Khi xe vừa đi vào cổng quân khu là đã 1 giờ sáng, dừng xe, tắt máy. Vừa bước xuống xe, cả hai người đã nhận được lệnh triệu tập của cấp trên, không cần hỏi cũng biết là ai gọi họ đến.
Chắc chắn không tránh khỏi sẽ bị phạt rất nặng.
Cả hai người đàn ông quay sang nhìn nhau, không ai nói với nhau câu gì nhưng chỉ cần nhìn vào mắt nhau liền hiểu, sau đó nhanh chóng đến văn phòng của Thượng tá Hàn.
Cốc….cốc….cốc.
“Mời vào” Một giọng nói khàn khàn vang lên từ bên trong.
Hàn Trạch Dương đẩy cửa bước vào trong trước còn Lục Thần Vũ nối bước theo sau.
“Báo cáo Thượng tá Hàn, tôi và Đại úy Lục Thần Vũ đã trở về” Cả hai người đứng nghiêm, lưng thẳng tắp, mắt nhìn thẳng, dơ tay chào.
Người đàn ông đang ngồi trước bàn gỗ màu lim giờ đây mới ngước lên nhìn hai người lính trẻ tuổi trước mặt, ánh mắt không hề kiêng nể nhìn chằm chằm họ.
“Tôi cho hai người các cậu 10 phút, giải thích lí do đi”
Ông không vòng vo, liền hỏi ngay vào vấn đề chính, trên gương mặt hiện rõ sự cảnh cáo nếu họ không nói sự thật mà giấu diếm thì hình phạt sẽ không hề nhẹ.
Trong môi trường quân đội, không trung thực là tội vô cùng nặng. Và tất nhiên hai người biết rõ điều đó nên không nửa phần giấu diếm mà khai báo hết.
“Báo cáo, em gái tôi ra ngoài một mình lại còn uống rượu say, vì lo cho em gái nên tôi đã không xin phép mà trực tiếp rời đi. Báo cáo, hết” Hàn Trạch Dương lên tiếng.
Nghe hai chữ “em gái” từ miệng Hàn Trạch Dương, ông Hàn nhíu mày thật chặt, đứng bật dậy, đang tính mở miệng hỏi rõ sự tình thì liền nhớ ra còn có người thứ ba đang đứng ở đây nên liền nhịn xuống.
“Vậy còn cậu?” Ông đánh mặt qua Lục Thần Vũ.
“Tôi nghe em gái Thượng úy uống rượu say một mình ở quán bar nên liền đi theo”
Ông Hàn nghe xong câu giải thích của Lục Thần Vũ mày liền nhíu thêm lần nữa.
“Em gái cậu ấy có quan hệ gì với cậu không?”
Câu hỏi này chính xác đã làm anh đứng người, im lặng không biết có nên trả lời hay không? Mà nếu có trả lời thì nên nói như thế nào mới được.
Dù gì thì người đang ngồi trước mặt anh vừa là cấp trên vừa là ba ruột của cô, người đứng bên cạnh lại còn là anh trai.
Anh cảm giác hai người họ đang nhìn anh đầy khó hiểu, có lẽ chuyện cô thích anh hai người này không hề biết.
Ở hiện tại, mối quan hệ của hai người anh không biết nên dùng từ gì để hình dung.
Người yêu sao? Cả hai chưa từng xác định.
Không biết phải giải thích làm sao nhưng cũng không thể không trả lời được.
“Chúng tôi là bạn bè” Lục Thần Vũ khó xử trả lời.
Bạn bè ư? Nói ra hai từ này, anh bỗng cảm thấy tự khinh thường chính mình.
Nếu đúng như lời anh nói mối quan hệ này chỉ là bạn bè, thì anh đã không cảm thấy lo lắng và sợ hãi khi nghe cô uống rượu say như vậy.
Hàn Trạch Dương nghe xong quay qua nhìn anh, gương mặt khó hiểu thấy rõ.
Ông Hàn nhận được đáp án, tuy chưa thỏa mãn lắm với câu trả lời của anh nhưng phận là cấp trên không thể đi quá sâu vào đời tư của cấp dưới nên liền mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho hai người họ.
“Được rồi, trở về nghỉ ngơi đi. Đêm nay, tôi sẽ không phạt hai người nhưng sáng hôm sau đúng 5h sáng dậy hành quân tải 5km”
“Rõ” Cả hai đồng thanh hô to rồi liền đứng nghiêm dơ tay chào sau đó quay lưng rời đi.
“Thượng úy Hàn, cậu ở lại”
Lục Thần Vũ bỗng có chút giật mình quay sang nhìn Hàn Trạch Dương nhưng biết là ba con họ có chuyện muốn nói, người ngoài như anh không nên ở lại. Nghĩ thế, anh liền nhanh chóng rời đi.
“Em gái con, nó không sao chứ?” Lục Thần Vũ vừa đi, ông đã sốt sắng hết cả lên, liền hỏi thăm tình hình của con gái.
“Dạ. Chỉ là uống rượu say thôi, con đã đưa em ấy về nhà. Có mẹ chăm sóc rồi nên ba yên tâm đi ạ”
Ông Hàn gật gù tỏ ý đã hiểu.
“Sao con bé lại một mình đi uống rượu đến nỗi say xỉn chứ? Trước giờ ba chưa bao giờ thấy nó như thế cả”
“Con cũng cảm thấy khó hiểu, nhưng mà con sẽ hỏi rõ ràng chuyện này ạ”
“Được rồi, đợi sáng mai con bé tỉnh ba sẽ gọi điện cho nó, giờ con trở về đi”
Hàn Trạch Dương “vâng dạ” một tiếng rồi rời đi, trở về kí túc xá của mình.
Trở về từ phòng làm việc của ba mình, anh tính toán muốn đi tìm Lục Thần Vũ để hỏi chuyện. Không hiểu sao anh cảm thấy việc em gái mình uống rượu say có liên quan đến Lục Thần Vũ.
Nhưng suy nghĩ thì anh lại không đi hỏi nữa mà trở về kí túc xá luôn.
...----------------...
Sáng hôm sau.
Đúng 5 giờ sáng, cả hai người đàn ông mặc bộ quần áo màu rằn ri, trên vai đeo túi hành lí nặng bắt đầu hành quân.
Việc hành quân đối với quân nhân là một chuyện quá đỗi quen thuộc vì nó là nhiệm vụ diễn ra hàng ngày nên hình phạt lần này của cấp trên phải nói là đã quá nương tay cho hai người rồi.
Đi được 1/3 quãng đường, Hàn Trạch Dương suy nghĩ cẩn trọng mới mở miệng hỏi Lục Thần vũ về em gái mình.
“Này, cậu biết em gái tôi sao?”
Lục Thần Vũ chỉnh lại hành lí trên vai, dừng chân lại trên một bãi đất trống, sau đó mới quay sang trả lời.
“Có biết”
“Vậy tối qua, cậu…” Anh ấy dừng lại đưa mắt quan sát người bên cạnh mình.
“Cậu muốn hỏi gì? Đừng có ấp úng nữa”
Anh bực mình vì cách nói chuyện cứ dè chừng của cậu ta.
Trôi qua một lúc vẫn không thấy người kia mở miệng hỏi, anh không còn kiên nhẫn nữa đành tự mình khai báo hết.
“Tôi và em gái cậu có từng gặp nhau qua xem mắt nhưng người xem mắt không phải hai chúng tôi, cô ấy có hẹn với người khác nhưng lại nhầm thành với tôi…đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp em gái cậu”
Dừng lại một lúc nhìn qua Hàn Trạch Dương xem anh có đang lắng nghe không, sau đó anh bắt đầu nói tiếp.
“Sau đó, có gặp lại mấy lần. Lần gần nhất đây là hôm tôi mới nhận được công văn đến quân khu này. Trước đó tất nhiên là tôi không hề biết cô ấy là em gái cậu”
Hàn Trạch Dương khẽ gật gù, sau đó liền hỏi ngay mấu chốt của sự việc.
“Nếu chỉ gặp nhau qua mấy lần chắc chắn sẽ không thân nhanh như thế, vậy sao hôm qua tôi thấy thái độ của cậu với Tiểu Nghi không giống quan hệ bạn bè mà cậu đã nói với ba tôi hôm qua”
Nghe câu hỏi vạch rõ sự tình của người đứng cạnh, Lục Thần Vũ xịt keo cứng ngắc nhưng cũng nhanh chóng lấy lại phong độ của bản thân.
Trước đó Lục Thần Vũ suy nghĩ không biết có nên kể chuyện Hàn Băng Nghi tỏ tình với mình cho Hàn Trạch Dương nghe không? Anh nghĩ có lẽ việc này nên để cô nàng tự nói với ba mẹ và anh trai thì hơn nên anh mới không nhắc đến.
Ấy vậy mà đời không như là mơ, Hàn Trạch Dương lại chốt ngay câu hỏi đúng vào trọng tâm của câu chuyện.
Nhìn mặt Hàn Trạch Dương đang rất căng thẳng, hẳn là đang dần mất kiên nhẫn chờ câu trả lời của anh. Lục Thần Vũ nghĩ nếu hôm nay không nghe được câu trả lời rõ ràng chắc có lẽ anh ấy sẽ không chịu để yên cho anh đâu.
Vậy nên, sau rất nhiều suy nghĩ rối tung như tơ vò đang hiện hữu trong đầu, anh quyết định nói rõ ràng một lần cho người đứng cạnh hiểu.
“Thật ra, vào hôm cô ấy từ quân khu trở về nhà cô ấy đã tỏ tình với tôi”
Hàn Trạch Dương sửng sốt, nhíu mày.
“Cậu không đồng ý” Một câu khẳng định được phát ra.
Chưa cần nghe Lục Thần Vũ trả lời, anh nhìn thái độ của em gái mình hôm qua liền hiểu mọi chuyện.
“Ừm”
Lục Thần Vũ định giải thích lí do nhưng nghĩ lại thì anh không cần phải giải thích với người này, người trước anh cần giải thích là Hàn Băng Nghi kìa.
Thế nên anh lựa chọn im lặng.
“Tôi hiểu rồi, vậy nếu cậu đã từ chối thì nên cách xa con bé thì hơn”
Nói rồi, Hàn Trạch Dương liếc nhìn anh một cái rồi bỏ đi trước. Đi được một đoạn không xa, anh ấy dừng chân, để lại một câu nói làm Lục Thần Vũ đờ người.
“Nhưng mà nếu cậu có đồng ý hẹn hò với em gái tôi thì tôi cũng sẽ tìm cách ngăn cản”
...----------------...
Nhà họ Hàn.
Hơn 9 giờ sáng, Hàn Băng Nghi mới lờ mờ tỉnh dậy, ngơ ngác đưa mắt nhìn xung quanh, trong đầu quanh quẩn câu hỏi “Sao mình lại ở đây?”
Cô nhớ hôm qua có đi chơi với Châu Anh và có uống rượu say nhưng ai là người đưa cô về chứ?
Châu Anh sao? Không có khả năng đó vì hôm qua nó đã rời đi trước để vào bệnh viện chăm sóc ba.
Cố gắng suy nghĩ để nhớ ra nhưng đầu lại đau như búa bổ, trên người cũng đã được thay váy ngủ. Đầu cô bỗng chập chờn hiện ra một gương mặt làm cô nhung nhớ ngày đêm.
“Ngoan nào, tôi đến đưa em về!”
“Xin lỗi em…thật lòng xin lỗi”
“Em mà còn quấy nữa là tôi quăng em ở đây đó”
Từng câu nói hôm qua của anh dần hiện ra trong đầu cô, Hàn Băng Nghi nhỏ giọng gọi tên anh.