ sống hạnh phúc cùng với Vũ Văn Nhu!

Lý Thiên Tường cũng yêu Vũ Văn Nhu, điều này không thể nghi ngờ. Lúc trước tại Vũ Văn thế gia hắn đã ngăn cản mình, sau đó tại điện đường hắn lại cản đường mình một lần nữa, hai lần này đều thiếu chút nữa là mất mạng. Còn mình thì lại đoạt đi di thể của thê tử hắn. Mặc dù mình tin rằng người Nhu yêu chính là mình, nhưng dù sao Nhu vẫn là thê tử của hắn, đây là sự thật. Tất cả đều là do mình tự gây nên mà thôi!

Trương Tinh Phong ngẩng đầu lên trời thở dài.

"Lý Thiên Tường, mạng của ngươi thật sự rất lớn, thật sự rất lớn......"

Trương Tinh Phong đột nhiên nở nụ cười. Có lẽ là vì Lý Thiên Tường cả hai lần đều không chết. Linh giác của hắn ngay từ đầu đã cảm giác được trong cơ thể của người lạ mặt có một cỗ chân khí của Hoàng Cực Tử Khí Quyết. Hơn nữa đối với khí tức của Lý Thiên Tường, hắn đương nhiên rất quen thuộc. Cho nên vừa rồi trong nháy mắt mới trở nên giận dữ như vậy.

"Ngày đó ngươi đã dám đứng ra ngăn cản ta, xem như tiểu tử ngươi vẫn còn có dũng khí!"

Trương Tinh Phong vẫn duy trì tốc độ ngang bằng với Lý Thiên Tường. Lúc này hắn đối với Lý Thiên Tường chỉ còn có sự thương hại. Hắn đã phát hiện ra Lý Thiên Tường là một Tu ma giả. Trương Tinh Phong hiểu rất rõ quá trình Tu ma gian hiểm như thế nào, hơn nữa cuối cùng còn phải gánh chịu thiên kiếp vô cùng kinh khủng!

Tu ma tốc độ rất nhanh, nhưng khả năng bị tẩu hỏa nhập ma so với Tu tiên lại lớn hơn rất nhiều. Đồng thời lực công kích của Tu ma giả so với Tu tiên cũng mạnh hơn.

Trương Tinh Phong nhớ rất rõ ngày đó tại Lý thị thế gia công lực của Lý Thiên Tường cũng chỉ tối đa là Nhất phẩm mà thôi, bây giờ bỗng nhiên lại có thực lực của Nguyên Anh trung kỳ. Có thể đoán ra được, Lý Thiên Tường tu luyện nhất định là phương pháp kinh khủng nhất của Ma giới —— Huyết tu!

"Cần gì phải như vậy. Chẳng lẽ ngươi thật sự không thể từ bỏ được sao?"

Trương Tinh Phong cảm thấy bất đắc dĩ. Lý Thiên Tường bởi vì mình mới trở nên như vậy sao? Hắn đột nhiên lắc đầu. Yêu chính là yêu, tàn nhẫn chính là tàn nhẫn. Lâm vào trong đó, mới có thể chân chính hiểu được thế nào là tình, thế nào là đạo!

- Bởi vì số phận đã định sẵn ngươi nhất định phải là địch nhân của ta, từ khi ông trời cho ta chuyển thế đầu thai, mọi chuyện đã được quyết định rồi. Ngươi đã được định sẵn sẽ vĩnh viễn sống dưới bóng ma của ta. Có lẽ đó cũng không phải là lỗi của ngươi!

Trương Tinh Phong không hề ngăn cản thanh âm của mình khuếch tán ra.

Lý Thiên Tường đã đạt đến Nguyên Anh trung kỳ đương nhiên nghe được tất cả. Trương Tinh Phong nhìn thấy rất rõ thân thể của hắn khẽ run lên, nhưng chỉ trong nháy mắt đã hóa thành một đoàn huyết vụ, tốc độ càng nhanh hơn lập tức biến mất.

Trương Tinh Phong nhìn phương hướng huyết vụ bay đi, cũng không đuổi theo. Không phải là do hắn không đuổi kịp. Huyết độn mặc dù tốc độ cực kỳ kinh người, nhưng vẫn không thể nào so sánh được với thuấn di.

"Bởi vì do ngươi tự mình không muốn giải thoát, cam chịu trầm luân, ta cũng đành phải như vậy mà thôi!"

Trương Tinh Phong trên mặt đột nhiên lộ ra một nụ cười thản nhiên, giống như một cao tăng đắc đạo. Linh giác của hắn bắt đầu khuếch tán, bao trùm khắp bốn phương tám hướng. Ở bên dưới, Thác Bạt gia đang nỗ lực vì sự phồn vinh của gia tộc mình.

Trương Tinh Phong không hề vội vàng. Khi ba mươi mấy cao thủ của Thác Bạt gia chạy trốn, hắn đã cẩn thận lưu lại hỗn độn lực trên thân thể bọn họ. Bất kể những người này chạy đến nơi nào, đều không thể thoát khỏi linh giác của hắn!

Đột nhiên trong nháy mắt, linh giác của Trương Tinh Phong cảm nhận được một luồng ma sát khí, cực kỳ mờ nhạt. Nếu không phải hỗn độn lực đã hoàn toàn hòa hợp với tự nhiên, có lẽ hắn cũng không thể thể cảm giác được!

Thuấn di!

Trương Tinh Phong trong nháy mắt liền biến mất trên không trung.

Bên dưới mặt đất tối tăm, vài chục gian mật thất thác ngổn ngang. Trương Tinh Phong đột nhiên xuất hiện trong một thông đạo bên dưới mật thất.

"Quả thật là rất thông minh, xem ra người của Thác Bạt gia không phải tất cả đều ngu xuẩn!"

Trương Tinh Phong cảm thấy đắc ý, tại sao? Bởi vì hắn kinh ngạc phát hiện ra thứ ẩn tàng ma sát khí mờ nhạt lại chính là một số lượng tài phú kinh khủng — năm ức lượng ngân phiếu!

Đáng thương cho Thác Bạt gia khổ cực như vậy là vì cái gì? Bọn họ đối với Tiềm long đồ kỳ thật cũng không quá tham lam. Bọn họ cũng hiểu rất rõ thực lực của mình, căn bản là không thể nào một mình có thể thu được lợi ích lớn như vậy, cho nên mới quyết định hợp tác vùng với Lý thị. Nhưng bọn họ làm sao làm sao lại có thể thu được lợi ích từ Lý thị!

Trong suy nghĩ của Thác Bạt Phong, năm ức lượng này cũng đủ để cho gia tộc của mình tranh đấu với các thế lực lớn. Cho dù phải chết nhiều cao thủ thì đã sao, năm ức lượng bạc lại có thể mời được biết bao nhiêu cao thủ khác. Thác Bạt Phong cho dù chạy trốn cũng vẫn đem năm ức lượng ngân phiếu này dấu đi, hơn nữa nơi cất giấu cực kỳ bí mật. Nhưng Lý thị làm sao có thể dễ dàng đem năm ức lượng cho bọn họ như vậy!

Nhưng thủ đoạn của Lý thị cuối cùng lại khiến cho Trương Tinh Phong được lợi. Xong khi thu lấy tất cả, Trương Tinh Phong nhớ lại lúc trước nghe được Thác Bạt Phong tại mật thất nói chuyện với con trai và Đại trưởng lão, hắn biết ngân phiếu này la do Lý gia đưa cho. Lại liên tưởng đến ma công của Lý Thiên Tường, đã hiểu rõ tất cả những chuyện xảy ra!

"Ân!" Trương Tinh Phong đột nhiên nhướng mày. Linh giác của hắn cảm nhận được một cỗ ma khí trùng thiên!

- Để ta và các cao thủ này chơi đùa một chút!

Trương Tinh Phong đột nhiên lộ ra vẻ mặt giống như một tiểu hài tử thắng lợi trong một trò chơi.

****************************

Sai lầm một bước cuối cùng, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng mà thôi! Thác Bạt Phong cảm thấy bất lực. Hắn không ngờ ngay khi tưởng rằng tất cả cao thủ đều bị dẫn dụ đi, đang muốn chạy trốn thì lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn!

- Tử Thần, ngươi tốt nhất là nên giao vật đó ra đây, nếu không thì cái mạng nhỏ mấy trăm năm của ngươi cũng khó mà giữ được đấy!

Một nam tử đứng bên cạnh Thác Bạt Phong lên tiếng. Trên người hắn phảng phất có mùi máu tanh.

- Xin lỗi, Thác Bạt gia chúng ta ngay cả một chút việc nhỏ cũng không làm được, thật sự là hổ thẹn!

Thác Bạt Phong biết Thác Bạt gia của mình cũng đã không còn cơ hội hợp tác với Lý thị nữa rồi. Hơn nữa bây giờ Lý gia vẫn còn chưa lên tiếng đòi lại năm ức lượng bạc kia!

Lúc trước Lý gia lên tiếng muốn mua Tiềm long đồ, Thác Bạt Phong đương nhiên là không đáp ứng. Hắn muốn cùng với Lý gia đồng thời hưởng thụ kinh thiên tài phú kia, nhưng mà......

Thác Bạt Phong rời đi, không nói gì thêm. Hai Hắc y nhân cũng không hề ngăn cản.

- Tử Thần, chẳng lẽ ngươi cho rằng mình thật sự có thể giữ được Tiềm long đồ hay sao?

- Lý Thiên Tường, là ngươi sao!

Tử Thần đột nhiên lên tiếng.

Lý Thiên Tường cả kinh, hắn không ngờ lại có người nhận ra tự mình. Nhưng tốt xấu gì hắn cũng là một nhân vật kiêu hùng, làm sao có thể e ngại, cười nói:

- Không hổ danh là Tử Thần truyền kỳ cả trăm năm nay, lại có thể nhận ra ta. Người trong thiên hạ đều nói công phu giết người của ngươi là thiên hạ đệ nhất, Lý Thiên Tường ta lại không tin rằng như vậy!

Thanh âm của Lý Thiên Tường trở nên quỷ dị.

Tử Thần bỗng nhiên gỡ chiếc mặt na màu đen trên mặt xuống, lộ ra khuôn mặt của một lão giả hiền từ. Lý Thiên Tường giật mình. Thiên hạ đệ nhất sát thần, đệ nhất sát thủ cả trăm năm nay, lại có bộ dáng giống như một lão giả hiền từ. Điều này ai có thể tin được?

- Ngươi rất kinh ngạc sao? Nếu như ngươi nhìn thấy ta một tháng trước, ngươi nhất định sẽ không kinh ngạc!

Tử Thần mỉm cười. Cả trăm năm nay hắn khổ công nghiên cứu, cuối cùng khám phá ra được tinh túy của sát đạo, đạt đến cảnh giới trong truyền thuyết. Đồng thời cũng khiến cho bộ dáng âm lãnh của hắn trở nên như lúc này!

- Lý Thiên Tường, công lực của ngươi quả thật rất mạnh, không hề dưới ta. Hơn nữa ta còn cảm nhận được trên người ngươi có một cỗ kiếm khí cường đại, ta cũng không thể chống đỡ được!

Tử Thần mỉm cười lắc đầu.

- Đã như vậy, ngươi hãy đem vật trên tay giao cho ta đi!

Lý Thiên Tường lạnh lùng nói.

Tử Thần đột nhiên ngạc nhiên nói:

- Tiểu tử ngươi có biết ta họ gì hay không?

Lý Thiên Tường thản nhiên nói:

- Không phải là họ "Trương" sao? Ngươi đừng nhiều lời, hãy mau giao vật đó ra đây!

Tử Thần dường như rất kinh ngạc nói:

- Nếu đã biết ta họ Trương, ngươi còn dám đối với ta như vậy!

Lý Thiên Tường cảm thấy ngạc nhiên. Nhưng trong nháy mắt sắc mặt của hắn liền biến đổi. Mùi máu tanh trên người đột nhiên biến mất, một thanh trường kiếm cổ kính lơ lửng phía trên đầu hắn!

Lý Thiên Tường giống như gặp phải cường địch, ánh mắt như một ngọn đuốc chiếu thẳng đến hư không phía trước!