Tinh Thần Châu

Chương 1248: Thuần ma chi thổ



Mắt thấy đối thủ bằng không ngưng tụ ra năng lượng đáng sợ như thế, ánh mắt Ma thần lộ ra vẻ ngưng trọng từ trước giờ chưa từng có. Y đã phát giác đầu mối, tu vi đối thủ mặc dù thấp hơn mình, nhưng từ đao pháp vương giả lại có một lối đi riêng, có thể mượn năng lượng của vũ trụ để bù vào tu vi tự thân không đủ, quả nhiên là nhân vật có thể tự mình tìm đạo.
 
Nói cách khác, vũ trụ mênh mang này có thể vì đối phương cung cấp động lực đối kháng liên miên bất tuyệt, căn bản không thể theo lẽ thường nhìn tới.
 
Y không hề coi thường Tất Trường Xuân nữa, tự nhiên cũng sẽ không ngồi chờ đối phương tiến công, thủ chưởng trở ngược phía sau thu hồi áo trấn thủ. Hắc động cực lớn phía sau tiêu thất, tạo nên lực trùng kích thật lớn trong vũ trụ.
 
Một tinh cầu bị hắc động hút tới theo quán tính vẫn lao tới bên này, Ma thần giơ lên trời một trảo từ xa chộp tới, tinh cầu đang phi hành với tốc độ cao dừng lại trong không trung. Theo cánh tay của Ma thần vung lên, tinh cầu này ầm ầm lao tới quang cầu đang bao phủ Tất Trường Xuân.
 
Quang cầu màu trắng khổng lồ nổ tung biến thành một đạo lưu quang kéo dài trong vũ trụ, trực tiếp đánh vào tinh cầu làm nó vỡ vụn ra bốn phương tám hướng như một đám pháo hoa bằng đất vàng.
 
Luồng lưu quang màu trắng vẫn chưa dừng lại, xuyên qua đám bụi vàng tiếp tục xông về Ma thần.
 
Ma thần cười lạnh, năng lượng ngưng tụ có lớn hơn nữa khóe, lực phá hủy có cường thịnh trở lại thì bản thân y cũng đâu đứng đó để chịu công kích, với tốc độ như vậy thì cũng đừng mong tổn thương.
 
Song đột biến lại phát sinh, vào lúc y đang cười lạnh thì quang cầu màu trắng vừa mạnh mẽ bành trướng lại nhanh chóng thu nhỏ lại rồi bắn ra thành vô số lưu quang. Trong nháy mắt cả quang cầu biến mất chỉ còn lưu tinh dày đặc như trùm cả tinh không.
 
Mọi người trong Ngọc Thần cung đồng thời hít một hơi khí lạnh nhìn một kích không thể tránh né này, cũng đồng thời nín thở chờ xem Ma thần không chết cũng phải trọng thương.
 
Mẹ kiếp! Tiểu chư thiên kết giới, thần tình Dược Thiên Sầu ngơ ngác, Vũ Lập Tuyết cũng há hốc mồm miệng.
 
Đột biến khiến cho Ma thần cơ hồ phản ứng không kịp, thuấn di cũng không kịp thì càng không cần phải nói mở ra vết nứt không gian để tránh né.
 
Một tiếng gầm lên vang lên, cả người Ma thần đột nhiên nổ tung, hóa thành hằng hà sa số mị ảnh chui ra từ những khe hở của lưu quang.
 
Vô số quang thải cực nhanh bay về trong vũ trụ sâu thẳm, những tinh cầu xui xẻo bị nó đụng vào đều vỡ nát.
 
"Ma phong thiên hạ!"
 
Vô số mị ảnh từ trong quang thải chui ra lại hợp nhất với nhau trong tinh không. Ma thần một lần nữa hiện thân, nện bước trong tinh không, ma khí bốc lên cuồn cuộn, ma trảo lần đầu tiên xuất ra, khí thế như thiên long chụp vào Tất Trường Xuân.
 
Áp lực vô ảnh vô hình cực kỳ kinh khủng từ bốn phương tám hướng đè ép mà đến, phảng phất như cả thời gian và không gian đều bị chế trụ.
 
Bất quá đây chỉ là một ý niệm, cảm giác Tất Trường Xuân bị loại đè ép này sẽ thất khiếu chảy máu bạo thể mà chết, đây căn bản không phải tu vi của hắn có thể ngăn cản .
 
"Nhìn xem tiểu chư thiên kết giới của ngươi lợi hại, hay là ma phong thiên hạ của ta lợi hại!"
 
Ma thần nện bước trong tinh không giống như theo gió vượt sóng, mang theo ma khí ngập trời, ngũ trảo lừng lững chộp tới Tất Trường Xuân, nghiễm nhiên là muốn một kích phân ra thắng bại.
 
Mọi người trong Ngọc Thần cung đều biến sắc, cơ hồ ngay cả trái tim cũng như ngừng đập.
 
"Phá ma phong của ngươi có gì là khó, nhìn xem chư thiên hóa lực đại pháp của ta phá đây!"
 
Áp lực mà Ma phong thiên hạ sinh ra trong nháy mắt tan rã. Áo bào màu xanh của Tất Trường Xuân bỗng nhiên tung bay như đóa thanh liên nở trong tinh không, cả người cấp tốc vũ động, thân ảnh gầy gò thẳng tắp kiên cường, càng đánh càng mạnh.
 
Đồng thời trong khoảnh khắc áp lực cực lớn tan rã thì cả hai cánh tay của Tất Trường Xuân vung lên, thu nạp dư uy của ma phong thiên hạ, mượn lực phát lực, hướng về phía Ma thần đang xông đến, một lần nữa đem chư thiên hóa lực đại pháp sử dụng đến cực hạn.
 
Ma thần lập tức nhận thấy kình lực khủng bố cuộn đến, nhanh chóng thu thế công, cánh tay vung lên đem theo ma khí ngập trời uốn lượn như một ma long màu đen vọt tới. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - truyenfull.vn
 
Chỉ nghe vang lên thanh âm chấn động tinh không, ma long màu đen do ma khí tạo thành bị lực lượng khủng bố đánh cho tan nát, dư lực một chưởng của Ma thần hoàn toàn bị triệt tiêu.
 
Trong nháy mắt, chỉ thấy hai thân ảnh một xanh một đen trực tiếp chạm vào nhau vang lên thanh âm chấn động liên miên bất tuyệt. Tốc độ hai người nhanh đến khó tin, trong lúc triền đấu để lại xung quanh đều là hư ảnh.
 
Sau khi giở hết các thủ đoạn cũng không làm gì được đối phương, hai người cuối cùng lựa chọn phương thức cận thân bác đấu hung hiểm nhất.
 
Mọi người trong Ngọc Thần cung đều há hốc mồm miệng. Chư thần đều biết, đạt đến tu vi của bọn họ có thể nói là pháp lực vô biên, đứng cách rất xa giơ tay nhấc chân cũng đã đủ định ra thắng bại. Rất ít khi thấy tình huống đến gần vật lộn, thường chỉ là khi tu vi hai bên xấp xỉ.
 
Tu vi của Tất Trường Xuân rõ ràng kém xa Ma thần. Cho dù là mức độ cường hãn của thân thể hay tốc độ phản ứng, khẳng định là sẽ chịu thiệt, nhưng điều khiến cho người ta giật mình là Tất Trường Xuân không hề lảng tránh ngạnh kháng với Ma thần, thật sự là vạn phần hung hiểm, không phải là hành động sáng suốt.
 
Mọi người bất giác đều lo lắng, chỉ là tốc độ chiến đấu của hai người quá nhanh, trong tinh không khắp nơi đều để lại hư ảnh. Dưới tình huống này rốt cuộc không rõ là ai mạnh ai yếu. Dược Thiên Sầu cùng Vũ Lập Tuyết siết chặt tay nhau, khẩn trương cực độ.
 
Bỗng nhiên "Ầm" một tiếng thật lớn rồi hai thân ảnh chợt tách ra.
 
Tất Trường Xuân một thân áo bào xanh, hai chân đứng sừng sững tại chỗ, thân ảnh gầy gò quật cường lồng lộng trong tinh không, chiến ý trong mắt tràn ngập, phảng phất hình như đánh còn chưa đủ, thân thể nhìn qua không có chút nào tổn thương.
 
Để cho mọi người cả kinh là bộ dạng thảm hại của Ma thần.
 
Trong hai người bị tách ra sau lúc ác chiến, Ma thần phảng phất bị trúng phải trọng kích, mũi miệng đồng thời phun ra một luồng máu tươi. Tiếp theo cả người xuôi tay cúi đầu yên lặng đứng ở trong hư không như tượng gỗ, máu tươi từ mũi miệng từ từ chảy ra, quần áo và đầu tóc xộc xệch.
 
An tĩnh! Vô luận là nơi giao chiến hay dưới Ngọc Thần cung đều lâm vào cực độ an tĩnh.
 
Tình huống rất rõ ràng, Ma thần bị thương, Ma thần cận thân bác đấu với Tất Trường Xuân lại bị đả thương!
 
Chư thần á khẩu đứng ngây ra, Dược Thiên Sầu rốt cuộc thả lỏng cười hắc hắc.
 
Ma thần chậm rãi giơ tay lên quệt máu, nhìn máu tươi đỏ thẫm trên mu bàn tay rồi ngẩng đầu nhìn về Tất Trường Xuân, trong mắt lộ ra vẻ khó tin.
 
Một lần giao thủ vừa rồi, tốc độ của y rõ ràng xuất sắc hơn đối phương, cộng thêm tu vi tự thân, thủ thắng là chuyện đương nhiên. Ai ngờ chân chính lại không phải như vậy, bản thân mình không giải thích được bị đánh cho phun máu. Tốc độ xuất thủ có nhanh hơn, uy lực cường thịnh hơn nhưng mỗi lúc đều đi sau đối thủ một bước, phảng phất đối thủ luôn có thể biết trước mỗi động tác kế tiếp của y để phong tỏa.
 
Một trận vừa rồi bị đánh không biết bao nhiêu quyền cước, cũng may y phản ứng mau lẹ nên mỗi lần trúng đòn đều giảm được phần lớn lực độ nhưng vẫn bị đánh đến nổi giận lôi đình, cuối cùng thật sự không chịu nổi phải mạnh mẽ tháo thân, lại bị đối phương đá cho một cước vào miệng máu me tung tóe. Cũng may nhờ vào một thân ma công lợi hại có thể chịu đựng, nếu không đã chết từ lâu.
 
"Thống khoái! Thật là thống khoái! Thật lâu chưa gặp phải đối thủ như vậy, đấu lại!"
 
Ma thần bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn rồi tiếp tục nhào tới, thân ảnh hai người lại quấn vào nhau triền đấu.
 
"Hắc hắc! Người nầy thật là đánh chưa đủ!" Dược Thiên Sầu cười ha hả, trong đám người ở đây sợ rằng chỉ có hắn mới biết được Ma thần tại sao chịu thiệt, song vừa cười được mấy tiếng thì im bặt.
 
Hai người một lần nữa tách ra, Ma thần khoang tay cười lạnh trong tinh không, tấm áo ngắn màu đen bất ly thân kia đã đã biến mất.
 
Ngược lại thân ảnh gầy gò của Tất Trường Xuân đang bị một tầng vải đen bao bọc giẫy dụa ở bên trong.
 
Mọi người trong Ngọc Thần cung đều thất kinh, rất hiển nhiên, Ma thần sau khi biết mình chịu thiệt vẫn còn muốn triền đấu chính là để bố trí một cái bẫy. Hiện giờ Tất Trường Xuân đã trúng kế, bị bảo vật của Ma thần.
 
"Khốn kiếp! ! Vô sỉ! Hạ lưu......" Dược Thiên Sầu gấp đến độ giơ chân mắng to.
 
Đang lúc này, tấm vải đen bao vây Tất Trường Xuân bỗng nhiên phình lên như khí cầu, mọi người đều sáng mắt, mong đợi Tất Trường Xuân lại hiển lộ thần uy hóa giải.
 
Ma thần đang khoanh tay chỉ hừ lạnh:" Đừng nên giãy dụa vô vị, tấm áo ngắn này chính là Minh năm đó tặng cho ta, vẫn luôn choàng trên người của ta, bị ta phản phục tế luyện đã không biết bao nhiêu năm, đã luyện thành nhất phương thuần ma chi thổ, ngăn cách thiên địa vạn vật, không thuộc trong Ngũ Hành, mặc ngươi tu vi cao tới đâu, không có tự thành cảnh giới thì đừng mơ tưởng thoát khốn. Ngươi cứ an tâm ở bên trong bị ma khí của tiêm nhiễm, sớm ngày thành ma để ta sai khiến đi!......"
 
Sắc mặt mọi người càng thêm thảm đạm, nhất là bốn người Quang Minh Cổ thần . Dược Thiên Sầu gấp đến độ sắp phát điên, đáng tiếc không giúp đỡ được gì.
 
Đang lúc này thì Ma thần đột nhiên ngưng cười, nói vẻ khó tin:"Đây là chuyện gì xảy ra......"
 
Chỉ nghe tiếng Phật hiệu của Tất Trường Xuân dâng lên như thủy triều, theo khí cầu màu đen truyền ra vô tận tinh không," Bất cố thương sinh, bất vấn quỷ thần, bất triêm nhân quả. Bế mục, già nhĩ, khô tâm, vô vật, giai không, vãng sinh, như lai............".
 
— QUẢNG CÁO —