*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
_Chúng ta cần phải chấm dứt việc cùng gia tộc Simon tranh giành góc vuông thứ ba! Nó hoàn toàn không có chút ý nghĩa nào cả! Góc vuông thứ ba quá mức cổ xưa, nguồn tài nguyên đã sớm bị khai thác gần như không còn nữa! Tranh đoạt không hề có tác dụng!
_Nhưng góc vuông thứ ba lại là khu vực hết sức quan trọng! Nếu như bỏ qua quyền sở hữu góc vuông thứ ba, các lĩnh chủ khác có thể dễ dàng lợi dụng tinh hạm, tiến hành xuyên thấu không gian để đi vào lãnh địa của chúng ta! Xâm lược chúng ta! Cướp đoạt mọi thứ chúng ta có!
_Coi như gia tộc Simon cách nơi đây rất gần, muốn xâm lấn lãnh địa này mà hoàn toàn không bị phát hiện, bọn họ chí ít phải thu thập được năng lượng đủ để phá hủy mấy chục hành tinh! Mà đợi đến khi họ thành công tiến vào nơi đây, cũng không có đầy đủ năng lượng để an toàn rời đi!
Tiếng tranh chấp kịch liệt vang vọng dưới mái vòm tòa quốc hội.
Hơn mấy chục người ngồi xung quanh bàn tròn, toàn thân bọn họ được đồ ảnh tuệ tinh (hình chiếu toàn vũ trụ) vây quanh, giống như đang đặt mình vào không gian vũ trụ mênh mông.
Đương trận tranh cãi này đang thời điểm dầu điểm dầu sôi lửa bỏng, một thiếu niên mười mấy tuổi nghẹo đầu trước bàn tròn, tay phải chống cằm, buồn ngủ.
Hiện tại, năm 5582 theo Tinh lịch, cũng là năm thứ 5582 con người rời khỏi đất mẹ.
Năm đầu tiên của Tinh lịch, một thiên thạch nổ tung, một phần của nó đúng lúc hướng về địa cầu. Đây đích xác là một tai họa mang tính hủy diệt.
Vì sự sống còn, nhân loại leo lên phi thuyền cứu hộ rời đi hệ mặt trời, tản đến các ngóc ngách của vũ trụ, vì tồn tại mà bắt tay vào cải tạo lại môi trường các tinh cầu, cho đến bây giờ phát triển biến hóa thành nhân dân giữa các hành tinh, loài người đem vũ trụ phân chia thành các góc vuông khác nhau.
_Tống Kiêu! Tống Kiêu! Cậu lại dám ngủ trong cuộc hội nghị quan trọng như vậy!
Một nghị sĩ trung niên tức giận trợn mắt hướng về phía thiếu niên đã hơi đánh tiếng ngáy.
Cậu có một mái tóc ngắn đen nhánh mềm mại, trên mặt vẫn là nét ngây thơ, nhưng ánh mắt biếng nhác trong lúc đó mơ hồ lộ ra một tia gian xảo.
_A… những thứ này đều là chuyện của các Arthur, mà tôi chỉ là một người thường, một đứa nhóc miệng còn hôi sữa, cái gì cũng không hiểu! Từ thể lực đến trí lực đến khả năng tư duy xa cảm (dò xét vật ở cự ly xa mà không tiếp xúc), cùng chư vị có mặt ở đây khác nhau một trời một vực… Các vị tội gì mà phải gây khó khăn cho đứa nhóc như tôi lý giải nhiều chuyện phức tạp như vậy chứ?
Tống Kiêu nâng tầm mắt, vẻ mặt mang theo một tia vô tội.
Người trung niên vốn đang tức giận lại bị nghẹn nói không nên lời.
Có thể điều khiển tinh hạm, nhân loại gọi là Arthur.
Từ hơn năm ngàn năm trước, khi con người rời xa địa cầu được một thời gian, năng lượng từ tinh (từ tính của các ngôi sao) từng chạm qua vài phi thuyền cứu hộ, bức xạ của nó dẫn đến một số ít người “tiến hóa” đại não. Bọn họ có thể di chuyển vật thể, có trí nhớ không ai sánh kịp cùng năng lực lý giải cao siêu. Sở dĩ gọi bọn họ là Arthur, ngụ ý họ là vương giả trong nhân loại, đại biểu tính ưu việt và địa vị cao quý của họ. Từ trước tới nay, Arthur là mục tiêu phát triển tiến hóa của nhân loại.
Ngày nay, các lĩnh chủ góc vuông và quý tộc đều là Arthur, bọn họ đứng trên đỉnh kim tự tháp, thống trị đa số vận mệnh con người.
Chỉ Arthur mới có khả năng điều khiển hệ thống tinh hạm phức tạp, nhưng cũng không phải mỗi một Arthur đều có thể khống chế tinh hạm.
Hạm trưởng tinh hạm gọi là Hỏa chủng, là người có đại não tiến hóa tới đỉnh chóp của nhân loại, năng lực bọn họ không đơn thuần chỉ có di chuyển thứ nào đó.
Tống Kiêu xuất thân từ danh môn ở góc vuông thứ sáu. Anh trai cậu – Tống Nhiên (nhiên = đốt lửa) là một nhân vật truyền kì, anh có ba chiếc tinh hạm, cùng vô số chiến tích chống giặc ngoại xâm.
Các lĩnh chủ góc vuông khác căm ghét anh, nhưng cũng kính nể anh.
Tống Nhiên đã từng được mọi người đặt danh hiệu “mồi lửa vĩnh viễn không tắt”. Hạm đội của anh ở trong vũ trụ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, chưa từng bại trận.
Nhưng tám năm trước, vị chiến thần gặp phải thích khách từ tập đoàn ám sát, mà tinh hạm Tống Nhiên tự lái cũng biến mất trong wormhole (lỗ sâu; lỗ đen), từ đó không còn ai thấy anh nữa.
Vì vậy, em trai anh, Tống Kiêu năm ấy sáu tuổi kể thừa tước vị của Tống Nhiên.
Chỉ là, cậu chẳng phải Arthur gì cả, mà là một nhân loại bình thường.
Giống như phân con chuột rớt vào vòng hỗn loạn, thế nào cũng không hài hòa. (chắc cô Bí đang chỉ lúc con chuột xả hàng). Cùng giống như con bọ chét rơi vào cổ áo một vị thân sĩ, mặc dù ngứa ngáy khó chịu lại không thể vói tay vào trong cổ áo mà gãi.
Gen của Tống Kiêu cũng là điều người ta tò mò. Dựa theo định luật di truyền, bố mẹ Tống Kiêu là Arthur, anh trai cậu cũng là Arthur, dù cậu không tiến hóa đến cấp bậc Hỏa chủng, chí ít cũng không phải là một người bình thường.
Nhưng sự thật, cậu là người bình thường.
Tống Kiêu không chỉ không có khả năng thuấn di của Arthur, cũng không cách nào giống như bọn họ ở thời điểm bị thương tổn cấp tốc khép lại vết thương, càng không có mấy trăm năm tuổi thọ. Cậu tiếp nhận vô số kiểm tra, hiện tại y học phát triển như vậy, giải thích duy nhất… cũng chỉ có đột biến gen.
Tống Nhiên có không ít bộ hạ cũ, bọn họ đối với Tống gia từ đầu đến cuối ôm ấp khát khao cùng tôn trọng. Dù cho Tống Kiêu là bùn nhão đỡ không nổi tường, nhưng hắn vẫn có gen giống Tống Nhiên nhất. Này giống như là một dấu hiệu, khiến bộ hạ của Tống Nhiên thủy chung ôm ấp mong muốn với cậu.
Đây cũng chính là lý do tại sao một người thường, hơn nữa còn là một đứa bé không hiểu chuyện lại có thể ngủ giữa hội nghị của góc vuông thứ sáu mà không có ai dám đuổi cậu ra ngoài.
_Bỏ qua đi, Lục Khắc. Cậu ta nói không sai, khiến cậu Tống tham gia hội nghị thực sự là đang làm khó cậu ấy. Nếu muốn ngủ cứ để cậu ta ngủ đi. Nghe nói trẻ con ngủ nhiều tốt cho đạo não phát triển, nói không chừng một ngày nào đó đầu óc cậu Tống bỗng nhiên biến hóa thì sao.
Đây là đối với Tống Kiêu tỏ lời châm chọc.
Vẻ mặt thiếu niên tỏ ý không sao cả, trong lòng lại sâu sắc liếc mắt. Tuy rằng cậu không phải là Arthur, cũng không có nghĩa cậu là tên ngốc.
Toàn bộ hội nghị nở nụ cười, không khí đang khẩn trương cũng hòa hoãn theo.
Tống Kiêu hướng đối phương lộ ra nụ cười sáng lạn, ngáp một cái, dứt khoát nằm úp sấp ở trên bàn ngủ thiếp đi.
Thật không hiểu nổi… gia tộc Simon yêu tha thiết góc vuông thứ ba như thế, thì nhường cho bọn họ là được rồi. Như vậy thời điểm giặc ngoại xâm tiến vào góc vuông thứ ba, phụ trách chống đỡ chính là gia tộc Simon. Mà lúc địch cùng gia tộc Simon khai triển trận, góc vuông thứ sáu liền có đầy đủ thời gian chuẩn bị sẵn sàng, thậm chí còn có thể ngư ông đắc lợi đem góc vuông thứ ba đoạt lại. Nếu xấu xa một chút, có thể thừa dịp gia tộc Simon cùng địch ở góc vuông thứ ba giao chiến, bản thân cậu chạy đến khu vực bọn họ, hảo hảo mà vơ vét một khoản. Tại sao lại cứ nhằm vào lúc gia tộc Simon mạnh nhất mà chọi đá nhau chứ?
Quả nhiên trình độ trí lực của Arthur quá cao, người thường cậu không thể lý giải được.
Trận tranh luận này quá lề mề, Tống Kiêu chán chết mà ăn các loại điểm tâm, đồ ăn vặt, đồ uống, cuối cùng đánh một tiếng “ợ”.
Khi một vị nghị sĩ bất mãn nhìn về phía Tống Kiêu, cậu bất đắc dĩ nhún vai dùng khẩu hình, nói:
“Tôi chỉ là một người thường, không ăn cơm sẽ chết đói”.
Vị nghị viên kia chỉ có thể thở dài một hơi, tiếp tục chủ đề nói chuyện.
Toàn bộ hội nghị tiến vào mê cung, vòng tới vòng lui thủy chung không có kết luận.
Tống kiêu ngủ được vài vòng, ăn đến bao tử chống đỡ không được, trận hội nghị này rốt cuộc cũng tạm dừng.
Bởi vì ngồi ở ghế trên một thời gian dài, đầu gối hai đùi Tống Kiêu đau đến không đứng dậy nổi. Rất rõ ràng, ghế ngồi hội nghị lắp đặt căn bản không có suy xét đến cảm nhận của người thường, thuần túy là vì Arthur mà thiết kế. Cậu hy vọng biết bao mấy chiếc ghế ngồi này có công năng tự động đấm bóp mà!
Khi tất cả mọi người rời đi, cậu chậm rĩ rời khỏi phòng khách hội nghị, đi tới trước hành lạng gấp khúc, duỗi người một cái.
Gió lướt qua trước mí mắt cậu, ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy từ trên cao ngân hà dường như đổ xuống.
Một chàng trai vẫn chờ ngoài cửa phòng nghị sự im lặng đi theo, mặt mày như thu trì tịnh nguyệt (sông thu yên ắng, trắng sáng tĩnh lặng – đại ý không quan tâm sự đời), hờ hững.
Anh trời sinh dường như là cái bóng của Tống Kiêu.
_ A —— đây không phải là Thiệu Trầm sao! Không nghĩ tới anh vẫn theo Tống gia đấy? Phải biết rằng Tống gia đã xuống dốc rồi!
Kẻ vừa ở trước hội nghị cười nhạo Tống Kiêu dừng bước trước mặt cậu và Thiệu Trầm.
_ Tôi đã đáp ứng Tống Nhiên sẽ ở bên Tống Kiêu. Nếu đáp ứng rồi, tôi sẽ thực hiện lời hứa của mình.
Chàng trai tên Thiệu Trầm nhàn nhạt trả lời.
Gương mặt của hắn tuấn dật, cùng tỉ lệ thân hình hoàn mỹ, mặc dù chỉ là yên tĩnh đứng thẳng, sống lưng ngao ngất, hai chân thẳng tắp, mặc dù hắn thu liễm toàn bộ tài năng, những ánh mắt đặt lên người hắn vẫn có thể cảm thụ được nào đó độ mạnh yếu.
_A... Lời hứa... – Lục Khắc vỗ vỗ vai Thiệu Trầm, thấp giọng nói – Anh đúng là con chó trung thành của Tống gia đó!
Các nghị viên khác cũng nhìn sang, trong ánh mắt ẩn chứa châm chọc, lại có vài phần đáng tiếc.
Thiệu Trầm nhẹ nhàng gạt tay của đối phương khỏi vai, cười trả lời:
_Cảm ơn khích lệ của ngài. Cậu chủ nhỏ Tống Kiêu của tôi gần đây rất thích động vật. Đặc biệt “Tiểu Nhung Mao” của quý phủ ngài đây vẫn là tâm đầu hảo của cậu chủ nhỏ. (Tâm đầu hảo = thứ trong lòng yêu mến O3O)
“Tâm đầu hảo” được đặc biệt nhấn mạnh,âm cuối như khiến người ta suy nghĩ, sắc mặt Lục Khắc hơi thay đổi.
_ A, đúng vậy! Bác Lục khắc! – Mắt Tống Kiêu sáng rực lên, đi tới giữa Thiệu Trầm cùng Lục Khắc, bộ dạng cùng Lục Khắc rất thân quen – Cháu thật sự rất thích Tiểu Nhung Mao, chú có thể hay không tặng nó cho cháu?
Lục Khắc kéo khóe miệng – Ai nha, phu nhân bác nuôi Tiểu Nhung Mao rất lâu rồi. Nếu như tặng nó cho cháu, phu nhân bác mỗi ngày sẽ đến nhà cháu, lải nhải, chỉ bảo cháu làm so chiếu cố Tiểu Nhung Mao của cô ấy, cháu cũng không có năng lực khoan dung của Arthur, bác sợ không đến một ngày đêm cháu đã bị cô phiền muốn chết.
_Hm… hay là thôi đi. – Tống Kiêu tiếc nuối bĩu môi – Cháu có Thiệu Trầm là được rồi. Dù cho anh ấy không có lông nhung khả ái như vậy, cũng là trung khuyển của Tống gia nha!
Nói xong, Tống Kiêu kéo cổ áo Thiệu Trầm, đi ngang qua mọi người.
Đương bóng lưng Tống Kiêu đi xa, lúc này Lục Khắc mới thở dài một hơi.
_Vận khí anh thật tốt, bảo vệ được Tiểu Nhung Mao. – Đồng sự Lục Khắc tiến lên, thoải mái nói.
Tống Kiêu mặc dù là củi mục, nhưng thế lực của Tống gia lại không thể khinh thường, hơn nữa có bộ hạ cũ Tống Nhiên ủng hộ, cũng đủ để Tống Kiêu cơm áo không lo tiêu diêu tự tại sinh hoạt.
Trên cơ bản, các Arthur ở góc vuông thứ sáu coi Tống Kiêu như là “vật bài trí”.
Nhưng “vật bài trí” này có một phần làm cho người ta nói không nên lời, chính là với những vật nhỏ cậu ta cảm thấy khả ái, chỉ cần có lông, cậu liền muốn cạo hết lông bọn nó.
Điều này từng làm cho những người sở hữu thú cưng ở thủ đô tinh cầu góc vuông thứ sáu trải qua một đoạn sinh hoạt thấp thỏm, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ.