Nhìn từ trên trời xuống, Hắc Điểu tinh to lớn cũng chỉ có hai thành trì, một cái cực lớn là Hắc Điểu thành, còn một cái rất nhỏ là Hoàng thành. Một bóng người từ trong Hắc Điểu thành bay ra, sau đó thuấn di đến ngoại vi của Hoàng thành. Quân cấm vệ canh giữ Hoàng thành nhìn thấy người tới là Tông Quật liền mở cửa thành, cung kính mời Tông Quật vào, sau đó lại đóng cửa thành lại. Chỗ ba huynh đệ Tần Vũ đang ở tại Hắc Điểu thành. Trong đình viện lúc này không chỉ có ba người Tần Vũ mà còn có Bạch Linh và Hắc Đồng nữa. - Đại ca, nhị ca, có đúng là tỷ tỷ của muội chút nữa sẽ tới không? Trên mặt Bạch Linh tràn đầy vui mừng, giờ đây cô vẫn còn có chút khó tin. Hắc Vũ ở bên cạnh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: - Linh nhi, nàng cứ yên tâm, chốc nữa thôi là nàng có thể gặp Bạch Hinh tỷ rồi. Tần Vũ và Hầu Phí ở bên cạnh cũng thấy rất cao hứng ở trong lòng. Trong lòng Tiểu Hắc và cô Bạch Linh này hơn ngàn năm qua tại Khương Lan giới có lẽ là không được yên. Tần Vũ thầm than. Tiếp xúc với Bạch Linh đã lâu, Tần Vũ cũng biết tính cách thê tử Bạch Linh của Tiểu Hắc, cũng có thể đoán ra trong lòng Bạch Linh luôn khắc khoải. - Đại bá, nhị bá, con có thể gặp đại di ngay bây giờ sao? Cô bé Hắc Đồng thông minh lanh lợi khẽ giật giật tay Tần Vũ, Hầu Phí hỏi nhỏ. Hầu Phí thích nhất là chơi đùa với Hắc Đồng, hắn cười hi hi nói: - Đúng rồi, cứ ở đây đợi đi, từ khi con sinh ra tới giờ còn chưa gặp đại di nhỉ. Chốc nữa con sẽ được gặp, đây là công lao của nhị bá đấy! Hầu Phí ghé mặt sát vào Hắc Đồng. - Nào, Tiểu Đồng Đồng ơi. Thơm nhị bá một cái nào. - Con không thơm đâu! Hắc Đồng nhăn mặt sau đó đưa cái miệng nhỏ nhắn hôn mạnh lên mặt Tần Vũ một cái "Chụt!". Nguồn truyện: Truyện FULL Tần Vũ ngạc nhiên. - Nhị bá bắt con thơm nhị bá thì chẳng đời nào con làm, con chỉ thơm đại bá. Hắc Đồng đắc ý vênh mặt. Cô bé Hắc Đồng này bây giờ vẫn còn là thiếu nữ, được cả đám trưởng bối bọn Tần Vũ chiều chuộng nên tính cách đâm ra hư. Hắc Vũ và Bạch Linh muốn giáo huấn Hắc Đồng đều phải thông qua sự đồng ý của Tần Vũ, Hầu Phí, thậm chí là cả bọn Ốc Lam, Dã Cù nữa. Dẫu sao thì tiểu Hắc Đồng cũng lớn lên trong sự chăm sóc của đám người bọn Ốc Lam, Dã Cù, Tần Vũ. - Tiểu Đồng, qua đây với mẹ. Bạch Linh vẫy tay cười tủm tỉm, Hắc Đồng nhảy chân sáo tới ngồi trên chân Bạch Linh sau đó đưa đôi mắt ra vẻ đáng thương nhìn Hắc Vũ. - Cha, con muốn ra ngoài chơi. - Không được. Hắc Vũ thẳng thừng cự tuyệt. Đôi mắt to đang liếc ngang liếc dọc của Hắc Đồng trợn tròn: - Cha, bao nhiêu năm rồi con cứ ở mãi trong Khương Lan giới buồn lắm. Con muốn đi dạo trong thành. Cha, con đã đạt tới cấp thiên yêu rồi, lâu như thế mà chưa được đi dạo lần nào nữa. Hắc Vũ là người có tính cách như thế nào chứ, hắn vẫn giữ bộ dạng lạnh lùng như cũ. - Đại bá? Hắc Đồng nhìn Tần Vũ với vẻ hết sức đáng thương, cô bé biết rất rõ, vô luận là cha cô hay nhị bá đều rất nghe lời đại bá. Chỉ cần được đại bá đồng ý thì mọi việc sẽ được quyết định. Tần Vũ nhìn Tiểu Hắc Đồng. Bản thân trước khi độ Cửu Cửu trọng kiếp không chỉ đi lại khắp Tiềm Long đại lục mà còn chém giết một phen tại tu chân giới dưới đáy biển, đã từng vào Cửu Kiếm tiên phủ, thậm chí điên cuồng phóng hoả thiêu đốt một trận trên Đằng Long đại lục. So với mình thì Tiểu Hắc Đồng thiếu từng trải hơn mình nhiều lắm. - Tiểu Hắc, lúc công lực của chúng ta đạt đến mức như Tiểu Đồng không biết là đã từng trải đến mức nào. Kinh nghiệm của Tiểu Đồng đúng là quá ít, đợi đến khi đón Bạch Hinh, chúng ta đưa Tiểu Đồng dạo chơi trong Hắc Điểu thành một phen. Tần Vũ lên tiếng. Hắc Đồng lập tức nhìn về phía phụ thân. - Vâng, đại ca nói rất đúng, đúng là không thể để Tiểu Đồng sống mãi trong sự che chở của chúng ta. Hắc Vũ dường như hiểu ra, hắn gật đầu. Tiểu Đồng, đợi đến khi đón đại di của con xong chúng ta sẽ mang con đi dạo trong Hắc Điểu thành này. - Oa! Hắc Đồng lập tức mặt mày hớn hở, miệng lẩm nhẩm. - Đại di, đại di, người mau tới đi, người tới rồi con sẽ được đến Hắc Điểu thành dạo chơi thoả thích. ****** Tạm không nói đến việc mấy người Tần Vũ đang chơi đùa với Tiểu Hắc Đồng trong đình viện, vào lúc này Tông Quật đã về tới phủ đệ của ông. Thân là siêu cấp thần thú Kim Sí Đại Bằng điểu, địa vị của Tông Quật cực cao, gần ngang với Bằng Ma hoàng và ba vị đại nhân bát cấp yêu đế. Trong hoa viên tại phủ đệ của Tông Quật. Một bạch y nữ tử rất giống với Bạch Linh đang ngồi bên bờ hồ nhìn mặt nước yên lặng đến ngây ngốc. Rất lâu sau cô ta mới thở dài một cái rồi lại nhìn mặt nước. - Tiểu Vũ, muội muội, các người nhất định phải sống nhé. Tiếng thì thầm từ miệng bạch y nữ tử truyền tới, một giọt nước mắt rơi ra bên khoé mắt. Mấy trăm năm nay Bạch Hinh luôn sinh sống trong phủ đệ của Tông Quật, Tông Quật đối xử với cô cực kỳ tốt, chưa từng làm khó cô điều gì. Nhưng một khi nghĩ tới những người đã chết, huynh đệ tỷ muội, phụ mẫu trưởng bối, trong lòng Bạch Hinh vô cùng khổ sở. Bây giờ cả nhà chỉ còn lại hai người là cô và Bạch Linh. - Bạch Hinh. Tông Quật từ cửa hoa viên đi tới chỗ Bạch Hinh theo con đường lót đá trắng. Bạch Hinh nghe tiếng, biết được ai tới liền lau nước mắt cung kính đứng lên. Sự cung kính này không chỉ là vì địa vị của Tông Quật cao, nắm giữ sinh tử của cô. Nguyên nhân quan trọng nhất là… cô cho rằng Tông Quật là một người tốt, ít nhất là đối với cô rất tốt. - Tông Quật thiếu gia. Bạch Hinh xưng hô như những kẻ hầu người hạ khác. Tông Quật khẽ gật đầu với Bạch Hinh sau đó truyền âm nói: - Bạch Hinh, cô có muốn gặp muội muội của mình và Hắc Vũ không? Bạch Hinh ngẩng đầu nhìn Tông Quật với vẻ khó tin, nhìn thấy ánh mắt khẳng định của Tông Quật, vui sướng dâng lên ngập lòng. Cô cũng biết chuyện này không thể nói ra miệng, lập tức truyền âm nói: - Tông Quật thiếu gia, người bằng lòng cho tôi đi gặp muội muội, Tiểu Vũ? Tông Quật khẽ gật đầu. - Bọn họ hiện tại ở đâu? Bạch Hinh truyền âm hỏi ngay. Tông Quật bật cười: - Bọn họ hiện tại đang ở trong Hắc Điểu thành, ta dẫn cô đi, chỉ một chốc là tới thôi. Hắc Điểu thành? Bạch Hinh giật mình, giờ đây trong lòng cô không chỉ vui mừng mà đồng thời còn lo lắng. Bạch Hinh nhìn Tông Quật, lo lắng truyền âm hỏi. - Tông Quật thiếu gia, nơi đây là hạch tâm của phi cầm tộc, bọn Tiểu Vũ làm sao có thể ở đây? Tông Quật cười nhẹ: - Bạch Hinh. Chắc cô biết hai huynh đệ của Hắc Vũ chứ. Bạch Hinh gật đầu, sau đó ngập ngừng truyền âm nói: - Không lẽ là… - Không cần nói nữa, đợi đến khi cô gặp bọn họ sẽ biết hết mọi việc. Tông Quật truyền âm bảo. - Còn bây giờ cô hãy chuẩn bị lập tức theo ta rời Hoàng thành. - Vâng. Bạch Hinh kích động nói luôn ra miệng. Tại cửa Tây của Hoàng thành. - Mở cửa thành ra. Tông Quật bình thản hạ lệnh. - Vâng, thưa Tông Quật thiếu gia. Cấm vệ canh cửa thành nhìn thấy Tông Quật liền cung kính đáp sau đó khởi động cơ quan, lập tức một trận âm thanh đinh tai không ngừng vang lên, cánh cửa thành lớn cả dặm mở ra. Tông Quật dễ dàng mang một thị nữ ra khỏi cửa thành, thị nữ này đương nhiên là do Bạch Hinh cải trang. - Tông Quật thiếu gia có chuyện gì thế nhỉ. Ngày hôm nay đã ra khỏi thành tới hai lần, hình như mới vừa quay về có một chút thôi mà. - Ai biết chứ, lần này còn mang theo một thị nữ nữa, có lẽ là đi mua đồ. Đám cấm vệ canh cửa thành bắt đầu bàn tán, kỳ thực cuộc sống của bọn chúng rất buồn tẻ, đại sự thì không quản nổi nên đành bàn tán mấy chuyện tủn mủn như thế này thôi. Ngay vào lúc này có một hắc bào nam tử đang đứng ở cửa thành nhìn Tông Quật và Bạch Hinh rời thành. - Bẩm báo đại nhân, Tông Quật thiếu gia với lại Bạch Hinh đã rời thành. Hắc bào nam tử này đang cầm truyền tấn linh châu thông báo tin tức này. ××× Trong sa trướng đang phất phơ, một mỹ nhân mỹ miều đang nằm, đó là người nữ duy nhất trong ba đại cao thủ dưới quyền Bằng Ma hoàng, bát cấp yêu đế Bạch Phượng. Bên ngoài sa trướng là một hắc y thanh niên. - Rất tốt, ngươi có thể đi ra. Thanh âm thanh nhã của Bạch Phượng bay ra xuyên qua sa trướng. Hắc y thanh niên liền khom người sau đó rời khỏi nơi ở của Bạch Phượng. Còn Bạch Phượng chỉ trong nháy mắt đã biến mất. Trên không trung của hoàng cung. Bạch Phượng toàn thân bạch y đứng trên không, hé đôi môi đỏ nói nhẹ nhàng: - Ngao Khô, còn chưa ra đây? - Bạch Phượng, ngươi đừng có lo cho ta. Một đạo thanh âm trầm thấp khàn khàn vang lên, đồng thời một bóng người xuất hiện bên cạnh Bạch Phượng. Người tới rất cao, hơn Bạch Phượng tới hai cái đầu, cặp mắt rất tàn độc. Người này tuy cao, có thể xem là không xấu lắm nhưng lại mang tới cho người ta một loại cảm giác vô cùng áp bức. Ba đại cao thủ dưới quyền Bằng Ma hoàng, một là thượng cấp thần thú "Phong Vĩ hạc" Bạch Phượng của Hạc tộc, một là thượng cấp thần thú "Thanh Hoả ưng" Lưu Đồ của Ưng tộc, người thứ ba chính là kẻ mạnh nhất, biến dị thượng cấp thần thú "Song Thủ Long Thứu" Ngao Khôi. Mẫu thân của Ngao Khô là người của Ngốc Thứu tộc, phụ thân hắn lại là người của Long tộc. Có lời đồn… bản thân Ngao Khô có chút quan hệ với Long hoàng đương nhiệm Ngao Phương. Đương nhiên, đó chỉ là lời đồn đãi, không có người chứng thực. Nhưng thực lực mạnh mẽ của Ngao Khôn thì không ai nghi ngờ gì, hắn là người mạnh nhất trong ba đại cao thủ. - Ngao Khô, bây giờ bệ hạ và Lưu Đồ không có mặt ở Hoàng thành, chắc ngươi cũng đã biết mọi việc… - Ngươi là người nắm giữ đại cục, ta biết chứ. Ngao Khô lạnh lùng nói. - Được rồi, yêu thức của ta đã phát hiện Tông Quật và nữ tử đó bắt đầu thuấn di, nếu còn chưa đi sẽ phiền đó. Bạch Phượng lạnh lùng hừ một tiếng. Sau đó Ngao Khô và Bạch Phượng hoá thành hai đạo lưu quang bay thẳng về cửa thành. Phạm vi Hắc Điểu thành cực rộng, chỉ mỗi tường thành đã dài cả tỷ dặm, chỉ có tu luyện giả mới có thể xây dựng nên thành trì khủng bố như thế, nếu người thường tới đây, cả đời cũng chưa chắc đi được hết tỷ dặm. Lúc này Ngao Khô và Bạch Phượng từ trên không bay vào Hắc Điểu thành. Yêu thức của ngươi mạnh hơn ta một chút, đừng sơ sót, để mất dấu bọn chúng thì mất mặt lắm. Bạch Phượng cười bảo. - Yên tâm. Ngao Khô lạnh lùng đáp. Bạch Phượng cười nhẹ nói: - Bệ hạ lợi hại thật, năm đó vốn muốn giết Bạch Hinh nhưng lại đem nó ban cho Tông Quật rồi sai người của chúng ta ngầm giám sát Bạch Hinh. Thật không ngờ… biết bao khổ sở cũng không bắt được Hắc Vũ mà một chiêu này lại thành công. Bạch Phượng rất rõ, Tông Quật mang Bạch Hinh ra ngoài khẳng định là để gặp Hắc Vũ, Bạch Linh. Dù cho cần giúp thì bao nhiêu thị nữ kia sao không mang mà lại mang Bạch Hinh đi chứ? - Bạch Phượng, ngươi đã báo chuyện này cho bệ hạ chưa? Ngao Khô đột nhiên lên tiếng hỏi. - Ta làm việc thì ngươi không cần phải lo lắng. Bạch Phượng nhướng mày đáp. Hai người vừa nói chuyện vừa bay trên Hắc Điểu thành, đột nhiên Ngao Khô lên tiếng: - Tông Quật đã hạ xuống bên ngoài một trang viện, trong trang viện đó có mấy người. Ta quan sát thấy một người là lục cấp yêu đế thì không dám tra xét tiếp, sợ bị phát hiện. Ngao Khô rất tinh minh, yêu thức của hắn phát hiện ra Hầu Phí liền ngừng lại, không tiếp tục tra xét nữa. - Lục cấp yêu đế? Mắt Bạch Phượng sáng rỡ. Kẻ đó là Hoả Tình Thuỷ Viên, chắc chắn là Hầu Phí, một trong hai huynh đẹ kia của Hắc Vũ như bệ hạ đã nói. Thanh âm của Ngao Khô đột nhiên thay đổi. Có thể ra tay rồi. ××× Trong đình viện, ba huynh đệ Tần Vũ với lại Bạch Linh và Hắc Đồng đang nói chuyện. - Đại ca, Tông Quật sẽ không bán rẻ chúng ta chứ? Hầu Phí nhíu mày hỏi. - Nếu hắn bán rẻ chúng ta, mang người tới bắt chúng ta thì đúng là hỏng bét. Tần Vũ lắc đầu: - Chắc chắn không đâu. Nếu quả thật hắn muốn bắt trọn cả mẻ bọn ta thì bản lĩnh nói dối quá tốt. Ô, tiên thức của ta đã phát hiện tung tích của hắn. Tiên thức của Tần Vũ phát hiện rõ ràng Tông Quật đang mang theo Bạch Hinh bay trên không Hắc Điểu thành đi tới. - Hắn hiện đang mang theo một nữ tử có thực lực thất cấp yêu vương. Tần Vũ nói rõ ra. - Đúng, là tỷ tỷ của muội, năm xưa khi tỷ tỷ bị bắt thì đang ở cảnh giới thất cấp yêu vương. Mặt Bạch Linh tràn đầy kích động. Trong phút chốc Tông Quật và Bạch Hinh đã hạ xuống ngoài đình viện, Tần Vũ bảo Tiểu Hắc Đồng: - Hắc Đồng, con đi mở cửa, mau đi gặp đại di. Hắc Đồng mặt mày hớn hở đang định chạy đi thì… ngay vào lúc này. - Tông Quật, ngươi to gan thật! Một đạo thanh âm lạnh lùng từ trên không truyền xuống. Một bóng người đột nhiên xuất hiện trên không của đình viện, đó chính là Bạch Phượng. Hai người Bạch Phượng và Ngao Khô luôn dùng yêu thức theo dõi Tông Quật và Bạch Hinh, đợi đến khi Tông Quật hạ xuống trước cửa đình viện này đang muốn gõ cửa thì bọn họ thuấn di thẳng tới đây. Lập tức tại trường chỉ còn lại sự yên tĩnh, bất kể là Tông Quật, Bạch Hinh ở ngoài cửa hay mấy người Tần Vũ đang ở trong đình viện đều giật mình. Đúng ngay lúc này. - Tiểu Đồng, Linh nhi, vào Khương Lan giới. Tiếng Tần Vũ dùng tiên thức truyền âm hầu như vang lên đồng thời trong đầu Tiểu Đồng và Bạch Linh. Hắc Đồng và Bạch Linh nhìn Tần Vũ, tâm ý Tần Vũ vừa động liền đưa hai người vào trong Khương Lan giới. Đồng thời tiếng Tần Vũ truyền âm cũng vang lên trong đầu Hắc Vũ và Hầu Phí: - Nữ nhân phía trên là bát cấp yêu đế, cẩn thận đó. Vừa truyền âm thân hình Tần Vũ vừa hoá thành một đạo lưu quang, hắn muốn cứu Bạch Hinh. Bạch Hinh? - Chắc ngươi là lão đại Tần Vũ của ba huynh đệ. Cửa đình viện nổ tung biến thành bụi phấn, đồng thời một đạo thanh âm khàn khàn từ ngoài cửa truyền vào. Chỉ thấy Ngao Khô mặt mày lạnh lùng, một tay chẹt ngang cổ Bạch Hinh, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tần Vũ. Bạch Phượng thuấn di lên trên không còn Ngao Khô lại thuấn di tới cạnh Bạch Hinh, bởi vì Ngao Khô biết đối phương rất coi trọng Bạch Hinh.