"Cảm ơn anh, bác sĩ Jack!" Bảo Ngọc thay mặt Lâm Chính cảm ơn vị bác sĩ mổ chính.
Jack nhìn cô: "Em không cần cảm ơn anh! Mọi chuyện anh làm là vì em!"
"Anh có ơn với Lâm Chính cũng chính là có ơn với tôi!"
Jack nhìn cô gái nhỏ mình yêu kiên quyết thay người yêu nói tiếng cảm ơn, anh ta không biết nên cười hay mếu:
"Nếu có thể em mời anh ly cafe được không?"
"Đợi anh Chính bình phục, hai đứa tôi cùng mời anh!"
Còn bây giờ, xin thứ lỗi cô không có tâm trạng tán gẫu cùng người đàn ông khác. Cô bận chăm sóc người đàn ông của đời cô.
Jack đau đáu nhìn theo bóng lưng Bảo Ngọc. Một thời quen thuộc như hơi thở vậy mà giờ lại hóa lạ, lòng Jack day dứt một nối buồn.
Nỗi buồn ấy càng nhân lên khi biết cô gái nhỏ khiếp sợ tình yêu anh ta dành cho cô. Nếu anh ta còn cổ chấp tiến tới..e là đến cơ hội chào nhau cũng không còn. ®
Sau cơn hờn ghen đỉnh điểm suýt lấy mạng cô, anh ta nhận ra, mình đã thua người đàn ông bình thường kia.
Đúng như lời cô nói: Yêu đơn giản chỉ là yêu, không cần lí do. Cũng không cần giàu sang, tiền tài địa vị.
Jack ลิน รลื่น guc dau vao song cia.
"Tôi thay cô ấy mời anh!"
Phương Bảo Ngân xuất hiện như cơn mưa rào xoa dịu bức bách khô hạn trong lòng Jack.
Quán Em & Anh.
Không gian lãng mạn rất hợp với giai điệu bài hát 'Chờ đợi tình yêu'
"Mỗi sáng thức giấc
Anh luôn mong được thấy em
Giờ em nơi đâu hãy về đây với anh
Anh mong rắng
Một tình yêu chân thành
Từ trái tim em mà thôi
Và anh chỉ mong ở bên em từng ngày
Và sẽ không xa em bên em trọn đời..."
Giọng chàng ca sĩ Thái Quỳnh có lẽ rất hợp với tâm tư Jack nên Bảo Ngân thấy anh ta có vẻ trầm tư. Cô ấy muốn kéo Jack ra khỏi cuộc tình không có hồi kết.
"Níu giữ một bóng hình vốn không thuộc về mình, anh vừa làm đau lòng cô ấy vừa tổn thương chính bản thân anh. Chúc phúc cho người cũng là tạo phúc cho mình. Cánh cửa này khép lại, cánh cửa khác sẽ mở ra. Chỉ cần anh cho trái tim thêm cơ hội, tôi tin anh sẽ tìm thấy tình yêu đích thực của đời anh." 2)
Jack nhìn chăm chăm vào cô y tá mới chuyển công tác về viện, càng nhìn càng quen quen.
"Chúng ta từng gặp nhau ở đầu chưa?"
Bảo Ngân nói vu vơ: "Có lẽ là ngàn năm trước!"
Hai chữ 'ngàn năm' nhức nhối như trong tế bào có hàng tá con kí sinh trùng đang gặm nhắm. Nhưng cũng chính hai chữ đó làm Jack bừng tỉnh. Anh ta ngộ ra: Dĩ vãng đã quá xa xôi rồi!
"Cô thật biết nói chuyện." Jack cười. Nụ cười vui vẻ từ lúc trùng sinh sống lại tới giờ.
"Anh cười rất đẹp!" Nụ cười của kẻ buông bỏ mọi chấp niệm. Bảo Ngân khen thật lòng: "Tôi mong anh cứ mãi vui vẻ như thế này!"
Ai mà không thích vui vẻ. Jack cũng muốn như thế lắm chứ. Nhưng không hiểu sao khi đứng giữa phòng tranh, ngắm nghía cô gái trong tranh, nụ cười vui vẻ trên môi Jack tắt ngóm. Căn phòng chợt lạnh lẽo thê lương. Anh ta thèm lắm cảm giác ồn ào náo nhiệt ở bar.
Jack ôm chai Gin. Nốc rượu như nốc nước.
"Anh đừng uống nữa!" Một bàn tay trắng trẻo giữ lại chai rượu mạnh.
Ánh mắt say men lờ đờ của Jack không biết có nhận ra cô gái là ai không? Chỉ nghe anh ta hỏi: "Là em đấy ư?"
Cô gái chỉ cười. Nụ cười chấp nhận làm kẻ thế thân để lấp đầy khoảng trống cô đơn cho người đàn ông cô ấy trót thương.
"Là em đây, mình về thôi anh Jack!" Cô gái đỡ lấy thân ảnh liêu xiêu rời bar.
"Em đừng bỏ anh nha!" Jack nắm giữ một ống tay áo chuẩn bị rời đi.
Cô gái vén lại chiếc chăn cho Jack, nắm tay anh ta: "Tôi không đi. Anh yên tâm ngủ ha!" Đôi mắt nâu nhìn sâu vào đôi mắt xanh lai Tây. Jack thấy gì trong đồi mắt ấy?
Một cái kéo tay. Một bóng người liền đổ xuống đè lên cơ thể nóng hừng hực của Jack. Một đôi môi hấp tấp ngậm lấy một đôi môi. Người đói tình đói cồn cào, người đồng ý cho đi không điều kiện. Không có ngôn từ hoa mĩ nào, chỉ có tiếng môi về lấy sưởi ấm nhau, tiếng vải rẹt rẹt từ làn váy bị một bàn tay nóng rẩy không kiềm chế xé toang đi từng mảnh.
Jack nhìn cơ thể trắng ngà của cô gái, đôi mắt xanh cháy rực một khát khao nguyên sơ: "'Cho tôi!" Jack lật người chiêm thế thượng phong.
Cuồng dã phóng thả dục vọng. Mê đắm men vị ái ân. Lần đầu tiên, Jack cảm nhận được: đêm trường không còn dài nữa.
Trải qua cảm giác ân ái hòa hợp, vị thuốc tiên dường như chữa lành thương tổn trong tim Jack. Anh ta ôm chặt cục thuốc nhìn sâu vào đáy mắt màu nâu của cô: "Cùng anh về Anh quốc nha!"
Trước ngày bay. Jack đến viện.
Trong khuôn viên nhỏ.
Bảo Ngọc đang vui vẻ nói cười bên người đàn ông đeo đôi mắt kính.
Chiếc túi xách vừa tan học choàng ở cổ chàng trai. Cô líu lo như chú chim non tìm về đúng chiếc tổ bình yên của đời mình: "Lâm Chính, hôm nay em đăng kí học thêm khóa về bệnh glocom."
Ánh mắt anh dịu dàng. Nụ cười đong đầy yêu thương: "Đừng ôm đồm kiến thức nhiều quá, đến một lúc nào đó em sẽ cảm thấy mệt mỏi!"
Cô đưa tay chặn miệng anh, ánh mắt kiên định: "Em không mệt một xíu nào. Trái lại, em còn rất phấn khởi. Vì sao anh biết không?" Cô ôm hai má anh, đồi mắt màu mật khóa chặt ánh mắt, làn môi anh: "Em muốn đích thân chăm sóc đôi mắt cho anh cả đời." Cô hôn nhẹ vào đôi môi nam thần của lòng cô.
Lâm Chính khẽ khàng ôm lấy vòng eo con kiến, để mặc cô làm càn. Với anh, Bảo Ngọc vui là anh vui.
Ở một góc xa. Người đàn ngoại lai quay lưng rời khuôn viên nhỏ.
"Chúc em mãi hạnh phúc, định mệnh hụt tiền kiếp của anh!