Tiêu tốn một vạn tinh tệ, có thể trải nghiệm cảm giác ở cùng cô cả đêm. Mặc dù loại cảm giác này chỉ là hư cấu, nhưng vẫn có vô số người không kiềm chế được mà vung tiền như rác, hãm sâu trong đó.
_ Cậu chủ nhỏ! – Thiệu Trầm dùng năng lực của mình dời tay Tống Kiêu ra – Ngài Fawn là người vô cùng quan trọng! Cậu chủ không được vô lễ với ngài!
_ Haizz! – Tống Kiêu không vui dịch sang một bên – Sờ một chút thì có làm sao. Dù gì ngài Fawn đây cũng sẽ không giết tôi.
Thiệu Trầm rất ít khi sử dụng năng lực của mình với Tống Kiêu, đối với việc cậu ngang tàng không coi ai ra gì hắn thường làm như không thấy, thậm chí đôi khi có thể “Trợ Trụ vi ngược” (giúp người xấu làm điều ác). Thế nhưng một khi hắn sử dụng năng lực với Tống Kiêu, có nghĩa hắn cấm tuyệt đối Tống Kiêu không được làm việc này.
Giống như hiện tại.
Ngài Fawn, xin hãy nói cho tôi biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Là ai dùng Pandora vàng đầu độc ngài?
_ Phong vương Tulio.
Đáp án này khiến Thiệu Trầm ngây ngẩn cả người.
_ Tinh hạm của ngài đâu? Đã nằm trong tay ông ta?
_ Đúng vậy.
_ Chúng ta phải lập tức đến chỗ lĩnh chủ! Tinh hạm nhà Fawn trang bị hệ thống bão từ! Một khi tích đủ năng lượng, dù cho hệ thống chống bão từ của thủ đô khởi động, nơi này có khoảng cách gần như vậy cũng sẽ tạo thành thương tổn rất lớn!
Thiệu Trầm đang muốn đỡ Oz dậy, một tàu con thoi hạ xuống, bức xạ nhiệt tỏa ra khiến Tống Kiêu gần như không thể hô hấp.
Thiệu Trầm duỗi tay, ôm Tống Kiêu vào lòng mình, ngăn cậu khỏi không khí nóng rực.
Cửa khoang tàu mở ra, một người diện quân phục góc vuông thứ mười bước xuống.
_ Cảm ơn các ngài đã chiếu cố thiếu gia của tôi. Chúng tôi đã tìm thiếu gia rất lâu rồi!
Thiệu Trầm xoay người lại:
_ Ngài là…
_ Tôi là cơ giới sư Bard của Tinh Vân. Thiếu gia của tôi bị Phong vương Tulio ám toán, trúng Pandora vàng, chúng tôi phải mau chóng đưa ngài về góc vuông thứ mười chữa trị, nếu không một tuần sau thiếu gia sẽ suy nhược mà chết.
_ Thế thì… – Thiệu Trầm có chút do dự.
Hắn chưa từng thấy qua Bard, cũng không biết sự tình cụ thể diễn ra như thế nào. Từ đầu đến cuối hắn vẫn cảm thấy nên đưa Oz Fawn đi Phong Bảo, nếu giao lại cho những người khác, một khi xuất hiện vấn đề gì thì ai chịu trách nhiệm?
Ngay lúc đó, Tống Kiêu bỗng nhiên kéo tay áo Thiệu Trầm, biểu tình vênh vang trên mặt bị thay thế bởi vẻ mặt nghiêm nghị.
Thiệu Trầm không nghi ngờ chút nào, đứng chắn trước mặt Tống Kiêu:
_ Vâng, cậu chủ nhỏ.
_ Cái gì? Giết tôi? Các người muốn làm gì thiếu gia nhà Fawn chúng tôi? Các người là ai? – Bard nhíu mày, một bộ biểu tình hết sức không hiểu.
_ Tôi sao? – Thiệu Trầm nhếch khóe môi – Quên tự giới thiệu, tôi là cựu tài công của tinh hạm Băng Liệt, tên là Thiệu Trầm.
_ Cái gì...
Bard mở to hai mắt, hoàn toàn không ngờ tới vậy mà lại gặp tài công của Băng Liệt ở đây.
_ Ngài là người của Tống gia, ngài không nên can thiệp vào chuyện nhà Fawn! –
Biểu tình Bard trở nên dữ tợn.
Tống Kiêu hừ lạnh một tiếng:
_ Ngươi là kẻ đã phản bội nhà Fawn, sao cứ ra vẻ một bộ dáng nghĩa chánh ngôn từ (hợp với chính nghĩa và lợi ích chung)?
_ Kẻ phản bội? Cậu có chứng cớ gì chứng minh tôi là kẻ phản bội? Thật ra tôi cảm thấy hai người mới là bụng dạ khó lường!
Đối mặt chỉ trích của Bard, biểu tìnhTống Kiêu không có chút nào do dự. Cậu kiên định với phán đoán của mình.
_ Thiệu Trầm, anh tin tưởng tôi không? – Ánh mắt Tống Kiêu nhìn chằm chằm Bard.
Bard phát hiện thiếu niên này chỉ là một người bình thường. Nhưng ánh mắt của cậu toát lên một khí thế khiến Bard chột dạ.
_ Dù cậu chủ nhỏ nói cái gì, tôi đều tin tưởng. – Thiệu Trầm nghiêng đầu một chút – Tống gia chúng tôi ghét nhất là kẻ phản bội.
Mặt đất vốn đang yên tĩnh đột nhiên chấn động một chút, cát và đá bị gió cuốn khỏi mặt đất, các nhánh cây trong rừng phát ra âm thanh xoèn xoẹt cùng bay về phía Bard.
_ Dù ngài là tài công của Băng Liệt, cũng không nên xem thường tôi!
Nói xong, các cục đá xung quanh Bard xoay tròn, vót nhọn lá cây nằm ở dưới, chúng nó được mài vô cùng sắc bén, bỗng nhiên ùn ùn kéo về phía Thiệu Trầm.
Mà giây kế tiếp, cát đá dừng lại giữa không trung, máu tươi từ trong miệng Bard phun ra ngoài.
Vô số kim loại sắc nhon xuyên qua cơ thể hắn.
Chỉ nghe thấy thanh âm răng rắc, xương vỡ vụn.
_ Anh giết hắn chưa?
Tống Kiêu đang muốn thò đầu ra nhìn, lại bị Thiệu Trầm che mắt.
_ Ngoan, em không nên nhìn thấy cái này.
Thanh âm ôn nhu của Thiệu Trầm vang lên bên tai Tống Kiêu.
Cơ thể Bard bị nâng lên cao, hắn rốt cục phát hiện ra cái gì.
_ Mày… Mày tái tạo tàu con thoi của tao…
_ Kỳ quái lắm sao? Tôi vừa làm tài công, vừa làm cơ giới sư. Chất liệu của tàu con thoi và tinh hạm giống nhau, tôi đương nhiên có thể biến đổi nó thành hình dạng mà tôi mong muốn.
Tàu con thoi sau lưng Bard đã thay đổi, trong nháy mắt hóa thành vô số lưỡi dao sắc bén, mà Bard bị treo ở trên những lưỡi dao sắc bén kia.
Máu của hắn rơi xuống lộp độp.
_ Điều này… điều này không có khả năng… Cho dù mày là tài công của Băng Liệt…
Thiệu Trầm không để Bard có cơ hội nói hết câu:
_ Ngài không làm được, không có nghĩa là tôi không làm được.
_ Bọn mày… Bọn mày không phải là đối thủ của Phong vương Tulio…
_ Ngài không cần lo lắng chuyện này. – Thiệu Trầm cười cười.
Trong khoảnh khắc, Bard và tàu con thoi của hắn bị tan rã.
Thiệu Trầm cúi đầu xuống, nói bên tai Tống Kiêu:
_ Cậu chủ nhỏ, thổi một cái đi.
_ Cần dùng sức không?
_ Có, thổi mạnh vào.
Tống Kiêu phình má, thổi ra một hơi thật mạnh.
Thiệu Trầm rốt cục bỏ hai tay che mắt Tống Kiêu xuống.
_ Đâu rồi? Hắn bị anh phân giải hả?
Tống Kiêu đi lên phía trước, nghĩ phải tìm bằng được một vết tích tồn tại của Bard.
_ Đúng vậy.
_ Sau này tôi không muốn tới đây nữa. – Tống Kiêu cau mày nói – Anh lợi hại thật nhỉ? Tàu con thoi được chế tạo bởi Cesium dị biến, anh phân giải được nguyên tố này?
_ Cậu chủ nhỏ, nếu như phân không giải được Cesium dị biến, không có tư cách trở thành tài công của tinh hạm. Nhưng mà, làm sao em biết Bard là kẻ phản bội?
_ Bộ mặt tôi nhìn ngốc lắm sao? – Tống Kiêu nghiêng đầu, ngồi chồm hổm trước mặt Oz Fawn – Oz Fawn không trúng Pandora vàng ở tiệc đêm, mà vào lúc anh ta đang trở lại tinh hạm Tinh Vân. Tự hấp thu Pandora vàng trên tinh hạm của mình? Khả năng lớn nhất là trên tinh hạm của anh ta có kẻ phản bội. Tôi chưa xác định được có phải tên Bard kia gây ra chuyện này, nên muốn anh lừa gạt hắn một chút. Nếu hắn thật sự là kẻ phản bội, chúng ta lại cứ đưa Oz Fawn cho hắn, vậy không phải đem mặt mũi của Tống gia vứt đi sao? Ai biết hắn thiếu kiên nhẫn như vậy.
_ Hóa ra là thế. – Thiệu Trầm nở nụ cười.
_ Cái gì mà “Hóa ra là thế.”? Không phải ban đầu anh cũng nghĩ như vậy hử? – Tống Kiêu nghiêng mặt sang một bên, cười giễu cợt.
_ Em tính đưa ngài Fawn đến Phong Bảo sao?
_ Phong Bảo? Nầu. Ngay cả người nhà Fawn còn bị Phong vương Tulio mua chuộc, huống chi là Phong Bảo? Đem anh ta về Tống gia.
_ Cậu chủ nhỏ, em quên một chuyện. Rất có thể Phong vương Tulio sẽ tiến hành định vị gen của ngài Fawn, chưa tới một giờ, ông ta có thể phát hiện ngài Fawn ở Tống gia.
_ Hm…. Sao tôi lại quên mất chuyện quan trọng như vậy! – Tống Kiêu vỗ vỗ cái ót – Trước mang anh ta về tàu con thoi! Tôi có một vật muốn cho anh xem!
_ Được.
Thiệu Trầm dìu Oz Fawn về tàu con thoi.
Tống Kiêu tiến vào chỗ ngồi của mình, không biết đang tìm thứ gì.
Sau đó, cậu lấy ra một chiếc nhẫn kim loại, đắc ý quơ quơ trước mặt Thiệu Trầm:
_ Nhìn cái này!
_ Đây là cái gì?
_ Là một vật chuyên làm giả thông tin gen! Chỉ cần đeo nó lên, thời điểm Tulio tiến hành truy xét gen, chiếc nhẫn có thể che giấu thông tin gen của Oz Fawn, đồng thời tự động phát lại một thông tin gen của người thường!
Gen của mỗi người đều là độc nhất vô vị. Nó tương đương với việc chứng minh thân phận mỗi người.
Mà hệ thống công dân của góc vuông thứ sáu có khả năng tự động quét hình đủ các loại sinh mệnh, căn cứ vào gen bọn họ mà xác định thân phận và nơi bọn họ ở, cùng với hoạt động sinh sống hay tử vong.
Nếu như Tulio muốn tìm được Oz Fawn ở thủ đô, rất có thể sẽ sử dụng phương thức này.
Tống Kiêu nâng tay Oz Fawn lên, ánh mắt màu lam lạnh lùng nhìn cậu, hoàn toàn không thể nhận biết được vui buồn.
Khiến Tống Kiêu khó chịu cực kỳ khó chịu… vậy mà một chút cảm kích cũng không có.
Tống Kiêu nhẹ nhàng đeo nhẫn vào ngón áp út của Oz. Chiếc nhẫn thuận lợi tiến đến chỗ cuối, nhìn giống như hòa tan vào nhau mà nằm trên da thịt anh.
Nghiêng đầu một chút, Tống Kiêu tựa hồ nghĩ tới điều gì:
_ Thiệu Trầm, tôi nhớ Tống Nhiên từng nói qua một lễ nghi khi kết hôn của người cổ đại thì phải?
_ Đeo nhẫn vào ngón áp út của vợ. – Thiệu Trầm trả lời.
Mặt mày Tống Kiêu rạng rỡ trở lại, ngón tay nâng cằm Tống Kiêu lên, lộ ra biểu tình ngả ngớn:
_ Ha ha ha! Bắt đầu từ hôm nay, anh chính là vợ…
Ánh mắt của đối phương nhìn Tống Kiêu, một áp lực dọc theo đường nhìn xông vào đại não Tống Kiêu.
_ Cậu chủ nhỏ, em nên tôn trọng người nhà Fawn.
_ Vì sao? Chả lẽ là nếu ngày nào đó Phong vương Tulio muốn giết tôi, tôi còn có thể trốn dưới vây cánh nhà Fawn?
_ … Bởi vì thực lực của gia tộc Fawn, nếu Băng Liệt còn tồn tại, bọn họ là người có khả năng tìm ra nó nhất.
_ Được rồi. – Tống Kiêu thở dài, tiếc nuối buông cằm Oz, nhưng vẫn không nhịn được dùng đốt ngón tay chà xát gò má đối phương, ai bảo da dẻ tên này tốt quá làm gì?
Tống Kiêu suy nghĩ một chút, trịnh trọng nói với Oz:
_ Tôi buông tha quyền lợi lấy anh làm vợ! Miễn cưỡng nuôi anh làm thú cưng của tôi!
_ Cậu chủ nhỏ, Arthur không thể trở thành thú cưng. – Thiệu Trầm nhắc nhở nói.
_ Thiệu Trầm, Arthur còn nói người thường không có khả năng lái tàu con thoi đó! Nhưng hiện tại, chẳng phải tôi đang lái sao?
Tàu con thoi bay vút lên trời, đến một chút dấu vết cũng không để lại.
Không tới một giây bọn họ liền trở về Tống gia, Tống Kiêu điều khiển nó hạ xuống tại phòng Tống Nhiên.
_ Hiện tại, có một vấn đề.
Tống Kiêu nhảy khỏi cửa khoang, ghi chép lại quá trình di chuyển trên không của con tàu:
_ Vấn đề gì vậy?
_ Chúng ta nên bố trí ngài Fawn ở nơi nào? Nếu bố trí ở một gian phòng khác, sẽ bị những người làm việc ở Tống gia biết được. Tôi nghĩ rất nhanh sẽ truyền đến chỗ của Phong vương Tulio.
_ Vậy để cho Oz ngủ trong phòng Tống Nhiên đi. Mọi người đều nghĩ căn phòng này không có ai dùng, hơn nữa chỉ có mã gen của tôi mới mở được nó.
_ Thế nhưng… chỗ này căn bản không thích hợp để ở lại…