Tính Sư

Chương 165: Miêu 18



Qua chất giọng thều thào thổn thức của vợ người thợ bạc, câu chuyện cổ xưa về rồng quay đầu dường như trở nên sâu xa hơn.

Tấn Tỏa Dương ở dưới chân núi nghe hết điển cố mà mình từng tình cờ nghe Tần Giao nhắc đến, sau đó ngồi xe chở hàng của Lão Tháp để trở về, từ lúc ấy tâm trạng hắn cứ có gì đó khó tả, trong đầu cứ nhớ lại những chuyện xưa cũ đến mức chính hắn cũng sắp quên mất và khiến hắn không mấy vui vẻ.

Nhưng khi hắn ngẫm nghĩ về quá khứ, lại xuất hiện chút ký ức xa xôi mông lung như thể phát sinh từ kiếp trước mà đã bị quên lãng, vừa giống lớp bụi phấn vô danh phủ trên sa bàn, bị gió thổi phất qua là liền tiêu tán.

Điều này làm hắn không khỏi nhớ hồi mới từ dòng thời gian ban đầu lạc tới thôn Phạm, cứ đến nửa đêm là hắn luôn mơ một giấc mơ lạ kỳ.

Trong mơ có một cây cầu, còn có hai bóng người mơ hồ ngồi dưới cầu, dường như đang ước hẹn gì đó.

Song hình như từ dạo hắn và Tần Giao bận rộn lên núi xuống núi suốt ngày để xử lý việc Công Kê Lang, hắn không còn mơ thấy giấc mơ khiến tâm trạng hắn bức bối phiền muộn tột độ ấy nữa.

Tần Giao, Tần Giao, gần đây dường như cái tên này cứ liên tục xuất hiện xung quanh hắn.

Ý nghĩ này lại lần nữa nảy ra trong lòng, khiến cảm xúc của Tấn Tỏa Dương vốn đã rối bời hai ngày nay giờ lại càng khó hình dung hơn.

Tuy nhiên có vẻ chuyện hắn đang ấp ủ tâm sự đã biểu hiện ra quá rõ ràng, cho nên tối nay sau khi bữa cơm tất niên ở nhà bà Phạm Tế kết thúc, bà xua hai đứa nhóc Phạm A Bảo và Dương Hoa nghịch ngợm ồn ào đi ra ngoài nghịch tuyết, rồi cố ý giữ hắn lại trò chuyện riêng ở trước căn nhà nhỏ.

Chàng thanh niên tóc trắng ngồi cùng bà cụ kiến trong sân, vì trời lạnh giá mà râu vòi trên đỉnh đầu bà đung đưa không ngừng. Có lẽ vì bao lâu nay xung quanh quả thực chẳng có đối tượng nào thích hợp để giãi bày, cho nên sau khi nghiêm túc nghĩ ngợi, hắn bèn cau mày ngẩng đầu lên, hướng về phía vầng trăng đỏ, chậm rãi nói bằng thứ giọng điệu mà chính hắn cũng khó hình dung:

“Từ rất lâu trước đây tôi đã quen với việc đơn độc một mình, tôi không thích bị người ngoài quấy rầy, cũng không cảm thấy trong tình huống chỉ dựa vào bản thân thì thế giới của tôi còn cần đến bạn bè…… Nhưng dạo gần đây, tôi cảm tưởng dường như một số việc xung quanh mình đã thay đổi.”

“Ồ, là thay đổi gì vậy?”

“……”

“Có phải cậu bỗng nhiên cảm thấy bên cạnh có một người bạn thân thiết thì thật ra cũng rất tốt không?”

“Vâng, có lúc hơi phiền chút…… Nhưng có lúc cũng rất tốt, nhiều lần nhờ có người đó bên cạnh nên mới cảm giác những chuyện rắc rối trước mắt không còn chồng chất khó khăn nữa, mà vẫn có thể cùng người đó đối mặt và nghĩ cách giải quyết.”

Vì tính cách bẩm sinh đã không giỏi nói dối, trong thời gian này cảm xúc lại chất chứa quá nhiều, nên dù Tấn Tỏa Dương không muốn thừa nhận nhưng hắn vẫn trả lời với gương mặt vừa phức tạp vừa nghiêm túc.

Bằng trí tuệ của loài kiến thì hiển nhiên bà Phạm Tế không quá rõ người trẻ tuổi này đang lo lắng điều gì, song nhìn bộ dáng hắn nhíu chặt mày như thể lòng đang rối ren xoắn xuýt lắm, bà liền bật cười, tò mò hỏi rằng:

“Thế thì có gì mà phiền não? Có bạn bè chẳng phải một chuyện rất tốt ư?”

“……Bởi vì anh ấy là một người rất tốt, rất đáng để kết giao, còn tôi lại không phải.”

“Hả? Cậu nói vậy tức là sao?”

“Anh ấy có ý nghĩa rất khác biệt đối với tôi, có lẽ bởi vì trước kia trong thế giới của mình tôi chưa từng gặp ai giống như thế, cho nên đối với tôi anh ấy rất đặc biệt, cũng rất thần bí…… Tôi nhận ra được rằng, anh ấy là kiểu người quen đơn độc một mình, phóng khoáng kiêu ngạo…… Nhưng tôi thì không giống vậy, tôi chỉ là một người bình thường…… Cũng có rất nhiều những khuyết điểm, sự trần tục, sự tầm thường của một người bình thường. Tôi chẳng biết kiên nhẫn, tính khí không tốt, luôn lạnh nhạt với mọi người, không quan tâm người bên cạnh mình nghĩ thế nào, còn hay nói…… mấy lời người ta không thích, chẳng có bất kỳ phẩm chất tốt đẹp nào tạo hảo cảm cho người khác, đã thế bây giờ tôi còn phát hiện……”

—— Làm bạn bè, có lẽ mục đích của tôi đối với anh ấy…… cũng không hoàn toàn đơn thuần.

Nửa câu sau Tấn Tỏa Dương không chủ động nói ra, dù sao việc này liên quan đến nỗi nghi vấn xấu hổ mà hắn vẫn chưa hoàn toàn tháo gỡ được, do đó hắn không muốn để những người khác trong thôn Phạm nhìn ra.

Cơ mà có vẻ bà Phạm Tế cũng không hề nghĩ theo hướng khác, bà khẽ mỉm cười, tỏ ra chẳng mấy bất ngờ. Với tính cách của người trẻ tuổi thì đúng là rất dễ rơi vào phiền não kiểu này, cho nên từ góc độ chân thực của một sơn tinh già đã sống hơn trăm tuổi, bà cụ kiến tóc bạc phơ vẫn cho Tấn Tỏa Dương lời an ủi tốt nhất.

“Có bạn bè là chuyện tốt mà, dù sao cậu cũng đâu thể cô độc mãi mãi được, cũng giống như tộc kiến chúng tôi vậy, chẳng thể rời khỏi bè bạn của mình, lúc không vui thì chỉ muốn có một người bầu bạn bên mình thôi…… Vào lúc như thế, bất kể là cùng ăn món mình thích hay cùng làm những việc khác, dù nhàm chán hay thú vị, nhưng miễn sao đối phương nguyện ý ở lại vì cậu thì trong lòng đều sẽ cảm thấy khác biệt, thậm chí sinh ra cảm kích.”

“……”

“Tỏa Dương à, thực ra cậu chỉ đang lo lắng rằng sẽ lại bị người mình thật lòng quan tâm làm tổn thương, căm ghét và rời bỏ, rồi lại lần nữa lẻ loi một mình mà thôi…… Chỉ có một mình thì cô đơn lắm, nếu không thử thì sao biết bản thân mình và đối phương có thể làm được hay không? Dẫu kết quả là có hay không, chẳng qua chỉ là một đáp án chuẩn xác thôi mà, và cậu cũng đâu biết bạn mình nghĩ gì, nếu thật sự có nỗi phiền muộn lo lắng thì chi bằng hãy tự đi hỏi bạn của cậu xem người ấy nghĩ thế nào?”

Cụ bà kiến thiện lương, đáng yêu mà lại tràn đầy dịu dàng đối với thế gian này, lời bà nói nghe cũng không phải vô lý, chí ít nó đã xoa dịu tâm trạng buồn bực xao nhãng của Tấn Tỏa Dương vì sự vắng vóng của Tần Giao hai ngày nay.

Tính Tấn Tỏa Dương một khi đã quyết việc gì là không thích dây dưa dông dài, nếu đã tiếp thu kiến nghị của bà Phạm Tế rồi thì hắn cũng quyết định dùng cách trực tiếp nhất để giải quyết phiền não hiện tại trong lòng mình, đó là đi hỏi xem Tần Giao nghĩ thế nào.

Thế là từ chập tối Tấn Tỏa Dương đã ngồi chờ trên nền tuyết, cơ mà còn chưa kịp nghĩ thông suốt thì hắn chờ ở cửa đến chừng nửa đêm là người kia đã trở lại rồi.

Đã thế, y còn chẳng buồn ngó ngàng đến sự tồn tại của một người sống sờ sờ là hắn, mà cứ lầu bà lầu bầu, làm trò quỷ dị với một con người tuyết cạnh cửa, chẳng biết là đang làm cái gì nữa.

Đây hiển nhiên là kết quả mà Tấn Tỏa Dương – người bỏ công ngồi chờ sẵn ở chỗ này – không hề ngờ tới, cho nên trong lúc nhất thời, hắn sinh ra nỗi ngờ vực sâu sắc rằng trong lòng đối phương mình rốt cuộc có bao nhiêu cảm giác tồn tại. Tấn tính sư tự dưng buồn một xíu xiu.

Hắn xụ mặt mất hứng, đằng hắng một tiếng, sau đó hai người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí thoáng chốc trở nên lúng túng không để đâu cho hết. Tấn Tỏa Dương co quắp khóe miệng, cảm xúc cũng rối như tơ vò.

Tiếp đó hắn mới để ý thấy Tần Giao đứng ở cửa, cả người phong trần mệt mỏi vì lặn lội đêm hôm để về nhà, vừa nhìn là biết ngay y chưa kịp ăn cơm tối, thậm chí đôi môi và hai gò má đã giá buốt đến mức trắng bệch, càng tỏ rõ rằng tuy y trông như một tờ giấy trắng có gờ sắc bén nguy hiểm song thực tế lại yếu đuối khiến người ta sinh lòng thương tiếc.

Quần áo mùa đông Tấn Tỏa Dương mặc trên ngươi vẫn khá dày dặn ấm áp, hắn nghĩ một hồi vẫn thấy không quá yên lòng, song vẫn khắc chế bản thân không đường đột kéo tay y để sưởi ấm. Hắn lấy điểm tâm đã chuẩn bị từ sớm ra, cố nén tâm tình khác lạ của mình, cau mày hỏi gượng gạo:

“Sao lại…… mặc ít thế này?”

“Hả?”

“Anh không lạnh ư?”

“……”

“Nếu…… Nếu anh…… thấy lạnh, thì có thể ngồi nhích gần về phía tôi một chút.”

Tần Giao suýt tưởng mình nghe nhầm, y ngơ ngác nhíu mày, rõ ràng bất ngờ không hiểu sao bình thường hắn toàn trưng ra bản mặt đơ với người khác, thế mà giờ tự dưng lại nghiêm trang như thể trúng tà, còn nói ra những câu này với cái dáng vẻ bị quỷ nhập vào người ấy nữa.

Tần Giao ngẩng đầu lên nhìn hắn, cẩn thận nâng bánh điểm tâm đã rơi vỡ gần hết, không vội lên tiếng. Lời chàng thanh niên tóc trắng vừa nói khiến lòng y ngũ vị tạp trần, có chút không dám chắc, thậm chí cứ thấy từ hồi nãy cảm giác hắn mang tới cho y hình như có hơi……. khác trước kia.

Đội tuyết giữa đêm hôm để chờ ở con đường y ắt phải đi qua để về nhà đón năm mới, để ý rằng y về muộn nhất định còn chưa có gì bỏ bụng, rồi dường như còn chờ đến độ buồn bực xao nhãng, mất hết kiên nhẫn, nhưng vẫn cố chấp chờ ở đây đến nỗi khiến vẻ ngoài trông chẳng ra sao, làm người ta nhìn vào cũng hết muốn ăn điểm tâm luôn.

Bất luận nghĩ từ góc độ nào, những hành vi kỳ quặc khác thường ấy đều có chút gì đó ngốc nghếch, chẳng hề giống chàng trai tóc trắng trước kia, thường xuyên kiêu ngạo thanh cao, trưng bộ mặt lạnh, nom chẳng dễ gần.

Mà dường như có thêm sự dịu dàng khi vô thức quan tâm ai đó, cảm giác ấy rất vụng về, rất ngốc nghếch, rất ngượng ngùng, nhưng đồng thời cũng cực kỳ cực kỳ nghiêm túc và chân thành.

Mất hơn một phút, y vẫn chẳng rõ sao mình mới rời nơi này để về Túy Giới có hai ngày mà vị Tấn tính sư bên cạnh mình đây như bị người La Sát lén đánh tráo vậy, rốt cuộc hắn bị sao thế nhỉ?

Thường ngày Tần Long Quân nham hiểm, giả dối, thích dò xét nhân tâm, song vào giờ phút này y lại bắt đầu hoài nghi nhân sinh. Y nheo mắt lại nghi thần nghi quỷ, có phải thân phận mà mình che giấu cẩn thận đã xảy ra vấn đề không, có phải lịch sử đen tối trước đây của mình bị kẻ vạ miệng nào đó tố cáo không, hay đã bại lộ chuyện nửa đêm mình nhớ cậu ấy đến độ trằn trọc không ngủ nổi, lén nhìn trộm bức ảnh cậu ấy như biến thái.

Sắc mặt Tần Giao vừa hoài nghi vừa xoắn xuýt, chàng trai tóc trắng bên cạnh y thì cũng căng thẳng chẳng nói câu nào. Bỗng, y thấy hắn cau mày, nghiêm trang ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt y như thể đang rất lưu tâm một chuyện nào đó, rồi hắn mím môi gọi tên y:

“……Tần Giao.”

“……Hả?”

“Tôi có thể hỏi anh một việc rất nghiêm túc không?”

“……”

“Hồi nãy tôi ngồi ở nơi đó, thực sự…… thực sự chẳng có chút cảm giác tồn tại nào với anh sao?”

Câu hỏi này vừa lòng vòng vừa quái lạ, cũng mang phong cách rất “Tấn tính sư”, khiến Tần Long Quân càng ngơ ngác hơn. Từ góc độ của Tấn Tỏa Dương, hắn có thể thấy rõ Tần Giao – kẻ luôn tỏ ra thong dong và thành thục với bất cứ người hay chuyện gì – lúc này đây lại đang trố mắt ngẩn ngơ, bên một mí bên hai mí, dáng vẻ ấy khiến gương mặt bình thường trông trẻ tuổi và ngây ngô hơn không ít.

Bởi phát hiện thần kỳ ấy, hai con người giao lưu nửa ngày chưa thông này vẫn duy trì sự im lặng trong khoảng cách gần như thế, sau đó ai nấy đều ý thức được bầu không khí là lạ nên bèn che giấu vẻ mặt mình, ngoảnh sang phía khác. Tấn Tỏa Dương nắm giữ quyền phát ngôn tuyệt đối, bèn mở lời trước:

“Tạm thời anh có thể đừng nhìn tôi như vậy được không, để tôi nói cho hết…… mấy lời này với anh.”

“……Được.”

Sau đoạn đối thoại này, hai người vẫn duy trì sự im lặng lạ kỳ.

Bầu không khí lạ lùng ấy bối rối khiến người ta mặt đỏ tim đập, cũng hoàn toàn bao bọc hai kẻ chẳng biết mở lời nói câu nào này trong một không gian kín kẽ, chẳng cho người thứ ba thâm nhập.

Tần Giao nhận thấy rõ đêm nay một số tình huống đã bắt đầu phát triển theo hướng mình chẳng ngờ tới, sắc mặt y quái lạ, tay chân lạnh buốt. Chợt y thấy chàng thanh niên tóc trắng bên cạnh nhíu mày cúi đầu như một chú thỏ bự lông trắng rũ tai, sau khi lấy chiếc vòng tay bạc – thứ Tần Giao hoàn toàn không nghĩ tới – ra khỏi lớp khăn mùi soa, hắn mới cất lời nghiêm túc và kiên định:

“Thật ra, vừa nãy tôi muốn…… muốn nghiêm túc kể với anh về chuyện xảy ra những ngày qua.”

“Tôi muốn nói cho anh, hai ngày nay về cơ bản tôi đã xử lý xong chuyện của Công Kê Lang và báo nữ rồi, lời nguyền gà mặt người cũng đã khỏi, manh mối của búp bê bùn và Công Kê lang nói cho tôi biết rằng nếu sau này muốn tìm kiếm lối ra Đông Sơn thì phải tới La Sát hải thị tìm “Chìa khóa cửa”.”

“Tôi không biết “Chìa khóa cửa” đó là chỉ cái gì, nhưng tôi tra cứu ghi chép trong tính thư, phát hiện cách duy nhất để đi lên mây và mặt trăng có vẻ là phải tìm được chiếc xe sấm sét của A Hương trong truyền thuyết và nhờ vị nữ thần Tây phương này giúp đỡ, cho nên thời gian này có lẽ tôi phải nghĩ biện pháp để tìm kiếm…… Tôi đã chuyển bảy sinh hồn kia vào trong trứng gà của phu nhân gà mái, về sau bọn họ sẽ bắt đầu kiếp luân hồi mới, lần này tâm nguyện của mẹ tôi cũng đã thành toàn rồi.”

“……Mấy hôm nay Dương Hoa không nghịch ngợm chạy lên núi chơi nữa, con bé luôn ở nhà cùng Phạm A Bảo và mấy đứa nhỏ kiến khác trong thôn, theo tôi học viết chữ Hán. Nó còn nói chờ anh về thì phải cho anh xem thư mà nó tự tay viết đấy, khổ nỗi đêm nay anh không về nên nó giận dỗi đưa cho long thần mà nó thích nhất rồi, tôi cảm thấy hẳn anh sẽ muốn xem xem ngày thường con bé nghĩ thế nào.”

Dứt lời, chàng trai tóc trắng như đã sớm chuẩn bị từ trước, hắn tập tễnh đứng dậy, đi tới bên cạnh con “rồng tuyết” nọ trước ánh nhìn chăm chú của Tần Giao, rồi lấy ra từ dưới chân “rồng tuyết” một đĩa bánh ngọt và một đĩa mứt hồng rắc đường trắng…… cùng với một tờ giấy nhỏ viết những nét chữ non nớt, được đặt âm thầm dưới đáy đĩa.

……

【Gửi tới long thần nhân từ nhất, thông minh nhất và giỏi giang nhất trên thế giới này, xin chào ngài, con tên là Dương Hoa.】

【Hôm nay ngài đã ăn cơn tất niên cùng người thân của mình chưa? Nếu chưa thì xin ngài bớt chút thời gian để nghe con bộc bạch đôi lời với ngài nha.】

【Sang năm là con mười hai tuổi tuổi rồi, trước đây con luôn nghĩ mình rốt cuộc là con cá được Tần Giao nhặt bừa ở đâu về, người thân thật sự của mình đang ở đâu? Nhưng dạo gần đây, bỗng dưng con lại không muốn biết lắm, bởi vì càng lớn, con liền phát hiện mình…… yêu gia đình hiện tại của mình lắm lắm. Tần Giao có lẽ không phải một người cái gì cũng giỏi cũng tốt như anh Tỏa Dương, nhưng ông ấy toàn nghĩ một đằng nói một nẻo thôi, con biết thực lòng ông ấy rất quan tâm đến người bên cạnh mình. Vậy nếu sau này con tìm được mẹ con rồi, rốt cuộc con nên chọn tiếp tục sống với Tần Giao hay là đi theo mẹ ruột của con đây?】

【Ngoại trừ con ra, hình như Tần Giao chẳng còn người thân nào trên đời nữa cả. Tuy nhìn bên ngoài thì ông ấy có vẻ đã là một người lớn tài giỏi, nhưng con biết, có lúc ông ấy còn ấu trĩ, yếu đuối, hẹp hòi hơn cả con nữa, ông ấy không thích người khác bàn tán về mình, bằng không sẽ nổi giận, tính khí nóng nảy khó hầu hạ, lúc nào cũng cần người ta dỗ dành, còn cứ thích hờn dỗi với người ta chứ. Vì hồi nhỏ không ai từng đối xử tốt với ông ấy, cho nên đến khi lớn rồi, có một quãng thời gian rất dài ông ấy cũng không biết phải làm sao để đối tốt với người mình yêu quý. Nhưng kỳ diệu là bây giờ ông ấy đã cố gắng học được dần dần rồi, đối với ông ấy thì đây là việc rất vất vả và cũng rất tuyệt vời đấy ạ ha ha ha ha ha.】

【Nghe bà Phạm Tế kể với con và A Bảo rằng, vào ngày này ở thời xưa, đáng lẽ tất cả mọi người phải sum vầy bên người thân của mình, tiếc là cha con vẫn chưa về, rốt cuộc gia đình con năm nay vẫn không thể đoàn viên bên nhau rồi.】

【Con lén học bà Phạm Tế cách làm bánh ngọt và mứt hồng, vốn định để dành hết cho cha, cơ mà tối nay con chờ ở cửa lâu lắc mà đồ xấu xa ấy vẫn thất hứa, nên con quyết định không để dành cho ông ấy nữa mà tặng tất cả cho ngài.】

【Hi vọng ngài nhận lấy chỗ bánh ngọt và mứt hồng ngon lành này rồi thì sang năm sẽ tiếp tục phù hộ bà Phạm Tế, A Bảo, anh Tỏa Dương và mọi người trong thôn. Cám ơn ngài, cũng mong ngài nhất định phải phù hộ cha con cả đời thật hạnh phúc, năm sau có thể sớm tìm được người yêu ông ấy, đối xử tốt với ông ấy trọn đời trọn kiếp ~】

【Dương Hoa thích long thần nhất trên đời.】

Bức thư của cô con gái nuôi với lời văn còn non nớt trúc trắc vô cùng ấy giống như một món quà bất ngờ trong đêm giao thừa, tới nay Tần Giao cũng từng suy nghĩ liệu có nên giao con bé cho người đồng tộc tên Dương Nghiêu kia không, nhưng bức thư của nó bỗng khiến y sinh ra chần chừ.

Bởi vì từ đầu chí cuối y luôn tự phụ rằng mình có thể cho Dương Hoa một cuộc sống an nhàn ổn định, song lại quên mất có lẽ tâm lý con nhóc này cũng giống như y hồi nhỏ, tự ti, vô vọng, khát khao được đoàn tụ bên người thân chân chính của mình.

Mà còn chưa chưa đợi y nghĩ xong việc lát nữa bảo Hoành Hành Giới Sĩ tìm gặp Dương Nghiêu, thì vị Tấn tính sư phiên bản tình thánh dông dài ở bên cạnh, cái người vừa khiến y hô hấp bất ổn, huyết dịch chảy ngược thậm chí nổi hết da gà toàn thân kia, hắn lại bắt đầu rồi.

Khiến cho Tần Long Quân lần đầu được thổ lộ trực tiếp như vậy nên dựng đứng lông tơ, luống cuống tay chân, quăng hết sạch khí chất Long Quân tà mị ngày thường “trêu trai ghẹo gái”, “gây bao việc ác”, suốt ngày đùa giỡn thuộc hạ mình, giờ chỉ biết ngây ngây ngẩn ngẩn.

Nếu Hoành Hành Giới Sĩ lúc nãy vừa bị Long Quân chọc ghẹo cả buổi ở long cung mà nhìn thấy tình cảnh trước mắt, chắc chắn lão cũng phải mắt chữ A mồm chữ O, dụi mắt để nhìn cho kỹ hình ảnh trăm năm khó gặp này…… Long vương nhà lão mà cũng sẽ thẹn thùng cơ đấy.

“Giống như Dương Hoa, em cũng hi vọng anh có thể luôn hạnh phúc…… Em biết bao năm qua anh không thích tiếp xúc quá nhiều với người ở thế giới bên ngoài, cũng có rất nhiều khúc mắc mà bản thân không giải được. Thế nhưng nếu sau này anh có điều gì phiền não, thì em không ngại dành thời gian để hiểu rõ về anh hơn, bất kể anh cần đến em vào thời điểm nào, em mong rằng ở đầu bên kia của quỷ truyền thanh….. mình cũng có thể ở bên anh, nói những lời vui vẻ hay cả không vui đi nữa.”

“Và, hôm nay lúc xuống núi, em tình cờ nghe vợ của một người thợ bạc kể về…… câu chuyện rồng quay đầu mà anh từng nói với em, em cảm thấy nó rất đặc biệt, cũng rất hợp với anh, cho nên đã…… mua nó.”

“Vốn dĩ những câu này em đều đã chuẩn bị từ trước, nhưng vừa rồi khoảnh khắc nhìn thấy anh xuất hiện trước mặt em, em phát hiện dường như em bỗng nhiên quên mất ban đầu mình…… định nói gì với anh mất rồi.”

Đây có thể xem như lời dài nhất, tốn nhiều tâm tư nhất và cũng lãng mạn nhất trong cuộc đời Tấn Tỏa Dương từ trước đến nay, trong suốt nửa kiếp đời hắn luôn lạnh lùng, khép kín, hoàn toàn từ chối người khác, hắn chưa bao giờ sinh ra thứ tình cảm phức tạp, kích động và nồng cháy đến mức nguyện chủ động tiếp cận như vậy đối với bất cứ một ai khác trên thế gian.

Nhưng lúc này đây khi chính miệng thừa nhận cõi lòng mình với người đàn ông luôn kề cận suốt thời gian qua, hắn lại không hề cảm thấy đường đột hay mạo hiểm.

Bởi vì có đôi khi, sự thật đúng là giống như bà Phạm Tế nói vậy.

Lúc chỉ có một mình thì cô độc lắm.

Lúc trong lòng không vui thì chỉ mong có một người bầu bạn bên mình mà thôi.

Vào lúc như thế, bất kể là cùng ăn món mình thích hay cùng làm những việc khác, dù nhàm chán hay thú vị, nhưng miễn sao đối phương nguyện ý ở lại vì mình thì trong lòng đều sẽ cảm thấy khác biệt, thậm chí sinh ra cảm kích.

Không phải hắn không hề lo lắng rằng hôm nay sau khi mình bộc bạch những lời này, thì Tần Giao – người từng liều cả tính mạng để nhảy xuống dòng sông băng cứu mình – sẽ chẳng thể làm bạn bè với hắn nữa.

Cũng không phải hắn tự phụ đến mức tin chắc rằng một khi hai người mới quen biết sơ sơ mà thiết lập tình nghĩa đặc biệt thì thật sự có thể dài lâu mãi mãi, chiến thắng ngàn vạn khó khăn cách trở phía trước, cho dù tương lai xảy ra chuyện gì cả hai cũng sẽ không thay đổi.

Chỉ là, trong một buổi đêm ảm đạm trên núi, hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng đỏ rọi lên nền tuyết trắng xóa, bỗng nhiên tràn ngập dũng khí để xác định rằng, lòng hắn bắt đầu có một chút chút yêu thích và…… động tâm dành cho một người khác trên đời này, giờ phút này đây hắn có thể cảm nhận rõ ràng được điều ấy, đồng thời cũng dự định thành thật nói cho đối phương biết.

“Tần Giao, em không biết đối với anh, những chuyện xảy ra giữa chúng ta trong thời gian qua rốt cuộc có ý nghĩa gì. Nhưng ở trong lòng em thì em lại rất rõ, đối với em, nó…… khác với tất cả mọi thứ em từng trải nghiệm trong nửa kiếp đời trước.”

“……”

“Bất kể là xe sấm sét của A Hương hay La Sát hải thị cách xa trùng mây, tiếp tới đây em đều muốn cùng anh đi khám phá xem chúng rốt cuộc tồn tại ở nơi nào, còn cất giấu bao nhiêu bí mật thần kỳ mà người đời chưa biết tới. Bởi vì đối với em, anh chính là người duy nhất trong từng ấy năm qua có thể cùng chia sẻ cảm xúc và tâm trạng này.”

“……”

“Trước đây em…… không phải một người tỏ tường nội tâm mình, em thường không thể mặc sức nghe theo trái tim để tự do làm chuyện mình muốn, cũng khuyết thiếu dũng khí cơ bản nhất mà một người sống ở đời nên có. Thế nhưng cũng giống như câu chuyện rồng quay đầu mà anh từng nói với em vậy, nhờ có anh, cuối cùng em cũng hiểu cảm giác không muốn để người mình yêu thương chịu dãi gió dầm mưa……”

“……”

“Cho nên, hiện tại em chỉ muốn xin anh giữ cho em một vị trí trong tim anh, kể cả trước khi từ chối em, hãy cùng em thử một lần nhé, cho em một cơ hội để quang minh chính đại thích anh, đối xử tốt với anh, được chứ, Tần Giao?”

Dứt lời, chàng trai tóc trắng nghiêm túc còn nhíu mày như thể đang lo sợ bị từ chối, câu tỏ tình xúc động đến nỗi ngay cả bầu không khí cũng lắng đọng lại và vầng trăng đỏ bao phủ nơi đây cũng yên tĩnh theo.

Bên cạnh bức tường, hồi trước Tết Dương Hoa và Phạm A Bảo đã dùng tuyết và bùn đất để vùi xuống rễ cây non, nhờ đó mà giờ đây đã bung rộ những đóa hoa đông hồng màu đỏ có thời kỳ nở hoa dài lâu, tỏa hương nồng đượm thơm ngát làm ấm thêm mùa đông.

Mãi đến khi Tấn Tỏa Dương cúi đầu cố kìm nén căng thẳng, lặng lẽ chờ đợi người bên cạnh cất tiếng trả lời, đồng thời sắp hoài nghi có phải Tần Giao mắt kém nhìn lộn mình với con người tuyết bên cạnh cho nên bỏ quên luôn màn thổ lộ mà mình dày công chuẩn bị hay chăng……

Thì chợt, hắn cảm giác có một đôi bàn tay lạnh đến nao lòng quấn lấy cổ hắn, chặt đến nỗi như đang trút hết cảm xúc nào đó.

Y ôm chầm lấy hắn, cái ôm tưởng chừng tràn ngập điên cuồng dữ dội và khát vọng chiếm hữu khó lòng phô bày với hắn, cũng đem toàn bộ chua xót thương tâm của dĩ vãng chôn nơi cổ nhau, không để lộ ra nữa, chỉ cho hắn một câu trả lời tuy giản đơn song lại khiến hắn mỉm cười từ tận đáy lòng.

“……Ừm…… Cám ơn em, Tấn Tỏa Dương.”

……

—— “……Tấn Tỏa Dương?”

—— “Tần Giao?”

……

—— “Cám ơn hoa đông hồng của em.”

—— “Không có gì.”

……

—— “Thật sự…… Thật sự rất biết ơn vì có thể gặp em ở đây.”

—— “Em cũng thế.”

……

—— “Giao thừa vui vẻ nhé.”

—— “Ừ, giao thừa vui vẻ.”

……

*【Trước kia khát khao của ta là làm bạn với người】

【Mà giờ đây giữa chốn non xanh nước biếc】

【Ta lại chỉ muốn nắm tay người, bước qua cây cầu ấy】

【Trên cầu là lá xanh hoa đỏ】

【Dưới cầu là nước chảy qua nhà】

【Bên kia cầu là tóc đen】

【Bên này cầu là tóc bạc.】

—— Thẩm Tòng Văn《Thư tình gửi Trương Triệu Hòa》

……

Tấn Tỏa Dương: “Với lại, Tần Giao, em vẫn muốn nghiêm túc hỏi anh cái này, vừa rồi ở trong mắt anh, em thật sự chẳng có chút cảm giác tồn tại nào hay sao?”

Tần Giao: “……”
— QUẢNG CÁO —