Lục mi lão đầu chấn kinh. Vừa xong hắn mới cảm thụ được độ cứng rắn của phân thân Tần Vũ. Trong lòng hắn nhận định ra sự lợi hại của linh bảo công kích, làm cách nào cũng không thể thương hại được phân thân đó. Sao có thể nghĩ được, phân thân cứng rắn đến cực hạn đó lại có thể hóa thành khí lưu. Phân thân như thế, ai có thể hủy diệt được. Lại nghĩ đến cái Tàn Tuyết thần thương của Tần Vũ vừa thi triển thật làm người kinh hãi, khiến lục mi lão đầu phải tâm phục khẩu phục, lão cũng nhận định được, chắc là thánh vương nọ đã từ bỏ ý định đánh bại Tần Vũ. - Cái trường thương đó… Lục mi lão đầu nhìn khoảng đất thành trống không ở bên phải Tần Vũ trong lòng thầm kinh hãi: - Cái trường thương đó, nếu so với trấn tộc linh bảo của thánh hoàng, lực công kích còn mạnh hơn, đánh một vòng làm địch nhân không thể xác định. Dù sao lục mi lão đầu cùng thánh hoàng giao thủ cũng đã không dưới mười lần, đối với lực công kích của thánh hoàng tự nhiên biết rất rõ. Trường tiên của hắn tính mềm dẻo cao cũng bị đứt đoạn, hắn đối với Tàn Tuyết thần thương thêm phần sợ hãi. - Không lạ là ngày đấy, thánh hoàng đó lại phải chịu nhận thua. Ha, chịu nhận thua là chịu nhận thua, liên quan quái gì đến ta? Lão đầu tử ta đã sớm không quản đến bọn chúng, ta một mình ở Đông hải tự do tự tại rất tốt. - Lục Mi lão tổ trong lòng thầm nói. Lập tức lục mi lão đầu cười hi hi nhìn Tần Vũ: - Tần Vũ, ta thua thật là đã tâm phục khẩu phục. Há… đã bao nhiêu năm qua, thua thảm đến thế này là lần đầu. - Thắng không kiêu, không sai, không sai. Lục mi lão đầu cười, nhìn hướng Tử Vong thần vương Tả Thu Lâm đột nhiên khuôn mặt lão lạnh lại. - Tả Thu Lâm, ta thua rồi, vì thế ngươi sau này có thể không cần tính lời giao hẹn lúc đầu. Ngươi không cần đắc ý, lần này thắng ta là Tần Vũ, không phải ngươi, hừm. Lục mi lão đầu hừm một tiếng, lập tức chuyển thân rời khỏi. - Lão quỷ, ngươi không cần đắc ý, lần tới ta lại cùng ngươi đánh một trận, xem xem cuối cùng là ai thắng. Tả Thu Lâm tức mình vội nói, đã bao nhiêu năm qua, nàng đều bị lục mi lão đầu áp chế, tự nhiên muốn thắng lại. Đặc biệt là Tần Vũ đã cho nàng một cái hồng mông linh bảo nhất lưu, Tả Thu Lâm đã tăng thêm nhiều tự tin. Tần Vũ nhìn lục mi lão đầu một cái, không nhịn được cười. Lục mi lão đầu đó, quả đúng là người khả ái. - Lão quỷ đó làm thế nào đoán ra ta được Tần Vũ cấp cho linh bảo? - Lúc này Tả Thu Lâm đứng một bên vẫn còn có sự nghi hoặc đó, Khương Lập đột nhiên thốt lên một tiếng kinh ngạc, lập tức nói với Tần Vũ bằng tâm niệm: - Vũ ca, ta nghĩ dến một người. Năm đó ở Lâm Hải chi thành Mộc gia có một vị siêu cấp cao thủ, nhân xưng là "Lục Hiệp thần vương", thực lực cực kỳ kinh nhân… chỉ là sau đó, Lục Hiệp thần vương đó đã tiêu thanh ẩn tích rồi. - A, Lục Hiệp thần vương? - Tần Vũ chưa bao giờ nghe nói đến nhân vật Lục Hiệp thần vương đó. Căn cứ vào sự hiểu biết của Tần Vũ, trong thần giới bát đại thánh địa, Đông Bắc Lâm Hải chi thành, cùng Đông Nam Địa Để chi thành, mỗi cái đều có hai vị thần vương. Trong hai vị thần vương của Đông Bắc Lâm Hải chi thành không có nơi nào gọi là Mộc Ngư cả. Khương lập nhìn lục mi lão đầu trước mặt một cái. Rồi tâm niệm truyền âm đến Tần Vũ nói: - Vũ ca, Lục Hiệp thần vương tiêu danh ẩn tích là một sự việc rất sớm, chắc là sáu ngàn vạn triệu năm trước rồi, có người nói Lục Hiệp thần vương đã chết, có người lại nói Lục Hiệp thần vương đã ẩn thế rồi. Bất quá không ai biết hình dáng ngày nay của lão, lục phát lục mi. Lại xét về trường sinh mệnh năng lượng, có lẽ đây chính là vị Lục Hiệp thần vương. Đương nhiên muội chỉ đoán thôi, khi hắn mất tích, muội còn chưa ra đời nữa. Tần vũ nhè nhẹ gật đầu. - Lục Hiệp thần quân. Tần Vũ nhìn lục mi lão đầu trước mắt, giờ người trước mặt đã là Lục Hiệp thần vương, Tần Vũ đương nhiên không thể phá vỡ cuộc suống ẩn thế yên tĩnh của người ta. - Lão quỷ, ngươi đắc ý cái gì? Ngươi không phải là cũng bị Tần Vũ hoàn toàn đánh bại sao? Đến một chỗ để đứng cũng không có. Tả Thu Lâm nọ lúc này lại bắt đầu cùng lục mi lão đầu tranh luận. Lục mi lão tổ mặt không dừng được hóa đỏ: - Ngươi… ngươi. Rồi nhanh chóng chuyển thành cười một tiếng: - Ha ha, đúng, ta thua rồi. Chi là thua cho Tần Vũ, hơn nữa Tần Vũ không phải là vô địch, nhân ngoại hữu nhân chuyên vô cùng bình thường, nghĩ lại lúc đầu ta ở Tây hải, bị người ta đánh bại càng thảm, đến mặt người ta cũng chưa thấy qua mà đã thua rồi. Ta nghĩ, vị siêu cấp cao thủ Tây hải có thể so với sự lợi hại của Tần Vũ. Trừ vị đó, còn có Tu La vương La Phàm…Vì thế không cần so sánh với những người khác làm gì, chỉ hai chúng ta so, ngươi so được hơn ta không? Lục mi lão tổ cằm dưới dài ra, liếc qua Tả Thu Lâm một cái, trong mắt lấp loáng một tia khinh thường. Tả Thu Lâm tức đến không nói ra lời. Tần Vũ thực ra tai đã dỏng lên. - Tây hải, siêu cấp cao thủ? - Lục mi lão đầu này thực lực mạnh, tuyết đối không thua thánh hoàng nọ, ta không dùng Tàn Tuyết thần thương, e rằng cũng không địch được hắn… Thần giới này, ngoài Tu La thần vương La Phàm không ngờ còn có người có thể dễ dàng đánh bại Lục mi lão đầu, thậm chí đến Lục mi lão đầu cũng không thấy được mặt người bị đánh. Tần Vũ thực sự bị Tây hải siêu cấp cao thủ đó chấn kinh. - Tây hải thực sự có dạng siêu cấp cao thủ đó sao? Ta là nhờ vào sức của tân vũ trụ không gian đã nghiên cứu kỹ thần giới Tây hải. Đất Tây hải ẩn thế thần vương không ít. Có năm người, bất quá có thể cảm giác được, năm người đó chắc không lợi hại như thế. Tần Vũ cho tới giờ đã thấy qua không ít thần vương cao thủ, nhãn lực đã cao lên. Thực lực của năm người đó, Tần Vũ tuy không cách nào phán định rõ ràng, song ít nhất có thể cảm giác được thực lực của năm người đó đều không bằng Lục mi lão đầu. - Mộc Ngư tiền bối, người nói siêu cấp cao thủ đó ở Tây hải? Người xác định? - Tần Vũ nghi hoặc nhìn về hướng lục mi lão đầu. Lục mi lão đầu trừng mắt lên: - Ngươi không tin? Ta Mộc Ngư chưa bao giờ lừa người ta? Cho ngươi biết, siêu cấp cao thủ đó ở tại nơi cực tây của Tây hải - ở phía trong Huyết hải. - Huyết hải? Tần Vũ trong não tự nhiên hiện ra khu vực đó, khu vực Tây hải rộng vô cùng mà Huyết hải lại là biển trong biển phạm vi đem so với Tây hải thì không hề lớn. Bất quá đó là cùng với Tây hải so sánh, thực ra Tây hải đó phải có pham vi mười vạn lý. - Người nói cao thủ đó ở trong Huyết hải? - Tần Vũ lại hỏi một lần nữa. Tần Vũ căn bản ở trong Huyết hải không hề phát hiện có siêu cấp cao thủ nào. - Đó là tự nhiên. Lục mi lão đầu vạn phần khẳng đinh nói: - Đương nhiên, đó là sự việc của rất lâu về trước, không biết hiện tại tay siêu cấp cao thủ đó còn hay không không còn ở trong Huyết hải. Lục mi lão đầu nhìn Tần vũ: - Cái gì? Ngươi muốn tìm siêu cấp cao thủ đó? Ha ha, Tần Vũ, không cần phải phí sức nữa, ta năm đó đến Huyết hải, trước khi bị siêu cấp cao thủ đó công kích, đã không hề phát hiện được người ở tại nơi đó. Ở gần đối phương cũng không có cách nào phát hiện, từ đó có thể thấy được năng lực ẩn nặc của cao thủ thần bí này. Đối với chủng loại siêu cấp cao thủ này, Tần Vũ có dã tâm muốn cùng người đó quá chiêu. Cũng tự biết đối phương có thực lực đại địa kinh nhân, chỉ là có thể nhiếp trụ đối phương hay không, Tần Vũ quả thật không quan tâm. - Huyết hải, Huyết hải. Tần Vũ với lực tân vũ trụ không gian quan sát kỹ Huyết hải. Quan sát rất kỹ. - Vũ ca, Vũ ca. Khương Lập đứng ở một bên cất tiếng quát Tần Vũ, Tần Vũ cũng không hề kháng cự. Lúc đó Tần Vũ thờ người ra, cả nội bộ Huyết hải căn bản không có một người, cho dù quan sát thế nào cũng không phát hiện ra được gì. Hiện tại Tần Vũ chỉ có thể phát hiện ra một địa phương đặc thù phi thường - Huyết hải, cùng vùng nước màu lam bình thường xung quanh rất bất đồng. Huyết hải cùng hải dương bất đồng là bình thường, có thể quan sát tỉ mỉ so sánh ra được. Tần Vũ còn phát hiện, cả Huyết hải đều lờ mờ có một khí tức cực kỳ nhạt, đó là một loại khí tức sinh linh. Thậm chí khi cả khí tức của Huyết hải hoàn toàn tụ lại cũng đều cực kỳ nhạt. Càng không phải nói đến cổ khí tức đó tán phát ra cả vạn dặm trong Huyết hải, khí tức đó nhạt đến mức nếu Tần Vũ không chú ý, lúc bắt đầu còn cho đó đơn giản chỉ là sự khác nhau của Huyết hải cùng hải dương bình thường. Hiện tại mới nhìn ra… - Không lẽ. không lẽ… Tần Vũ trong não hiện ra một ý nghĩ. - Không lẽ Huyết hải này không đơn giản chỉ là một hải dương, hoặc là tay cao thủ đó đã luyện chế một thứ vũ khí đặc thù, bên trong có bám lấy linh hồn khí tức của người đó. - Trong lòng Tần Vũ đoán. - Vũ ca. Tiếng của Khương Lập cuối cùng cũng làm Tần Vũ tỉnh lại, - Gì vậy Lập Nhi? Khương Lập nở nụ cười không biết làm gì hơn: - Mộc Ngư tiền bối vừa mới ly khai rồi, muội gọi huynh, hỏi huynh nên về hay không, nhưng huynh lại đứng u mê ở đây. - Đi về? Chúng ta về đâu? - Tả Thu Lâm đột nhiên cất tiếng hỏi. Tần Vũ lắc đầu nói: - Không gấp, trước khi về chúng ta đến Tây hải Huyết hải một phen, xem xem biển trong biển cuối cùng có chỗ nào đặc biệt. - Huyết hải? Vũ ca, huynh muốn thử gặp vị siêu cấp cao thủ đó? - Khương Lập cười nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm. Tần Vũ nhẹ lắc đầu. - Bất quá vừa xong Mộc Ngư tiền bối nói rồi. Vị siêu cấp cao thủ đó rất có khả năng ly khai khỏi Huyết hải rồi mà. - Khương Lập nhíu mày nói. Tần vũ lắc đầu: - Muội cứ theo ta thì sẽ biết. - Tả Thu Lâm tiền bối, người đồng ý đi chứ? - Tần Vũ nhìn về hướng Tả Thu Lâm. - Đi. - Tả Thu Lâm gật đầu. Tần Vũ nghiêm túc nói với Tả Thu Lâm: - Tả Thu Lâm tiên bối, cao thủ thần bí đó nghe ra thật lực rất mạnh, vì thế lúc nguy hiểm ta có thể thi triển một phương pháp đặc thù cho người di chuyển tức thời, đến lúc đó thỉnh người không phản kháng. - Di chuyển tức thời, ai không làm được chứ? - Tả Thu Lâm cười lạnh nói. - Ta chỉ là muốn người lúc nguy hiểm, không cần phản kháng di chuyển không gian, có được không? Nhất thời, Tần Vũ không muốn giải thích về di chuyển tức thời của minh cùng di chuyển tức thời của thần vương có khác biệt. Tả Thu Lâm nhìn sâu vào Tần Vũ một cái, sau đó lạnh nhạt gật đầu. - Nào chúng ta đi thôi. Tần Vũ mỉm cười nói, tuy vừa rồi nói phải cẩn thận như thế, nhưng thật ra cuối cùng cũng chưa có ai thấy qua cao thủ Tây hải Huyết hải thần mật đó. Tần Vũ, Khương Lập, Tả Thu Lâm ba người đã biến mất trong không trung như thế. Thần giới Tây hải rộng vô cùng, Ở khu vực cực tây của Tây hải có một khối khu vực nước toàn một màu hồng. Khu vực biển nước hồng, vì thế bị gọi là Huyết hải. Bên trong Huyết hải không có sinh vật nào sinh tồn.Yêu nhân sống ở Tây hải gần Huyết hải đều biết, Huyết hải là một vùng đất chết, chỉ có chết, không có sự sống. Trên bầu trời Huyết hải, Tần Vũ, Khương Lập, Tả Thu Lâm ba người bỗng nhiên xuất hiện. - Đây là nước biển Huyết hải, tịnh không phải huyết, ở đó không có một chút mùi tinh huyết nào. - Khương Lập ngửi một lúc rồi cười nói với Tần Vũ. Tần Vũ cười gật nhẹ đầu. - Tần Vũ, ta cảm giác có điều bất diệu. - Tả Thu Lâm thấp giọng nói, người người cẩn thận cảnh giới. Tần Vũ đã biết Huyết hải này có một loại khí tức sản sinh ra một loại trường khí, chỉ cần ở trên thượng không của Huyết hải đều có thể cảm thụ được. Khương Lập xích vào bên thân Tần Vũ, đối với Khương Lập mà nói, chỉ cần ở bên cạnh Tần Vũ, dù trời có sập xuống cũng không sao. Tần Vũ đột nhiên nói to: - Tại hạ Tần Vũ, mộ danh mà đến, thỉnh tiền bối có thể lộ diện để tại hạ gặp mặt một phen. Thanh âm của Tần vũ vang vọng khắp cả bầu trời Huyết hải, nhưng quỷ dị là, vô luân thanh âm của Tần Vũ to đến thế nào cũng không có cách nào xuyên qua bầu trời của khu vực Huyết hải. - Vũ ca, huynh xác định có người? - Khương Lập nhẹ giọng hỏi. Tả Thu Lâm nhìn Tần Vũ, lúc này Tả Thu Lâm chỉ cảm giác là có nguy hiểm, nhưng căn bản không thể cảm giác được đối phương ở chỗ nào. Bỗng nhiên… - Ngươi có thể cảm giác được ta? Một tràng thanh âm của nữ nhân từ trong vùng huyết hải mênh mông vọng về, phảng phất như cả Huyết hải nơi nào cũng đều có người nói cùng một câu. Khương Lập cùng Tả Thu Lâm lập tức mặt biến sắc. Tần Vũ đã sớm đoán ra Huyết hải này đã bị vị cao thủ thần bí đó luyện hóa rồi. Lập tức cười nói: - Ta chỉ cảm thấy Huyết hải có một thứ khí tức đặc biệt hơn so với hải dương bình thường, hẳn phải thuộc về khí tức của một sinh linh. - Ha ha… hứng thú, hứng thú. Này, ngươi phải lưu lại bồi tiếp ta đó. Chi nghe thấy một tiếng cười lớn, sau đó nước biển màu đỏ máu đột nhiên nổi sóng lên, nước biển vô tận chồm lên cuốn cả trời đất, xé trời chùm đất… Bọn Tần Vũ ba người liền bị cuốn trôi vào thế giới trong Huyết hải. Yên lặng! Yên lặng đáng sợ. Vô số nước biển trong không trung đã ngừng xoay tròn, Tần Vũ thậm chí có thể nhìn thấy rõ từng giọt từng giọt nước biển màu hồng sắc dừng lại trong không trung. Cũng giống như thế, Tần Vũ cảm thấy người không có cách nào cử động. Không những hắn, Khương Lập, Tả Thu Lâm ở một bên cũng đồng dạng như thế. Tình huống đó Tần Vũ đã cảm nhận qua một lần, là lần trước Tu La thần vương La Phàm thi triển thời gian tĩnh chỉ. - Thời gian tĩnh chỉ, thần giới không ngờ còn có hai người có thể thi triển thời gian tĩnh chỉ. - Tần Vũ quả thật chấn kinh. - Ba thần vương, đều thành huyết nô của ta. Không sai, không sai…! - Tràng cười nọ lại vang đến. "Chạy." Tần Vũ trong đồng tử sáng lên một đạo quang mang, lập tức Tần Vũ, Khương Lập, Tả Thu Lâm ba người liền biến mất trong không trung của Huyết hải, trực tiếp quay lại trong tân vũ trụ. - Í. Chỉ thấy vô số nước biển huyết hồng sắc ngưng tụ lại. Huyết hải phương viên trăm vạn mét đó nhưng thiểm điện lại tụ tập tại một nơi, cuối cùng hóa thành một người con gái tóc dài màu đỏ máu, mi dài màu đỏ máu, trường bào màu đỏ máu. Người con gái nọ tuy đẹp đến kinh người nhưng không hề có một chút yêu mị nào, lại có một cổ khí phách ngạo thị thiên hạ. Thiếu nữ này đầu mày nhíu lại, dường như vừa mới có điều gì làm phiền nàng.