Anh ở bên này đang tất bật cùng các đồng đội của mình dùng máy dò mìn điện từ chuyên dụng để tìm kiếm xung quanh khu vực được cho là có bom.
Tít….tít….tít.
Tiếng máy dò phát ra tín hiệu cho thấy nó đã phát hiện ra mìn được chôn dưới lớp đất.
Anh đang đưa mắt nghiên cứu địa hình ở khu vực này, nghe tiếng máy dò vang lên anh quay đầu nhìn đồng đội.
“Báo cáo Đại đội trưởng, là mìn M - 15”
Một chiến sĩ phủi nhẹ lớp đất ở trên ra, nhìn và phân loại quả mìn sau đó liền báo cáo với anh.
Anh chậm rãi di chuyển nhẹ nhàng đến chỗ chiến sĩ kia, cố gắng tránh những chỗ đã được máy dò phát hiện có mìn ra, ở nơi có mìn đã được các chiến sĩ cắm một chiếc cờ nhỏ bên cạnh để đánh dấu nên tất cả đều có thể di chuyển dễ dàng hơn tránh đi vào những chỗ có mìn.
Cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc, Lục Thần Vũ liền ngẩng đầu nhìn về phía trước, nói lớn.
“Trạch Dương, anh cùng 6 chiến sĩ tiếp tục dùng máy dò tìm kiếm số bom còn sót lại”
“Rõ” Hàn Trạch Dương nghiêm chỉnh nhận lệnh.
“Lý Hào, Dương Trì ra xe lấy rào chắn”
“Rõ, Đại đội trưởng”
“Đại Lưu, Sơ Húc và những người còn lại chuẩn bị cùng tôi rào lại khu vực này”
“Rõ”
Mệnh lệnh của Đại đội trưởng được ban ra, cả trung đội nhanh chóng chia nhau làm nhiệm vụ.
Khu vực nơi đây là một khoảng đất trống khá rộng với những đám cỏ dại mọc lưa thưa.
Phải nói để mà có thể khoanh vùng và kiểm soát số lượng bom ở khu vực này phải mất khá nhiều thời gian. Hiện tại toàn trung đội đang tập trung cố gắng dùng máy dò để phát hiện ra tất cả số mìn và dùng rào chắn ngăn lại, chắc chắn sẽ không để bất kì một quả nào còn sót lại gây nguy hiểm cho người dân sinh sống ở gần khu vực này. một ai mở miệng nói chuyện.
Không khí ở khoảng đất trống vốn đã âm u hiện tại còn vì những quả bom này mà trở nên lạnh lẽo, yên tĩnh hơn bao giờ hết.
Mặt trời dần dần ngả về phía Tây, sắc trời dần tối. Ở xa kia ánh hoàng hôn hiện lên đỏ rực cả một khoảng trời âm u, đây là khoảng thời gian bóng tối hiện hữu khuất lấp đi ánh sáng trong ngày.
Làm việc cả ngày không ngừng nghỉ, toàn đội hiện tại đều đã rất đuối sức, chân đã run lên cảm giác như sắp gục ngã. Đưa mắt nhìn qua có thể thấy rất nhiều chai nước được để gọn vào một góc, nó cho thấy cả trung đội đã cố gắng hoàn thành nhiệm vụ như thế nào.
Bóng tối đã hoàn toàn nhấn chìm, ở khu vực này đất trống hoang vu nên trời sẽ nhanh tối hơn, xa xa chỉ thấy ánh đèn lập lòe từ nhà của người dân.
Cả trung đội soi đèn pin nhanh chóng rào lại cho xong rồi cắm bảng cảnh cáo khu vực nguy hiểm sau đó liền gom đồ lên xe chuẩn bị trở về báo cáo nhiệm vụ.
“May là trước khi làm công việc này chúng ta đã được trải qua lớp huấn luyện thể lực cùng tinh thần, nếu không có lẽ nhiệm vụ hôm nay tôi sẽ bỏ chạy mất”
Cả trung đội nghe lời nói vui của Lý Hào, nhìn nhau cười vui vẻ
“Không cần đến Đại đội trưởng, đội phó sẽ sút cậu trước” “Ha ha ha ha ha ha” Một tràng cười lớn liên tục vang lên.
Giờ đây có lẽ họ mới thầm thở phào nhẹ nhõm, tinh thần căng chặt mới được thả lỏng mà vui vẻ cười đùa với nhau như mọi ngày.
Khi làm nhiệm vụ họ nghiêm túc, tập trung, cố gắng hoàn thành nhanh chóng và xuất sắc nhất.
Khi hoàn thành được nhiệm vụ, họ lại trở về với cuộc sống vui vẻ, cười đùa như chưa có chuyện gì xảy ra, như chưa có những nhiệm vụ làm họ phải mệt não như thế này.
Họ kính nghiệp, dũng cảm, là những con người luôn sẵn sàng xông lên tuyến đầu chiến đấu và họ hoàn toàn xứng đáng được tôn trọng, được tuyên dương với tất cả những gì mà họ đã hi sinh cho nhân dân và Tổ Quốc.
“Được rồi, đừng có luyên thuyên nữa, trở về còn phải báo cáo nhiệm vụ với cấp trên”
Hàn Trạch Dương.
“Rõ”
“Vất vả rồi, Đại úy Lục” Hàn Trạch Dương đưa tay vỗ vai anh.
“Chuyện sáng nay, cậu lo trở về mà giải thích với tôi đi” “Được, chúng ta còn nhiều thời gian mà, không cần gấp” “Tốt nhất trở về cậu nên giải thích liền đi” Lục Thần Vũ gật đầu. Về đến quân khu, xe chạy vào trong sân sau đó dừng lại, từng người một lần lượt xuống xe.
“Toàn đội gom thiết bị dùng cất lại vào kho sau đó trở về tắm rửa, thay đồ rồi tập trung ăn tối”
“Rõ” Cả trung đội đồng thanh hô lớn rồi nhanh chóng giải tán ai về phòng người đó.
Khoảng nửa tiếng sau, tiếng nói chuyện cười đùa vui vẻ của những người đàn ông vang lên trong nhà ăn.
Lục Thần Vũ một tay cầm chén cơm, một tay cầm đũa và từng miếng cơm vào miệng,
anh ăn rất nhanh nên chắc mấy chốc đã xong xuôi mà đứng lên rời đi.
Hiện tại đã hơn 7 giờ tối, đến 8 giờ anh sẽ lên văn phòng báo cáo kết quả nhiệm vụ ngày hôm nay với cấp trên. Vì còn lâu mới đến giờ, nên anh đi bộ loanh quanh một mình ở sân huấn luyện cho tiêu bữa tối.
Anh vừa đi vừa cúi đầu nhìn chằm chằm dưới chân như đang suy nghĩ gì đó, vừa ngẩng đầu lên liền thấy một cái bóng ở phía sau chiếu xuống mặt sân, vì anh đang đứng ngược.
“Lục Thần Vũ, rõ ràng anh đã thấy tôi đứng ở sau, tại sao anh không quay lại chứ?”
“Tại sao tôi phải quay lại?”
“Anh…” Cô câm nín.
“Còn cô nữa, làm gì mà đứng đằng sau tôi?”
“Tôi thấy anh đi dạo một mình sẽ rất dễ chán, nên tôi đến đây cùng anh đi dạo” Cô nàng cười tươi để lộ chiếc răng khểnh trông vô cùng đáng yêu.
Lục Thần Vũ im lặng, không trả lời, tiếp tục bước chân đi về phía trước.
“Nhiệm vụ hôm nay anh không bị thương chứ?”
Người kia lắc đầu.
“Vậy thì tôi yên tâm rồi” Hàn Băng Nghi vừa nói vừa chầm chậm gật đầu.
“Hôm nay trước khi anh đi làm nhiệm vụ, tôi đã nói sẽ ở đây đợi anh bình an trở về, tôi đã giữ lời hứa”
Người đàn ông quay qua nhìn vào gương mặt của cô, trong ánh mắt dần trở nên dịu dàng
Nếu nói không rung động chắc chắn là giả, khi nghe câu nói ấy và khi thấy cô đứng ở đây anh vô cùng hưởng thụ sự ngọt ngào mà cô gái nhỏ này mang đến không một chút chối từ.
“Không phải cô nói sáng nay phải trở về sao?”
“Nếu trở về thì không phải đã thất hứa với anh sao? Tôi không muốn làm anh mất niềm tin ở tôi”
“Tại sao?”
Cô bỗng chốc bối rối, cúi mặt nhìn xuống dưới chân, không biết nên trả lời câu hỏi của anh ra sao.
Bỗng cô gái nhỏ nhớ ra cái gì đó, vui vẻ ngẩng đầu lên.
“Anh đứng yên ở đây đợi tôi một chút, tôi sẽ quay lại ngay” Dặn dò xong rồi liền quay lưng chạy đi.
Chạy được một quãng xa, vẫn cố gắng quay người lại, vẫy tay với anh, hét lớn.
“Đứng ở đây đừng đi đâu, đợi tôi”
Thì ra Hàn Băng Nghi nhớ đến ly nước cam chiều nay đã tận tay pha cho anh nên liền chạy một mạch vào phòng bếp, mở tủ lạnh lấy ra. Bưng liền một cốc ra bàn đưa cho Hàn Trạch Dương, chưa kịp để anh trai nói được câu nào đã nâng niu ly nước còn lại chạy ra chỗ Lục Thần Vũ.
Vừa lấy nước đưa được cho anh, vừa trốn tránh được câu hỏi kia. Bỗng chốc cô cảm thấy đầu óc mình quá nhạy bén. Hên là nhớ ra ly nước cam nếu không cô sợ dưới cái nhìn chằm chằm của người đàn ông kia, Hàn Băng Nghi cô sẽ khai hết bí mật của bản thân ra mất.
Để tỏ tình với anh phải để một dịp gì đó thật đặc biệt và trong một không gian siêu lãng mạn cơ chứ không phải ở nơi này.
“Chiều nay tôi có pha nước cam, anh uống đi” Cô đưa ly nước ra trước mặt anh.
“Cho tôi?”
Cô gật đầu như giã tỏi, hơi thở vẫn còn dồn dập vì vừa mới chạy xong, mái tóc có hơi rối.
“Cảm ơn cô”
Anh đưa tay nhận lấy, không biết do vô tình hay cố ý mà tay anh khẽ chạm vào tay cô, sượt qua một cái khiến toàn thân cô đứng hình, chỗ anh vừa chạm như nóng lên.
Uống xong, anh còn đưa lưỡi liếm môi một cái. Đã thế cảnh tượng này còn để cô nàng trước mặt nhìn thấy, cô thật sự muốn hét lên ở đây.
Người đàn ông này đang quyến rũ cô, thật sự đang muốn quyến rũ cô.
“Trở về thôi, gió to rồi”
“Được a”
Cô đi đằng trước nên anh thấy mái tóc dài của cô bị gió thổi rối tung lên.
Trong vô thức anh liền đưa tay tính sửa tóc cho cô nhưng bỗng khựng lại rồi hạ tay xuống, bước từng bước chân kiên định đi sau cô, ánh mắt ngập tràn dịu dàng nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô gái.