Tống Kiêu nỗ lực giãy khỏi ngón tay của Cevil, nhưng sức lực của đối phương vượt xa cậu. Cậu càng giãy dụa, Cevil lại càng dùng sức, xương cổ tay Tống Kiêu cũng đau theo.
Sao khí lực của cậu lại lớn như vậy? Xảy ra chuyện gì à?
Chẳng xứng đôi với gương mặt xinh đẹp của cậu gì cả!
Cevil kéo Tống Kiêu vào một căn phòng, đẩy mạnh cậu vào, cửa tự động đóng lại.
Tống Kiêu ngồi bệt dưới đất, nhìn Cevil thu lại vẻ tươi cười.
_ Tôi cho cậu ba giây, hoặc nói thật với tôi, hoặc tôi ném cậu từ chỗ này xuống.
Ngón tay Cevil chỉ vào cửa sổ phòng. Nơi này cách mặt đất mấy nghìn mét, đủ khiến Tống Kiêu biến thành thịt nát.
Tống Kiêu nhìn ánh mắt của Cevil, chúng nó vẫn đẹp như trước, chỉ là dù có đẹp đến mấy, cũng không thể bù vào chỗ trống trong lòng cậu.
_ Tôi thật sự thương cậu.
Tống Kiêu ngẩng đầu nói.
_ Tống Kiêu. – Cevil đè thấp giọng lại.
Lúc này, tiếng nói Dyan Case của truyền đến từ ngoài cửa.
_ Cevil, Tống Kiêu ở cùng ngài phải không? Tôi có chuyện muốn hỏi ngài ấy.
Thần kinh Tống Kiêu căng thẳng, cậu vô thức ấn ấn máy liên lạc trên cổ tay, mong muốn Thiệu Trầm kịp thời đến đây.
Nhưng Cevil lại giữ cổ tay cậu, dễ dàng tháo máy truyền tin ra.
__ Cậu vẫn chưa nguyện nói thật?
Nói cái gì? Nói cho cậu biết Oz Fawn ở Tống gia à?
Hay là nói cho cậu biết Tarz đã chết như thế nào?
Vì sao cậu cứ chấp nhất việc tôi nói thật, nhà Haffris đã bị Phong vương Tulio mua chuộc sao?
Thấy Tống Kiêu im lặng, Cevil lạnh lùng đứng dậy, mở cửa:
_ Ồ, là Dyan à.
_ Xin lỗi đã quấy rầy, Tống Kiêu đang ở cùng ngài sao?
_ Đúng vậy.
_ Tôi có mấy câu muốn hỏi ngài ấy, làm phiền ngài.
Không đợi Cevil trả lời, Dyan Case đã đi vào.
Cevil giương mày, tuy mặt không mấy vui vẻ cho lắm nhưng không ngăn cản gã. Dù sao Dyan Case là bậc trưởng bối của thiếu niên.
Dyan xoay đầu nhìn về phía Cevil, lộ ra nụ cười ôn hòa:
_ Cevil, có thể cho tôi và Tống Kiêu một chút riêng tư không?
Lúc này, Tống Kiêu đã tuyệt vọng.
Cevil thực sự đứng dậy, đi về phía cửa.
Người ấy thậm chí không có chút ý định quay đầu lại.
Dyan ngồi xổm trước mặt Tống Kiêu, nói khẽ:
_ Tôi nghĩ, ngài đã biết vấn đề tôi định hỏi là gì. Không bằng chúng ta tiết kiệm thời gian, ngài trực tiếp nói đáp án cho tôi nhé.
_ Tarz đã chết… Bởi vì ông ta tra tấn tôi.
Tống Kiêu nuốt nước bọt.
_ Tôi không hỏi điều này. Tôi khác Tarz, không có hứng thú việc sử dụng năng lực với người thường.
Thoạt nghe gã nói rất phong cách, thật ra cũng là nói xạo đi.
Mà Cevil bước đến cửa thì dừng lại, xoay người.
Dyan cũng không ngẩng đầu nhìn về phía Cevil, mà chỉ dùng giọng nói đối với trẻ con:
_ Cevil, quay về tiệc sinh nhật của ngài đi ha.
_ Đây là phòng của tôi, tôi nghĩ không ai có thể sai khiến tôi phải làm gì.
_ Mọi chuyện không liên quan đến ngài. Nếu thắc mắc điều gì, có thể đến chỗ cha của ngài, ông ấy sẽ giải thích cho ngài nghe.
Cõi lòng Tống Kiêu suýt bật khóc. Bell Haffris thực sự ngầm cho phép Dyan hoành hành, vậy tức là ông ta cũng đứng về phía Tulio!
Dyan đứng dậy, mà cơ thể Tống Kiêu cũng lơ lửng theo.
Thế nhưng Cevil lại ngồi xuống ghế, gác chân, dù bận vẫn ung dung nhìn bóng lưng Dyan.
_ So với hỏi cha tôi, chẳng bằng ngồi đây nghe ngài hỏi Tống Kiêu vấn đề gì. Hơn nữa… Tiến hành tra tấn khách của tôi ngay trong phòng tôi, Dyan Case, ngài đang tìm chết đó.
Thanh âm của Cevil lạnh lẽo, loại khí chất u ám này khiến Tống Kiêu chợt nhớ đến thiếu niên đã xử lý hai Arthur ở trường học thế nào.
_ Tìm chết? Nhóc con, tôi đã rất lễ phép mời cậu rời đi.
Dyan bất đắc dĩ nhìn về phía Cevil, dường như đang trách cứ người ấy không hiểu chuyện.
Ngón tay Cevil đặt trên đầu gối, cơ thể chậm rãi nghiêng về trước, lộ ra khí thế hoàn toàn không thuộc về “nhóc con”.
Trên môi thiêu niên nở một nụ cười:
_ Vậy bây giờ tôi cũng rất lễ phép mời ngài rời khỏi phòng của tôi.
_ Cậu sẽ hối hận vì thử thăm dò giới hạn của tôi.
Dyan thu lại nụ cười ôn hòa, ghế ngồi Cevil bắt đầu nhẹ nhàng lắc lư, các phân tử cấu tạo nên chân ghế không ngừng phân tán ra.
Tống Kiêu nhìn bầu không khí khẩn trương hai người, bỗng nhiên không xác định được lập trường của Cevil.
Chẳng lẽ, đây là một… vở kịch khác?
Thời điểm chiếc ghế sắp bị phân hủy hết lại xảy ra kỳ tích, nó trở về trạng thái ban đầu.
_ Ngài định phân giải ghế ngồi của tôi sao? Vì sao không phân giải tôi đi?
_ Tôi thừa nhận mình đã xem thường cậu, nhóc con.
_ Nếu ngài thừa nhận đã xem thường tôi, sẽ không tiếp tục gọi tôi là “nhóc”. Dyan Case, ngài cũng không phải khách tôi mời tới. Theo sự hiểu biết của tôi về cha mình, nếu cha tôi thực sự đồng ý để ngài gặp mặt riêng với Tống Kiêu, ông đã sớm báo cho tôi biết. Tôi rất ghét những người nói dối mình. Vừa rồi nếu tôi rời đi, ngài sẽ đem Tống Kiêu rời khỏi nhà Haffris. Nếu có bất luận chuyện gì xảy ra với Tống Kiêu, ngài cũng định đổ hết trách nhiệm lên nhà Haffris, đúng không?
_ Nghĩ quá nhiều cũng không phải chuyện tốt.
Đôi mắt Dyan trầm xuống.
Loại khí thế này, không phải uy hiếp, mà là động sát tâm.
Tống Kiêu rất muốn thừa dịp này gọi Thiệu Trầm đến, nhưng máy liên lạc đang ở chỗ Cevil!
Cevil, nếu cậu đang đóng kịch, vậy để tôi vui vẻ xem cậu diễn trò!
Nhưng nếu không phải, vậy mau rời khỏi đây tìm người cứu viên sẽ kịp đó!
Dyan là tài công một tinh hạm, cậu không thể là đối thủ của gã!
_ Vậy Dyan Case, ngài định làm gì? Giết tôi ở đây? Phân giải tôi? Khiến tôi hoàn toàn biến mất? – Độ cong trên môi Cevil vẫn giống hệt lúc đối đáp với khách, nhưng giờ lại thêm sự sắc bén khó hình dung.
_ Như cậu mong muốn, nhóc.
Dyan lạnh như băng khiến Tống Kiêu hiểu ra đây không phải diễn kịch, không phải để lừa gạt lòng tin của cậu, gã ta thật sự giải quyết Cevil.
Từ lúc bọn họ đầu nhập chỗ Phong vương Tulio rồi phản bội Oz Fawn, đây đã là con đường không thể quay đầu.
Gió đang xao động. (thổi liên tục)
Tay Tống Kiêu đặt trên mặt đất hơi run một chút.
Toàn bộ không gian như cộng hưởng với nhau, không kiềm được phải tan rã.
Tim Tống Kiêu tim đập rộn lên, máu trong cơ thể như chạy loạn, cảm giác bị phân giải này lại đến lần nữa.
_ Cậu lo lắng cái gì? Tôi sẽ không để cậu chịu thương tổn.
Cevil nhìn về phía Tống Kiêu, nụ cười người ấy rất nhẹ nhàng.
Mà Dyan thì nhíu mày.
Gã vốn định muốn đe dọa Cevil, khiến hắn cầu xin tha thứ rời khỏi đây.
Nhưng hôm nay toàn bộ mọi chuyện đều vượt quá dự liệu của Dyan. Gã hao tổn gần hết sức lực, nhưng lại không thể phân giải bất luận vật gì trong căn phòng này.
Năng lực khiến vật thể duy trì hình dạng mà không bị các Arthur phân giải được gọi là Tụ lực.
Đây là một đứa trẻ vị thành niên, lại có Tụ lực mạnh mẽ như vậy, nghĩa là cậu ta cũng có năng lực phân giải cường đại như thế.
Dyan Case cảm thấy rõ ràng tình hình nguy hiểm.
Mà lúc này Cevil vẫn một biểu tình buông lỏng, ngay cả một cái nhíu mày cũng không có.
_ Dyan Case, tôi hỏi ngài, ngài rốt cục muốn biết cái gì từ Tống Kiêu?
Thiếu niên khuôn mặt tinh xảo, trên trán là sự đơn thuần không rành thế sự, nhưng ánh mắt của thiếu niên và vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh khi đối mặt với Arthur cấp cao cho Dyan Case biết, cậu ta tuyệt đối không đơn giản.
_ Tôi đã nói rồi, đi hỏi cha cậu đi.
_ Tôi thích tự tìm đáp án. Ngài rất mạnh, Dyan Case. Ngài có sự từng trải và nhiều kinh nghiệm hơn tôi, đây cũng là lý do ngài tự phụ. Tôi thừa nhận, bây giờ tôi cũng chỉ có thể duy trì hình dạng tất cả sự vật trong phòng, hoàn toàn chưa thể phân giải ngài. Nhưng tôi có những cách khác để giết ngài.
_ Cài gì?
Dyan không ngờ rằng thiếu niên này lại dùng giọng nói ung dung như vậy nói muốn giết gã.
_ Vậy bây giờ hãy cho tôi biết đáp án, ngài rốt cục muốn đạt được tin tức gì từ Tống Kiêu? Chỗ của Băng Liệt? Hay là các bí mật khác?
Dyan nỗ lực phản kích, nhưng lực lượng của gã nhanh chóng bị chặn lại. Lực Lượng của Cevil như một nhà tù vô hình giam giữ gã trong đó.
_ Cậu không biết cậu đang trêu chọc đến là ai đâu.
_ Ai? Oz Fawn sao? – Cevil khẽ hừ một tiếng.
Biểu tình thiếu niên khi nhắc đến Oz Fawn hiện tại hoàn toàn trái ngược so với lúc ở Phong Bảo.
_ Người này con đáng sợ hơn Oz Fawn.
_ Vậy mời ngài nói cho tôi biết đó là ai vậy.
_ Cậu đang đùa với lửa, Cevil Haffris.
Dyan không có khả năng đơn giản tiết lộ tên của Phong vương Tulio với Cevil.
_ Tôi thật cao hứng, ngài không tiếp tục gọi tôi là nhóc.
Ngay giây phút đó, Dyan thoát khỏi giam giữ của Cevil, gã muốn phân giải thiếu niên ngay lập tức.
Tống Kiêu nhìn đường nét cơ thể Cevil trở nên mơ hồ, ngay cả da thịt tựa hồ cũng có vô số phân tử đang bay lên, cảm giác sợ hãi xông tới.
_ Dyan Case! Nếu Cevil xảy ra chuyện gì, ông đừng hòng từ chỗ tôi cạy được một chữ nào!
Tống Kiêu lớn tiếng hô lên.
Ngay lúc đó, Cevil rời khỏi ghế ngồi, tất cả mọi chuyện diễn ra trong chớp mắt.
Tống Kiêu chỉ biết tay của Cevil nâng một quả tim lên, mà Dyan Case đang mở to hai mắt nhìn người ấy.
Cevil co ngón tay lại, trái tim trong tay người ấy biến thành cát bụi, trào khỏi các khe hở ngón tay, rơi vào trong không khí.
_ Thử nhìn một chút, tìm lại quả tim của ngài trong không khí đi.
Dyan Case cúi đầu xuống, nhìn chỗ trống bên trái ngực.