Tinh Thần Châu

Chương 1230: Tử thương vô số



Mang theo nỗi hoảng sợ bỏ chạy về Ô Thác Châu, Dược Thiên Sầu đặt mông ngồi ở trên vách núi, Hồng Thái Long vừa nhìn thấy cái bộ dạng thất khiếu chảy máu, chật vật không chịu nổi, thì nhất thời cả kinh, nhảy dựng lên: "Huyền Binh ngươi mang theo đâu rồi? Chẳng lẽ ngươi lại gặp phải Ma Thần hay sao?"
 
Dược Thiên Sầu gật đầu, nhanh chóng kiểm tra lại thương thế của mình, phát hiện ra động tĩnh vừa rồi tuy rằng dọa người, nhưng thương thế còn đỡ hơn lần trước rất nhiều. Chỉ là sợ hãi, sợ tới mức hai chân đều mềm nhũn ra như bún.
 
"Ta đã nói mà ngươi không nghe, bây giờ thì hay lắm rồi! Đây là ngươi tự chuốc lấy phiền phức...." Hồng Thái Long trừng mắt, liên tục quở mắng, cuối cùng mới thở dài nói: "Nhưng là may mắn trong nỗi bất hạnh, ngươi vẫn còn sống mà quay về được đây, còn sống là tốt rồi...."
 
Còn chưa nói xong, thì sắc mặt của hai người nhất tề đều biến đổi, khí thế bên trong Ô Thác Châu nháy mắt liền trở nên ngưng trọng dị thường, dường như đang bị một thứ gì đó rất khủng bố theo dõi, hai người chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên không trung, một đôi ma nhãn khổng lồ giống như mộng như ảo, đang hiện ra ở trên không trung, chăm chú nhìn xuống bên dưới.
 
Cái ánh mắt này không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, Dược Thiên Sầu đã quá quen thuộc rồi, không nghĩ qua, thế nhưng còn truy tung đến tận Ô Thác Châu, thiếu chút nữa thì đã sợ tới mức phi hồn tán phách rồi. Hồng Thái Long hai mắt cũng trợn tròn xoe, khí thế uy áp thiên hạ như thế, từ trên trời giáng xuống, chỉ cần hắn không ngốc là có thể đoán được, đây chính là ánh mắt của ai, gian nan nuốt khan một ngụm nước miếng, run rẩy nói: "Là Ma Thần!"
 
Trong Phiêu Miểu Cung, tất cả mọi người đều kinh ngạc đi ra, cả đám hoảng hốt nhìn lên không trung. Có rất nhiều người không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng có người không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, giống như Lộng Trúc thời gian ở Linh Phương Cốc, đã từng gặp qua rồi.
 
Dược Thiên Sầu đồng tử cấp tốc co rút lại, ngay tức khắc nghĩ ra, Ma Thần tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây. Trong lòng liền run lên, lúc này ngoảnh đầu nhìn về phía mọi người đang đi ra khỏi Phiêu Miểu Cung, thất thanh kinh hô: "Là Ma Thần! Chạy đi nhanh lên!"
 
Nghe vậy, Lộng Trúc thần sắc trắng bệch, quay lại nhìn mọi người hô lớn: "Mọi người hãy tản ra mau lên!"
 
"Oanh long long~~~" Trên không trung nhất thời vang lên một chuỗi thanh âm muộn hưởng, khiến cho cả đất trời lâm vào biến sắc. Nguồn: http://truyenfull.vn
 
Cao cao trên không trung, bất thình lình nứt toác ra một đường hư không, một chiếc Ma Trảo hình dáng dữ tợn, mang theo Ma Khí thao thiên, trực tiếp vươn ra khỏi khe nứt, khuấy động lên từng trận bão táp, rồi chụp một trảo thẳng xuống bên dưới.
 
Dược Thiên Sầu hai mắt như muốn nứt ra, không kịp cứu lấy mọi người, cắn môi mang theo Hồng Thái Long cùng nhau biến mất nguyên tại chỗ.
 
"Oanh!" Một tiếng bạo nổ thật lớn vang lên, giống như trời sụp đất nứt ra bình thường.
 
Phiêu Miểu Cung và cả tòa núi lớn đều bị chụp nát trở thành bột mịn, Ma Khí thao thiên giống như đã hóa thành một con Ma Long, thổi quét về bốn phương tám hướng, phong quyển tàn vân diệt trừ hết thảy những thứ mà nó càn quét ngang qua.
 
"Nghĩa phụ!" Bạch Tố Trinh đang quỳ rạp ở trên mặt đất, ôm lấy Vi Xuân Thu mà lo lắng kinh hô, toàn thân áo trắng dính đầy máu tươi. Nhan Vũ từ trong hố đất gần đó bò lên, cũng kinh hô một tiếng "Vi tiền bối", rồi ôm mặt khóc ròng. Nửa người dưới của Vi Xuân Thu đã không còn nhìn thấy đâu nữa, hai mắt trợn tròn, nhưng con mắt lại không hề nhúc nhích chút nào.
 
"Vân tiền bối!" Phù Dung và Bách Mị Yêu Cơ, cũng ôm lấy Vân Bằng, đang không ngừng ho ra máu, lo lắng la toáng lên.
 
Vân Bằng thở không ra hơi, cười thảm, liếc mắt nhìn mấy vị phụ nhân ở xung quanh, ho ra một ngụm máu lớn, toát ra vẻ tươi cười cứng ngắc, nói: "Các ngươi..., không có việc gì là tốt rồi....Nhân tình của Dược Thiên Sầu..., ta đã thanh toán rồi....Bây giờ ta không hề thiếu nợ hắn cái gì nữa..."
 
Nói dứt lời, đầu liền lệch sang một bên, rốt cuộc cũng đã không còn động tĩnh gì nữa.
 
"Nghĩa phụ....Vi tiền bối....Vân tiền bối...." Mấy vị phụ nhân, hoảng hốt khóc ròng thành một đoàn.
 
Vi Xuân Thu và Vân Bằng bởi vì bảo vệ mấy người phụ nữ của Dược Thiên Sầu, mà đã hợp lại toàn bộ tu vi của mình, ngặn chặn dư âm một kích này của Ma Thần. Hai người cũng không nghĩ qua, Ma Thần lại khủng bố như vậy, cả đám đã chạy thoát xa như thế rồi, mà khi đối mặt cùng với dư âm một kích này của Ma Thần, lại cũng vô pháp chịu nổi.
 
"Ngạc đại ca....Ngạc đại ca...."
 
Ở một bên, Cơ Vũ cũng đang ôm đầu của Ngạc Tiên Quân mà lệ rơi đầy mặt. Vừa rồi, nàng kéo Ngạc Tiên Quân chạy trốn, nhưng ở thời khắc mấu chốt, thế nhưng Ngạc Tiên Quân lại giúp nàng ngăn cản dư âm của Ma Khí đánh tới. Nhưng vẫn không thể ngăn cản được, tức thì đã bị oanh sát, chỉ còn lại duy nhất một cái đầu mà thôi. Cơ Vũ nửa người dưới cũng không tìm thấy đâu, máu me nhày nhụa thành một đoàn, tiếng khóc dần dần yếu đi, cuối cùng ngã gục xuống dưới đất, trong ngực vẫn ôm chặt lấy đầu của Ngạc Tiên Quân....
 
"Cha.., mẹ...."
 
Tử Y luôn hờn giận Quỳnh Hoa tiên tử và Lộng Trúc, rốt cuộc cũng đã hô lên hai tiếng này. Nàng quần áo rách rưới, dáng vẻ chật vật không chịu nổi, gượng đứng dậy khỏi mặt đất, tìm kiếm xung quanh, nhưng mà nàng đã không còn cơ hội nhìn thấy bọn họ nữa rồi.
 
Tuy rằng bấy lâu nay, Lộng Trúc cùng Quỳnh Hoa tiên tử luôn không hợp nhau, nhưng ở thời khắc mấu chốt, hai vợ chồng vẫn dứt khoát đem sự an toàn của nữ nhi đặt lên vị trí hàng đầu. Bất quá tu vi của hai người, thực sự không đủ để chống cự lại uy lực dư âm của Ma Thần. Dưới ma khí ngập trời, cả hai người đều nhất tề tan biến trở thành tro tàn, cứ việc hai người đã ngăn cản cho nữ nhi một kích, nhưng Tử Y vẫn bị thương rất nặng, khóe miệng vẫn đang tí tách trào ra máu tươi.
 
Từ phương xa, Võ Lập Tuyết dẫn theo một đám người bay tới, vừa nhìn thấy một màn trước mắt, thì đều hoảng sợ ngây ra.
 
Người trong Võ gia đều khá may mắn, bởi vì Võ Lập Tuyết muốn dẫn người nhà đi thăm quan trong Ô Thác Châu một chút, vì thế đã phân phó Quan Vũ quen thuộc tình huống ở trong này làm người dẫn đường, không ngờ vì vậy mà tránh được một tràng tai kiếp.
 
Quan Vũ vừa nhìn thấy Bạch Tố Trinh cả người đầy máu, thì lập tức lao đến giúp đỡ, lo lắng hỏi han: "Bạch tỷ, ngài không sao đó chứ?"
 
Võ Tứ Hải phân phó một tiếng, người trong Võ gia liền chia nhau ra, lao tới cứu người.
 
Dược Thiên Sầu mang theo Hồng Thái Long chạy trốn đến Tiên giới, còn chưa kịp thở lấy hơi, thì trên không trung lại xuất hiện một đường hư không xé rách ra, Ma Trảo kinh thiên lại tiếp tục đột kích.
 
"Ma Thần, con mẹ ngươi!" Dược Thiên Sầu bi phẫn chửi ầm lên một tiếng, lại mang theo Hồng Thái Long thuấn di biến mất, đi vòng qua Ô Thác Châu, trực tiếp xuất hiện ở trên hải đảo nơi Lộ Nghiên Thanh và Văn Lan Phong đang ẩn cư.
 
Lộ Nghiên Thanh cùng Văn Lan Phong cũng bị động tĩnh kinh thiên ở phía xa làm cho hoảng sợ, hai người đang đứng ở chỗ cao nhất trên đảo, nhìn về phía bên này.
 
"Lộ Nghiên Thanh! Nhanh đi! Nhanh đi cứu người ở Phiêu Miểu Cung đi!"
 
Dược Thiên Sầu vạn phần lo lắng, vừa nói dứt lời này, thì cũng không dám lưu lại thời gian quá lâu, sợ mình lại mang đến tai họa cho Ô Thác Châu, tức thì liền biến mất.
 
Lộ Nghiên Thanh sắc mặt ngưng trọng, nhìn Văn Lan Phong lúc này đã hoàn toàn bị mất hết tu vi, nói: "Huynh ở đây chờ ta, để ta đi xem thế nào."
 
Vừa dứt lời, thì lập tức thuấn di biến mất.
 
Tại Ma giới, Dược Thiên Sầu mang theo Hồng Thái Long đang kinh hồn bất định, lại xuất hiện ở gần phương vị mà Ma Cung đã biến mất. Lúc này một đám người trong ma đạo, đang cúi lạy ở trước thi thể của Tam Dạ Ma Quân, có vẻ như phi thường bi thương.
 
Dược Thiên Sầu xuất hiện làm cho bọn họ hoảng loạn, bởi vì không ai dám chắc chắn mình có khả năng làm đối thủ của hắn. Ngay lập tức, đã có người hoảng sợ ôm lấy thi thể của Tam Dạ Ma Quân, hoảng hốt chạy trốn. Hiện giờ, Dược Thiên Sầu cũng không có tâm tư tìm bọn chúng tính sổ, chỉ là tạm thời đến đây tránh nạn mà thôi. Sau khi nhìn thấy thi thể của Tam Dạ Ma Quân, thì Hồng Thái Long không khỏi kinh ngạc nói: "Tam Dạ đã bị ngươi giết rồi hả?"
 
"Chắc là vậy!" Dược Thiên Sầu gật đầu thừa nhận, sau đó ngẩn ra, bởi vì hắn cảm ứng được thần kiếm đang bị vùi lấp tán loạn ở ngay phía bên dưới nơi này.
 
Dược Thiên Sầu liền vung tay lên, vạn đạo kim quang lập tức bắn ra khỏi mặt đất, sau khi vạn kiếm quy nhất, thì lại một lần nữa rơi vào trong tay của Dược Thiên Sầu.
 
Nhưng hắn vừa chụp Thần Kiếm vào trong tay, thì trên không trung lại vang lên một chuỗi thanh âm muộn hưởng. "Oanh long long~~", chiếc Ma Trảo dữ tợn kinh thiên kia, lại giống như ma quỷ bình thường, từ trên không trung thò ra.
 
Hai người hú lên một tiếng quái dị, lại chạy thoát đi, nhanh chóng vòng về Ô Thác Châu, rồi lại xuất hiện ở trong Minh giới. Hồng Thái Long run rẩy ngắm nhìn bốn phía xung quanh, nói: "Xong rồi! Ma Thần đã quyết tâm không buông tha cho ngươi nữa rồi. Hay là chúng ta mỗi người đi một ngả đi! Đi theo ngươi thực quá nguy hiểm."
 
Thanh âm vừa dứt, thì trên không trung lại xuất hiện vết rách hư không, Hồng Thái Long vội vàng túm lấy tay của Dược Thiên Sầu, lớn tiếng kinh hô: "Đừng bỏ ta lại đây, mang theo ta cùng chạy trốn đi....."
 
Bên trong Thần Hư Cảnh, ở trên đầu của một con hùng sư uy vũ, có một con phượng hoàng đang đậu ở trên đó. Thoạt nhìn con phượng hoàng này, đúng là con dã kê ngày trước của Võ Lập Tuyết.
 
"A! Ông trời của ta!" Con dã kê vỗ mạnh hai cánh, phóng mắt ra nhìn quang cảnh hoang tàn, lắc lắc đầu phát ra thanh âm nữ nhân non nớt: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tuyết Nhi tỷ tỷ, Tuyết Nhi tỷ tỷ đâu?"
 
"Dược Thiên Sầu, chúng ta cũng không thể chạy trốn cả đời như thế này được! Ta có biện pháp, chúng ta hãy đến U Minh Thần Phủ, ta khai mở ra thông đạo Thần giới, rồi chúng ta đến Thần giới lánh nạn." Từ ngọn đồi phía trước, đột nhiên truyền ra một tiếng nói chuyện.
 
Thái Vũ Sư Vương không khỏi ngẩn ra, mà con dã kê đang đứng ở trên đầu của nó, cũng giơ chân lên hoan hô, nói: "Lão Long, lão Long, là ta.., là ta đây..., là ngươi đó sao?"
 
Thấy vậy, Thải Vũ Sư Vương liền lắc mình phóng lên trên gò núi, đảo mắt nhìn thấy bóng hai người ở phía trước. Ở trên ngọn đồi bên dưới, Dược Thiên Sầu cùng Hồng Thái Long đồng thời quay đầu nhìn lại, sau khi thấy rõ đối phương thì đều ngẩn ra, Dược Thiên Sầu kinh ngạc hỏi: "Dã Kê, ngươi còn chưa chết sao?"
 
"Ngươi mới chết ấy!" Con Dã Kê mất hứng "hừ" lạnh một tiếng, có vẻ như lúc này đã thừa nhận mình là Dã Kê rồi. Sau đó lại vội vàng hỏi: "Người xấu, nơi này đã xảy ra chuyện gì rồi vậy?"
 
Dược Thiên Sầu không có tâm tư nói chuyện tào lao cùng nó, mà cảnh giác nhìn lên bầu trời bốn phía xung quanh, tùy thời chuẩn bị tránh né sự truy sát của Ma Thần. Nhưng làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn nhất chính là, dường như trong chốc lát, Ma Thần cũng không thể tìm ra được địa phương mà bọn hắn đang ẩn náu.
 
Ở dưới sự thúc giục của con Dã Kê, hắn đem chuyện Ma Thần đuổi giết mình, đơn giản kể ra. Theo sau, lại nhìn chằm chằm vào con hùng sư ở dưới chân nó, hỏi: "Vị này là ai?"
 
Con Dã Kê dương dương tự đắc, giới thiệu: "Thải Vũ Sư Vương! Hậu duệ của Thần Thú Thủ Hộ Phượng Hoàng Thần Miếu trong Thần Hư Cảnh. Ngươi đừng thấy bây giờ tu vi của nó chẳng ra gì, nếu như được truyền thừa, thì nó sẽ trở nên cực kỳ lợi hại đó."
 
— QUẢNG CÁO —