Tinh Thần Biến

Chương 654: Súc thế




Phàm nhân giới là một tầng của vũ trụ, Tiên Ma Yêu giới là một tầng cấp bậc năng lượng của vũ trụ. Hiện giờ, phần vũ trụ to lớn, đệ nhất tầng và đệ nhị tầng đều đã hoàn thiện rồi. Vô số không gian truyền qua lại lẫn nhau lực không gian, lực thời gian.
Lực khởi nguồn của vũ trụ cũng nằm ở trong từng không gian.
- Xuy xuy…
Hồng Mông linh khí vô tận tiếp tục từ trong Hồng mông không gian dung nhập vào tân vũ trụ. Tầng trên cùng của tân vũ trụ Tân thần giới cũng đã bắt đầu chầm chậm tiến hóa. Đó là tầng cuối cùng, khi mà tân thần giới hoàn thiện thì tân vũ trụ được coi là đại thành.
- Ồ?
Tần Vũ đang ngồi xếp bằng ở trong không gian mở mắt ra, nhẹ nhíu mày. Tâm ý thoáng động, bản thân Tần Vũ liền biến mất trong khoảng không đó, quay về trong Tử Huyền Phủ ở Mê Vụ thành tại Thần giới.
Trên mặt hồ ở Tử Huyền Phủ, Tần Vũ chân đạp hồ nước.
- Định!
Tần Vũ nhẹ giọng nói, trong phương viên vài dặm lấy Tần Vũ làm trung tâm, thời gian đang trôi giống như phải chịu một lực ước thúc cường đại bỗng ngưng lại. Hồ nước bập bềnh cũng trở nên tĩnh lặng thăng bằng.
Thanh âm xung quanh biến mất hết.
Thế giới không tiếng động, thế giới tịch mịch. Bên trong khu vực nhỏ đó, trừ Tần Vũ ra, tất cả đều ngưng lại.
"Với sự thành công đệ nhị tầng của vũ trụ, bên trong Thần giới này, ta cuối cùng đã có thể thi triển ra Thời gian tĩnh chỉ." Tần Vũ có phần hưng phấn trong lòng. Bên trong tân vũ trụ, Tần Vũ chính là chúa tể.
Trong Thần giới, thì Tần Vũ lại chưa được tính là vô địch.
"Thời gian tĩnh chỉ…Thời gian tĩnh chỉ mà ta thi triển khác với của mấy người Tu La thần vương, Lan thúc a." Trên mặt Tần Vũ có một nụ cười lạt.
Thời gian tĩnh chỉ của Tần Vũ, chính là vận dụng lực thời gian của tân vũ trụ.
"Sử dụng Không gian áp bức là vô dụng đối với thần vương đã lĩnh ngộ Không gian pháp tắc. Đạo lý tương tự, sử dụng Thời gian tĩnh chỉ đối với thần vương đã lĩnh ngộ Thời gian tĩnh chỉ thì không có hiệu quả gì."
Tần Vũ hiểu rõ vô cùng. Bất kể là Khương Lan hay là Tu La thần vương, Huyết Hải nữ vương, Thời gian tĩnh chỉ của bọn họ chỉ có thể có tác dụng đối với bát đại thánh hoàng hay những thần vương khác. Còn Khương Lan lại không cách gì dựa vào Thời gian tĩnh chỉ làm dừng Tu La thần vương. Bởi vì ba người bọn họ đều đã lĩnh ngộ được Thời gian tĩnh chỉ. Lĩnh ngộ được chiêu này, nó tự nhiên vô hiệu đối với bọn họ.
"Bọn họ không sợ Thời gian tĩnh chỉ đến từ thời gian pháp tắc của vũ trụ Thần giới, nhưng lại sợ Thời gian tĩnh chỉ của ta." Tần Vũ càng thêm tự tin trong lòng.
Một khi mình thi triển Thời gian tĩnh chỉ.
Dù là Tu La thần vương, Huyết Hải nữ vương, cũng sẽ không thể cử động. Hai người đó không cách nào dựa vào lĩnh ngộ đối với thời gian pháp tắc để phá giải được chiêu này. Bọn họ chỉ có thể cố sức mà phá.
Dựa vào lực lượng cường hành để phá, như vậy phải mất không ít thời gian.
Thời gian này đủ cho Tần Vũ giết chết bọn họ.
"Huyết Hải nữ vương có thể biến về bản thể, nhưng dưới Thời gian tĩnh chỉ, ngươi căn bản không có cơ hội biến lại bản thể." Tần Vũ cười nhạt một tiếng. Hiện giờ có thể thi triển được Thời gian tĩnh chỉ, thực lực của Tần Vũ, tuyệt đối hơn xa Tu La thần vương, Huyết Hải nữ vương.
Phóng mắt nhìn khắp Thần giới.
Có thể khiến Tần Vũ úy kỵ sợ rằng cũng chỉ có Thiên Tôn thôi.
- Vũ ca!
Thanh âm của Khương Lập bỗng vang lên từ phía xa, Tần Vũ không khỏi quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy bên bờ hồ, Khương Lập đang cùng mấy người Tần Sương, Tần Tư tập trung một nơi. Tần Vũ minh bạch, những người này đều là thân nhân, huynh đệ bằng hữu của mình.
Muốn bảo hộ thân nhân, bằng hữu, thì cần phải đủ thực lực. Thực lực càng mạnh, mới càng có những ngày thanh bình hạnh phúc. Thời gian trôi, nháy mắt đã qua bảy, tám năm. Bất quá Hắc Vũ vẫn đang luôn bế quan chưa có xuất quan. Qua khoảng thời gian này, người trong Tử Huyền Phủ không khỏi chú ý tới Thiên Tôn sơn.
Không ít người trong Tử Huyền Phủ thường xuyên đến bên bờ hồ nhìn màn nước đó, thông qua màn nước cẩn thận nhìn tình huống trong Thiên Tôn sơn.
Dựa theo thời gian, Vạn Dân Ấn có lẽ sẽ sắp xuất thế.
Bên trong Thiên Tôn sơn.
Số lượng thần vương bên trong Thiên Tôn sơn hiện giờ ít hơn không ít so với lúc Thiên Tôn sơn tới khi xưa. Hai lần ra tay tàn nhẫn của Tu La thần vương và Khương Lan đã giết mất hơn mười vị thần vương. Thần vương ở nơi này hiện giờ chỉ có hai mươi mấy vị mà thôi.
- Khương Phạm huynh, chúng ta không cần phải thương lượng làm thế nào để tranh đoạt Vạn Dân Ấn ư?
Thân Đồ Diêm đi tới bên cạnh Khương Phạm, dùng thần thức truyền âm nghi hoặc hỏi. Quan hệ giữa Thân Đồ Diêm và Khương Phạm vô cùng tốt. Lần trước Khương Phạm chính đã mời Thân Đồ Diêm, Chu Hoắc giúp đỡ tranh đoạt Hậu Thổ Ấn, hơn nữa còn bày không ít kế hoạch. Nhưng lần này, không ngờ từ lúc bắt đầu cho đến hiện giờ Khương Phạm chưa hề thảo luận với Thân Đồ Diêm một lần nào. Khương Phạm đang nhắm mắt ngồi khoanh chân trên mép, liền nhẹ mở mắt ra. Khương Phạm mỉm cười nói:
- Thân Đồ huynh, lần này huynh không cần phải xuất lực, chỉ cần ở bên cạnh tĩnh lặng nhìn là được.
Nụ cười của Khương Phạm mang vẻ điềm tĩnh, bình thản, nhưng trong ngữ khí bình thản đó lại ẩn hàm tự tin tuyệt đối. Trong mắt Khương Phạm, Vạn Dấn Ấn chính là vật trong túi của y.
- Khương huynh, tự tin vậy sao?
Thân Đồ Diêm không khỏi cười nhìn Khương Phạm. Khương Phạm cười thần bí một tiếng, tịnh không có giải thích nhiều:
- Thân Đồ huynh, hãy bình tĩnh đợi Vạn Dân Ấn xuất thế đi.
Nói xong, ánh mắt Khương Phạm nhìn về Linh bảo mẫu đỉnh ở trung ương hẻm núi.
"Vạn Dân Ấn, nhất định là của ta." Thanh âm bên trong đáy lòng của Khương Phạm rất kiên định.
Vì Vạn Dân Ấn này, Khương Phạm y đã bỏ ra bao nhiêu?
Để có thể chắc trăm phần trăm lấy được Vạn Dân Ấn, y đã bỏ đi nữ nhi, bỏ đi tình huynh đệ. Vị Tần Vũ nguyên là có thể thành người giúp đỡ y cũng bị y xô về phía đối lập.
Tất cả, đều là để có được sự giúp đỡ của Lôi Phạt Thiên Tôn.
Bỏ đi nhiều như vậy, Khương Phạm tuy là có phần bất cam trong đáy lòng, nhưng nếu để cho y lựa chọn một lần nữa, y vẫn sẽ chọn như vậy thôi. Bởi vì Thiên Tôn xuất thủ…có nghĩa là không thể sai sót.
Ánh mắt Khương Phạm quét về những thánh hoàng, thần vương xung quanh một cái, khóe miệng không khỏi có một nụ cười lạnh.
Những thần vương này, phần lớn đều có tâm tham lam đối với Vạn Dân Ấn, đều muốn có đại vận như Tiêu Diêu thần vương năm xưa, thành được tân Thiên Tôn. Để thành được tân Thiên Tôn, những thần vương này đếu chấp nhận mạo hiểm.
"Các ngươi đều không thể thắng." Khương Phạm nhẹ nói trong lòng. Huyết Hải nữ vương cô ngạo đứng ở góc của hẻm núi, bất kể thần vương nào, nàng đều thờ ơ không chú ý tới.
- Tại hạ Đoan Mộc Vân, không biết nàng là…
Nam Cực thánh hoàng Đoan Mộc Vân cười nhấp nháy mắt đi tới. Đoan Mộc Vân cũng có dã tâm đối với Vạn Dân Ấn. Từ vị trí của hắn mà nhìn, hiện giờ Khương Lan, Tu La thần vương đều không ở đây, hắn có khả năng rất lớn.
- Hừ.
Huyết Hải nữ vương nhìn Đoan Mộc Vân một cái, căn bản không thèm trả lời. Nguồn: http://truyenfull.vn
Đoan Mộc Vân không khỏi nhíu mày, cười khan hai tiếng, rất là lịch thiệp lùi về phía sau. Bất quá Đoan Mộc Vân đã đem Huyết Hải nữ vương ghi nhớ trong đáy lòng, dám đối với hắn như vậy, ít nhất cũng có đủ thực lực.
- Vạn Dân Ấn…
Huyết Hải nữ vương nhìn về Linh bảo mẫu đỉnh, trong mắt có một tia sáng chờ mong, "Tiêu Diêu, lần trước ngươi thành Thiên Tôn. Lần này cũng đã đến phiên ta rồi." Lần trước Hậu Thổ Ấn xuất thế đã qua mười năm rồi. Hiện giờ,Vạn Dân Ấn trong Linh bảo mẫu đỉnh lúc nào cũng có thể xuất ra, những thần vương đều không dám lơ là chuẩn bị.
Nếu nói ai nhẹ nhàng nhất, sợ rằng chính là Khương Phạm. Bên trong Thiên Tôn sơn có không nhiều thần vương như vậy, nhưng bên ngoài Thiên Tôn sơn, cũng vậy có một vị thần vương đang tĩnh lặng chờ đợi.
"Nếu ta đoán không sai, trong ba ấn, thì Vạn Dân Ấn này ẩn hàm nội dung nhiều nhất về Thời gian đảo thối." Tu La thần vương La Phàm đứng trên một chiếc thuyền nhỏ, nhìn về cửa vào được điêu khắc của thông đạo.
Tu luyện nhiều năm như vậy, nguyên vọng lớn nhất của La Phàm hắn hẳn là trở thành Thiên Tôn chí cao.
Mỗi ngày trôi qua, hơn hai mươi thần vương bên trong Thiên Tôn sơn, một vị thần vương bên ngoài Thiên Tôn sơn, tất cả đều đang lẳng lặng chờ đợi. Đại khái qua được khoảng nửa năm thì----
- Ầm!
Rất là đột ngột, vô số tiếng sấm vang lên trong không trung, xuyên khắp cả Thần giới.
"Chuyện gì vậy?" Tu La thần vương La Phàm nghi hoặc ngẩng đầu nhìn, thần thức đồng thời tỏa ra bốn phương tám hướng. Không ít thần vương bên trong Thiên Tôn sơn cũng đã nghe thấy tiếng ầm ầm của sấm.
Đoan Mộc Vân, Khương Hình và hơn mười vị thần vương liền trực tiếp ra khỏi thông đạo. Ngay cả Khương Phạm cũng đã đi ra.
- Ồ, La Phàm huynh.
Khương Phạm đi ra liền thấy Tu La thần vương La Phàm, mỉm cười chào hỏi. Sự tồn tại của La Phàm, Khương Phạm không hề để ý.
La Phàm cũng nhẹ gật đầu với Khương Phạm:
- Khương Phạm huynh, nghe tiếng sấm đó, hơn nữa bầu trời hướng Mê Vụ thành có vô tận đám mây bảy màu. Không lẽ Mê Vụ thành đó lại vừa có thêm một vị thần vương?
Thần thức của Khương Phạm cũng nhanh chóng phát hiện ra trong bầu trời ở Mê Vụ thành có mây bảy màu, lôi điện tràn ngập.
Khương Phạm rấy bình thản nói:
- Ở bầu trời của Mê Vụ thành, đương nhiên vị thần vương mới sinh ra đó là của Mê Vụ thành.
Tuy ngữ khí bình thản, nhưng trong lòng Khương Phạm lại co giật một cách dữ tợn. Thực lực của Mê Vụ thành đó thật là quá mạnh. Khi tiếng sấm từ từ biến mất trong trời đất, các thần vương cũng chuẩn bị đi vào trong thông đạo điêu khắc, đến bên trong Thiên Tôn sơn, nhưng chính lúc này –
- Ầm ầm bang…
Không ngờ cả Thần giới đã một lần nữa vang lên tiếng sấm vô biên.
- Đây, đây…
Không ít thần vương sững sờ. Nói chung Thần giới cần thời gian vô cùng lâu mới trong một lát sinh ra một thần vương, nhưng hiện giờ…hình như lại có thêm một vị thần vương sinh ra. Hai vị thần vương ra đời, không ngờ gần như cùng lúc. Lúc này, gần mười vị thần vương vốn là ở trong Thiên Tôn sơn chưa có ra thì cũng đã lần lượt xuất hiện.
Thân Đồ Diêm cũng kinh hãi than:
- Hai vị thần vương, chỉ trong một thời gian ngắn, không ngờ đã có hai vị thần vương ra đời. Từ khi Thần giới sinh ra đến giờ, lần này hình như là lần đầu tiên.
"Hai vị thần vương sinh ra, người đầu là ở Mê Vụ thành, người thứ hai…không ngờ là ở Lôi Phạt thành.
Đoan Mộc Vân lộ ra vẻ kinh ngạc trên mặt. Những thần vương này thoáng chốc đã phát hiện ra bầu trời Lôi Phạt thành cũng xuất hiện vô tận đám mây bảy màu.
Đoan Mộc Vân lập tức quay người nhìn Chu Hoắc cười chắp tay nói:
- Chu Hoắc huynh, chúc mừng, chúc mừng.
Trên mặt Chu Hoắc cũng thoáng ngạc nhiên, rồi tức thì lộ ra vẻ vui mừng. Sau đó y nhìn về những thần vương xung quanh chắp tay:
- Chư vị, trước tiên ta quay về một chuyến đã.
Sau khi y nói xong cũng không lãng phí thời gian, trực tiếp thuấn di một cái biến mất trong tầm mắt của các vị thần vương.
Bên trong Lôi Phạt thành, tại tiểu viện u tĩnh của Lôi Phạt Thiên Tôn, lúc này Chu Hiển đang ở đây.
- Ha ha, Hiển nhi, tốt, tốt a.
Lôi Phạt Thiên Tôn luôn lãnh khốc trong quá khứ, lúc này lại đầy vẻ vui mừng, cười to cao hứng. Chu Hiển đứng bên cạnh cười nhạt.Lần trước Chu Hiển đã hạ quyết tâm, muốn bế quan, không đạt đến cảnh giới thần vương không xuất quan. Không ngờ tu luyện nhiều năm như vậy, quả thực đã đạt đến cảnh giới thần vương. Bất quá sau khi ra, Chu Hiển cũng biết tứ đại thần vương của Lôi Phạt thành mình thì đã chết mất ba. Chủ Hiển không rõ gia gia mình vì sao mà không giết Tần Vũ báo cừu:
- Gia gia, Tần Vũ đó…
- Được rồi.
Lôi Phạt Thiên Tôn đưa tay cản Chu Hiển lại:
- Trong lúc Thiên Tôn sơn phủ xuống, gia gia cũng không thể tùy ý xuất thủ được.
Lôi Phạt Thiên Tôn vô cùng cưng chiều đối với Chu Hiển. Trong nhiều con cháu như thế của Chu gia, người mà Lôi Phạt Thiên Tôn chân chính thích chính là Chu Vô Luyến và Chu Hiển.
Bởi vì Chu Hiển là cháu đầu của y. Khi xưa, Chu Hiển ra đời, y đã hao phí lượng lớn tâm huyết luyện chế ra một kiện ấn phù cho Chu Hiển. Ấn phù này có thể giúp Chu Hiển chống được công kích của nhất lưu hồng mông linh bảo.
Chỉ từ điểm này, đã thấy được Lôi Phạt Thiên Tôn thích Chu Hiển thế nào rồi.
- Phụ thân đại nhân.
Chu Hoắc từ cửa đi vào, vừa đi vừa cung kính hô chào. Bất quá trên mặt Chu Hoắc có nét vui sướng.
Lôi Phạt Thiên Tôn mỉm cười gật đầu nói:
- Hiện giờ là lúc trọng yếu của sự xuất thế Vạn Dân Ấn, không ngờ ngươi cũng đã quay về. Bất quá cũng không có gì, Vạn Dân Ấn đó để cho Khương Phạm.
Chu Hoắc cũng gật đầu. Lôi Phạt Thiên Tôn tự mình xuất thủ, ai có thể cản y? Vạn Dân Ấn đó đương nhiên sẽ thuộc về Khương Phạm.
Chu Hiển dò hỏi:
- Gia gia, khi con đạt đến cảnh giới thần vương, hình như còn có một người cũng trở thành thần vương. Là người của Mê Vụ thành, gia gia người biết là ai không?
Đối với người gần như đồng thời trở thành thần vương với mình, Chu Hiển còn có lòng hiếu kỳ mãnh liệt.
Sắc mặt Lôi Phạt Thiên Tôn nhẹ trầm xuống, hừ lạnh một tiếng nói:
- Chính là Hắc Vũ, huynh đệ của Tần Vũ!
- Hắc Vũ?
Trong lòng Chu Hiển đột nhiên nghĩ ngợi, hắn đối với những chuyện về Tần Vũ biết rất rõ. Hắn biết, Hắc Vũ cũng giống Tần Vũ, từ Phàm Nhân giới từng bước tu luyện lên.
"Ngay cả một tiểu tạp chủng điểu huynh đệ của Tần Vũ cũng có tốc độ tu luyện nhanh như vậy." Trong lòng Chu Hiển không khỏi có thêm một sự ghen ghét.
Lôi Phạt Thiên Tôn bỗng nhíu mày, tựa như cảm ứng thấy cái gì.
Y kinh dị hô lên:
- Ồ, Vạn Dân Ấn đã xuất thế rồi.
- Đã xuất thế?
Hai người Chu Hoắc, Chu Hiển cả kinh, rồi lập tức cả hai chắp tay đối với Lôi Phạt Thiên Tôn, chào cáo lui một tiếng. Sau đó họ đi thẳng ra khỏi tiểu viện thuấn di tới Thiên Tôn sơn.