Nhắc đến chuyện kia, sắc mặt Lâm Nghiên Hy lại kém đi vài phần. Cô biết rõ mình không được nói "không" với Kiều Lục Nghị, cũng không nên trốn tránh trách nhiệm làm vợ.
Nhưng nghĩ đến chuyện cùng một người đàn ông thân mật lại không biết rõ mặt mũi anh ra sao, trong lúc gần gũi anh sẽ có thái độ thế nào,... những ý nghĩ đó cứ đeo bám khiến Lâm Nghiên Hy cực kỳ áp lực.
Kiều Lục Nghị dường như hiểu được khó xử trong lòng Lâm Nghiên Hy, anh thu lại dáng vẻ nghiêm chỉnh, dùng lời nói trấn an cô: "Em không muốn thì đừng ép bản thân, đợi đến khi em tiếp nhận được vẫn chưa muộn."
Lâm Nghiên Hy vẫn chưa kịp nói tiếng nào nữa thì Kiều Lục Nghị đã đặt lên môi cô một nụ hôn.
"Đợi anh tắm rồi chúng ta đi ngủ."
Cảm nhận hơi ấm dần xa, lòng dạ Lâm Nghiên Hy lại dâng lên nỗi áy náy. Chính cô biết rõ hơn ai hết, sau lần cứu Kiều Lục Nghị, cô vừa tỉnh dậy đã được anh ở bên cạnh tự tay chăm sóc.
Chỉ là cô vẫn không hiểu, tại sao anh lại đối tốt với cô, dù cho việc cô làm là trách nhiệm của một người vệ sĩ như những người khác.
Người khác chưa từng nói cho Lâm Nghiên Hy biết tại sao, Kiều Lục Nghị cũng luôn trốn tránh lý do anh chọn cô là người đồng hành trong hôn nhân.
Cô không rõ là do mình may mắn, hay chỉ đơn giản là xuất hiện đúng lúc anh cần người che lấp nỗi cô đơn.
Mười năm như kẻ xa lạ, cô không tin đơn giản vì một lần gây ấn tượng lại khiến anh bận lòng.
Mải tập trung không chú ý, đến khi chỗ đệm ngay bên cạnh chuyển động Lâm Nghiên Hy mới phát hiện Kiều Lục Nghị đã trở lại.
Giờ đây muốn thu lại bộ dạng trầm tư cũng không kịp, Lâm Nghiên Hy cảm nhận được hơi thở nam tính phả bên tai mình, gối lót sau lưng được Kiều Lục Nghị lấy ra sửa lại.
"Nằm xuống đã." Kiều Lục Nghị nắm cánh tay Lâm Nghiên Hy trong lúc cô nhích người về trước chừa khoảng trống phía sau để nằm.
Canh khoảng cách vừa vặn, Kiều Lục Nghị đỡ vai Lâm Nghiên Hy nằm xuống gối, đưa tay kéo chăn phía dưới chân cao lên đắp đến giữa bụng cô.
Kiều Lục Nghị nằm nghiêng, dùng tay chống đầu nhìn Lâm Nghiên Hy. Tuy không nhìn thấy nhưng cô cảm nhận được ánh mắt anh đang dán chặt vào mình.
"Nghị, sao anh không ngủ?"
Dù đã cố khống chế nhưng trong giọng Lâm Nghiên Hy vẫn lộ ra sự lo lắng. Mọi thứ điều không qua mặt được Kiều Lục Nghị, anh không nóng không lạnh trực tiếp hỏi: "Em vì chuyện anh nói khi nãy không thoải mái sao?"
"Dạ... không." Lâm Nghiên Hy trả lời không rành mạch, cơn bất an càng lúc tăng cao, cô buộc miệng đưa ra thỏa thuận: "Nghị, chúng ta trao đổi có được không?"
"Được." Kiều Lục Nghị còn chưa suy nghĩ, cũng chưa biết Lâm Nghiên Hy muốn gì đã đồng ý.
Có được sự đồng ý dễ dàng càng khiến Lâm Nghiên Hy lo lắng. Cô chuyển người về phía Kiều Lục Nghị, nghiêm túc giải bày: "Anh có thể... nói cho em biết tại sao anh lại giữ em bên cạnh không? Anh nói cho em biết nguyên nhân, em sẽ đáp ứng bất cứ yêu cầu mà anh muốn."
"Em đang đặt điều kiện với anh?"
Rõ ràng tông giọng Kiều Lục Nghị rất bình thường, nhưng Lâm Nghiên Hy lại giật thót mình vội rụt người lại, sắc mặt tái nhợt đi trông thấy.
Tiếng ác của Kiều Lục Nghị không ai là không biết, Lâm Nghiên Hy sợ anh hiểu lầm rằng cô được dung túng nên đặt đằng chân lên đằng đầu khiến anh nổi giận.
Thấy bộ dạng giật mình sợ hãi của Lâm Nghiên Hy, Kiều Lục Nghị bất giác vươn tay ôm cô kéo lại, vội hạ giọng dịu dàng: "Không phải trách em, là do anh quen miệng."
Nhịp tim đang đập nhanh trong lồng ngực Lâm Nghiên Hy từ từ chậm lại. Nhận thấy quả thật trong lời nói của Kiều Lục Nghị cũng không hề mang theo tia giận dữ nào mới dám thở ra.
Quan sát bộ dạng của Lâm Nghiên Hy, Kiều Lục Nghị không nhịn được cong môi cười khổ, ở bên nhau suốt một năm dài, cô vẫn chưa thể bỏ sự rụt rè khi ở bên anh.
Kiều Lục Nghị sờ sờ mặt Lâm Nghiên Hy xoa dịu bớt sự cảnh giác trong lòng cô, hỏi lại: "Em tò mò đến vậy sao? Đã là lần thứ năm mươi sáu em hỏi anh câu này."
Lâm Nghiên Hy khựng lại vài giây, cuối cùng cũng mạnh dạn gật đầu đầy thiện chí: "Nếu em không hiểu rõ được lý do anh giữ em bên cạnh, em thật sự không dám nhận tình cảm của anh."
Tiếng thở dài khe khẽ của Kiều Lục Nghị không ngăn được phát ra, anh khép mi mắt lại, cọ cằm vào đỉnh đầu Lâm Nghiên Hy vài cái, cô đã nói thế kia, anh cũng không muốn giấu nữa.
"Lần đầu cứu em về, bác sĩ nói tỉ lệ em sống sót rất thấp, vậy mà chỉ đúng một tuần, em lại có thể đánh thắng thần chết giành lại sự sống cho chính mình. Khi đó anh đã nghĩ, một cô bé hơn mười tuổi đầu lại có bản lĩnh như vậy, không thể xem thường."
Ngừng vài giây trầm ngâm, Kiều Lục Nghị nhân “thiên thời địa lợi nhân hòa” bày tỏ tấm chân thành: “Cuối cùng anh đã nghĩ đúng, em là một cô gái rất có năng lực, nhất là trong khoản làm vợ anh.”