Cô ấy nói tiếp: “Xin lỗi tôi đến muộn, trên đường đến đây tôi bị kẹt xe”
Người đàn ông sửng sốt, quay sang nhìn Băng Nghi với vẻ mặt khó hiểu, vội để đôi đũa trên tay xuống. Ánh mắt dò xét khẽ híp lại làm cho đối phương cảm thấy áp lực đang vây quanh đây.
“Cô có biết Dương Hàn không?”
Cô gái nhỏ rất tự nhiên lắc đầu, nói: “Không biết, người đó là ai vậy?”
Lục Thần Vũ nhất thời bất động mất 3s, anh cảm thấy da đầu căng chặt khi phải giải quyết những việc liên quan đến phụ nữ, sau vài giây mới mở miệng hỏi:
“Vậy hôm nay ai giới thiệu cô đến đây?”
Cô vẫn đang cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn nhẹ giọng trả lời: “Là bạn thân của tôi, Châu Anh”
Sắc mặt đại úy Lục cứng đờ, Châu Anh là người nào nữa thế?
Sau khi ngồi suy nghĩ lại, ok hiểu rồi.
Hóa ra cô gái nhỏ ngồi cùng anh nãy giờ đã nhận nhầm người.
Thoáng nhìn người phụ nữ trang điểm lòe loẹt, ăn mặc gợi cảm vừa mới đến kia, anh cảm thấy không vui. Lúc mới giới thiệu Dương Hàn nói thế nào nhỉ? À, em họ của cậu ta ngây thơ, trong sáng, có vẻ ngoài giản dị. Đây là những gì cậu ta đang miêu tả về người phụ nữ này sao?
Não anh úng mất rồi mới đi tin lời cậu ta nói.
Băng Nghi đang im lặng khẽ đánh giá cô gái mới đến kia cùng những câu hỏi khó hiểu mà anh vừa hỏi cô. Đầu óc đang một mảnh trống rỗng, điện thoại đột nhiên rung lên, là Châu Anh gọi, cô nói:
“Xin lỗi, tôi nghe điện thoại một chút”
Cô nghiêng người, đưa tay che loa điện thoại lại, nhỏ giọng nói: “Alo”
Giọng nói đầu kia vang lên: “Nghi Nghi, cậu đã đến chưa?”
“Đến rồi. Sao thế?”
Châu Anh giọng hối lỗi nói: “Sorry nha, anh chàng kia vừa gọi cho tớ, nói là trên đường đi xe gặp chút vấn đề, anh ta không đến kịp. Không thì hôm nay hủy hẹn, hôm khác gặp mặt được không?”
Nghe cô bạn thân nói xong, đầu cô vang lên một tiếng “bùm”, ánh mắt đờ đẫn liếc nhìn khuôn mặt đẹp như tạc tượng của Lục Thần Vũ, đang định lên tiếng nói nhưng nghĩ rồi lại thôi. Không cần nghĩ cũng biết bản thân cô đang gặp phải chuyện đen đủi gì.
Sự khó xử làm cô khẽ quát người ở đầu dây bên kia: “Sao cậu không nói sớm hơn hả?”
“Xin lỗi, xin lỗi. Tớ cũng vừa mới nhận được tin”
Chợt nhớ ra, Châu Anh nói thêm: “À, anh ta nói muốn thêm facebook để nói chuyện trước, cậu có cho không?”
Hiện tại cô đang bị lâm vào thế khó xử cùng ngại ngùng mà không biết làm sao có thể thoát ra. Bây giờ tất cả lời nói cô đều không nghe thấy, chỉ biết làm sao có thể ra khỏi chỗ này.
“Mình nên làm gì bây giờ?”
“Có cái lỗ nào để mình chui xuống không?”
“Hay bảo đi vệ sinh rồi chuồn luôn?”
“Giả chết là không cần phải đối mặt đúng không?”
Đây là tất cả suy nghĩ đang hiện hữu trong đầu cô. Cô sắp bị sự ngại ngùng này giết chết rồi. Đi xem mắt bao nhiêu lần, đây là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống khó xử thế này.
Châu Anh ở bên kia không nghe được câu trả lời của cô, liền lên tiếng gọi:
“Alo. Nghi Nghi, cậu còn nghe máy không thế?”
Im lặng.
“Nghi Nghi”
Tiếp tục im lặng.
Cô đã chết.
Bây giờ không biết làm sao. Cô giả vờ bình tĩnh cúp điện thoại, cất vào túi xách. Sau đó từ từ đứng dậy, chân thành cúi người xin lỗi người đàn ông đối diện.
“Xin lỗi anh, tôi nhận nhầm người”
Người đàn ông xưa giờ nghiêm túc, hiện tại lại vì câu xin lỗi của cô gái nhỏ này mà xém bật cười thành tiếng. Để tránh cười mà làm cô càng thêm ngại, anh che miệng ho nhẹ một cái, xua tay như không có chuyện gì xảy ra.
“Không sao, không trách cô được. Là tại tôi không hỏi rõ”
Nghe anh nói, cô ngại đến đỏ bừng mặt, lại càng không dám nhìn thẳng vào anh.
Nhìn cô như thế, anh cảm thấy bản thân mình cũng có lỗi. Chỉ do anh bất cẩn không hỏi rõ làm cả ba rơi vào tình huống trớ trêu như hiện tại.
“Hay là….. cô ngồi xuống ăn chung luôn đi”
Cô liền xua tay từ chối, đã nhận nhầm người lại còn ngồi xuống ăn cùng với người ta, da mặt cô chưa dày đến mức đó đâu.
“Không cần đâu, cảm ơn anh”
Vừa nói xong, cô bước ra khỏi chỗ ngồi, gần như là chạy trối chết. Sau khi ra khỏi bàn ăn chưa xa, cô quay người, cúi đầu xin lỗi lần nữa:
“Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi”
Lục Thần Vũ vẫn đứng nhìn bóng dáng cô gái nhỏ ra đến cửa. Cô loạng choạng bước chân, đã thế còn lơ mơ đụng trán vào cửa kính của nhà hàng, dừng lại đưa tay ôm trán.
Anh đang do dự không biết có nên bước ra xem cô có sao không. Chưa kịp nhấc chân thì bóng dáng cô đã khuất khỏi tầm mắt của anh.
Hàn Băng Nghi chạy xuống bãi đậu xe. Trái tim còn đang đập điên cuồng bên trong lồng ngực.
Tìm được xe, cô mở cửa ngồi vào ghế lái. Khởi động xe rời khỏi chỗ làm cô mất mặt này. Lúc chạy ngang qua nhà hàng, lại không tự chủ được mà liếc mắt vào đúng chiếc bàn bên cạnh cửa sổ lúc nãy, thấy một nam một nữ đang ngồi cùng nhau.
Người phụ nữ cười rạng rỡ, đang say sưa nói chuyện. Còn người đàn ông vẫn vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị ấy, im lặng cúi đầu dùng bữa.
Cô thoáng nghĩ, anh cũng sẽ gắp thịt bò cho cô ấy sao?
Nhưng đó là món cô gọi mà. Có hơi ích kỉ, nhưng cô không muốn người khác ăn.
Rũ mắt nghĩ xong. Cô đạp chân ga phóng thẳng về nhà.