Cố An Thành quen tay hay làm mà dẫn Trần Viễn trèo ra cổng sau của trường đến một tiệm bán đồ ăn sáng nhỏ, mấy tiệm nhỏ kiểu này xung quanh cổng trường rất nhiều, trong nhà Cố An Thành có dì bảo mẫu chuyên làm đồ ăn sáng cho anh do đó anh chưa từng có cơ hội ăn ở mấy tiệm như vậy, còn Trần Viễn vẫn chưa kịp ngồi xuống đã lén lút nuốt một ngụm nước bọt.
Cố An Thành nở nụ cười, ấn Trần Viễn ngồi xuống ghế. “Muốn ăn gì tự cậu chọn đi.”
“Tớ, tớ… tớ không ăn…” Lúc nói câu này Trần Viễn cũng không dám ngẩng đầu nhìn Cố An Thành, mặc dù cậu rất đói nhưng cậu vẫn luôn chịu đựng cho qua cơn đói, không ăn cũng chẳng sao cả.
Cố An Thành gọi hai lồng tiểu long bao, nhân bò hầm củ cải và nhân thịt heo hành lá, còn gọi thêm một bát cháo, một dĩa rau trộn và một quả trứng luộc nước trà, một bàn đồ ăn được bày chồng chất trước mặt, anh tách đôi đũa dùng một lần ra, đưa cho Trần Viễn, “Cầm đi.”
(Trứng luộc nước trà là món ăn mặn đặc trưng của Trung Quốc. Thường được bán như một món ăn vặt, khi đó ở dạng một quả trứng luộc được tách vỏ đôi phần và sau đó được luộc lại trong trà, cùng nước sốt hoặc gia vị.)
Trần Viễn không dám không nhận lấy dù cậu cũng không biết rốt cuộc Cố An Thành muốn làm gì, cậu nhận lấy đôi đũa nhưng cũng không dám gắp bất kì một món gì trên bàn, cứ cầm đũa ngồi cứng ngắc trên ghế, hương thơm của mấy món kia tỏa ra tứ phía, ngập tràn cả mũi cậu, cậu thậm chí còn bị mùi thịt xông đến mức bụng kêu ùng ục.
Cố An Thành suýt nữa là tức đến cười rồi, có lẽ tám mươi phần trăm Trần Viễn được sinh ra là để khắc anh. Rõ ràng là một người luôn phải chịu oan ức đến mức gần như khó có thể tìm được người thứ hai đáng thương như thế, trong lòng Cố Thành An cũng chuẩn bị bắt nạt cậu cả đời.
“Ăn đi, chẳng lẽ nhìn chằm chằm thì có thể no được sao?” Cố An Thành bắt đầu lột vỏ trứng trà cho cậu, trứng vừa được vớt ra, vẫn còn đang nóng, anh đập quả trứng lên bàn rồi lăn một vòng, ngay tức khắc vỏ trước đã được lột ra, đặt quả trứng màu nâu nhạt vào trong chén cháo trước mặt Trần Viễn, xong việc còn sờ sờ vành tai mình, đầu ngón tay nóng đến nỗi hơi tê.
Trần Viễn lại càng ngây người, nhìn quả trứng trong chén cháo, lại liếc nhìn Cố An Thành ở đối diện, trái tim co rút lại một trận, cậu không biết bây giờ nên làm gì, Cố An Thành làm vậy là muốn làm gì?
Cố An Thành nhìn thấu nỗi sợ hãi trong ánh mắt của Trần Viễn, trong lòng không nhịn được mà thở dài, là lỗi của anh, nếu không phải những năm đó anh thực sự quá kém cỏi thì hiện tại cũng không rơi vào thế nghĩ mãi không ra như vậy, anh đột ngột từ một thằng lưu manh khốn nạn biến thành một anh trai tốt, Tiểu Viễn tin mới là lạ.
Nhưng mà bữa sáng này nhất định phải ăn. Cố An Thành biết rõ cậu chưa bao giờ ăn sáng, sau này dạ dày cũng không tốt, chính vì vậy mà Trần Viễn cữ mãi có dáng người gầy yếu không khỏe mạnh.
Cố An Thành nghĩ đến chuyện này thì không nhịn được mà đau lòng, giọng nói cũng vô thức dịu dàng hơn: “Ở đây đều là gọi cho cậu, tớ ăn rồi.”
Cố An Thành đứng dậy đi tính tiền, tiện thể đứng ở cửa tiệm nói với cậu, “Tớ ra ngoài hút điếu thuốc, lo ăn phần của cậu đi.”
Trần Viễn vẫn không dám nói lời nào, lúc này thấy Cố An Thành chỉ là muốn mời cậu ăn sáng thôi chứ không có ý gì khác, không nhịn được liền chớp mắt mấy cái, “Vậy, vậy cái này…”
“Làm sao?” Cố An Thành đứng lại, kiên nhẫn chờ nghe “Cái này” mà cậu nói là cái gì.
“Ăn không hết…” Trần Viễn biết rõ mình nhất định sẽ ăn không hết, nhưng cậu không dám giấu Cố An Thành gói mang về, nếu bị anh phát hiện sẽ rất thê thảm, cho nên Trần Viễn hỏi anh trước, “Tớ có thể gói về không?”
“Có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, ăn không hết thì bỏ, sau này tớ sẽ mang cậu đến đây ăn mỗi ngày.” Cố An Thành không phải đang nói đùa, hiện tại anh càng ngày càng cảm thấy chân thực hơn, càng ngày càng chú ý tới chuyện này không thể là một giấc mơ được, khi đó anh ôm hũ tro cốt của Trần Viễn ngồi ở bên lề đường, sau đó có lẽ anh đã ngủ thiếp đi?
Không biết sao khi tỉnh lại đang ngồi trong lớp học, anh lại một lần nữa trở lại cấp 2, khoảng chừng một ngày nào đó của học kỳ hai.
Tất cả những thứ này đều chân thật như vậy, nhưng cho dù là xảy ra chuyện gì, Cố An Thành cảm thấy anh không thể bỏ qua cơ hội này, nhưng bây giờ Trần Viễn rất sợ anh, vì để cho Trần Viễn có thể yên tâm ăn sáng, Cố An Thành quyết định chờ cậu ở ngoài cửa, anh nói với Trần Viễn: “Tớ ở ngay kế bên, khi cậu ăn xong đi ra là có thể nhìn thấy tớ.”
Trần Viễn không dám phản bác anh, nhưng mãi đến khi Cố An Thành đi ra ngoài cậu vẫn còn ngơ ngác, cậu không dám tin rằng đó là Cố An Thành, nhưng mà tất cả đồ ăn bày trước mặt cậu đều là thật, đã lâu lắm rồi…. cậu không được ăn một bữa đàng hoàng.
Lách tách.
Nước mắt rơi vào trong chén cháo, nhưng cậu lập tức dùng tay áo lau đi, bưng chén cháo lên vội vàng nhét chào vào trong miệng, cậu ăn rất nhanh do sợ để Cố An Thành chờ lâu, hơn nữa nhiều đồ ăn như vậy, đủ để cậu ăn thêm ba lần nữa, Cố An Thành không cho cậu gói về, cậu chỉ có thể cố gắng hết sức mà nhồi vào miệng, bà chủ đang dọn bàn bên cạnh thấy cậu gầy gò ốm yếu mà lại ăn nhiều đến thế, cười nói, “Suy cho cùng vẫn là một tên nhóc mà, không nhìn ra cháu có thể ăn giỏi vậy đấy.”
Trần Viễn không kịp nói cái gì, cũng không biết cách nói chuyện với người khác, chỉ lo vùi đầu cố ăn, sau đó bà chủ cũng nhìn ra có gì đó không đúng, hai lồng hai mươi bốn cái bánh bao không nói, một chén cháo lớn lại thêm một cái trứng gà, còn có một đĩa rau trộn mà lại ăn sạch hết, nhiêu đây thì có vẻ có hơi nhiều quá rồi, bà chủ đi tới nhìn cậu, lo lắng nói, “Đã ăn nhiều như vậy rồi đừng ăn nữa sẽ hỏng dạ dày đấy, để dì rót cho cháu ly nước”
Trần Viễn không dám nhận, vội vàng hoảng loạn đứng lên, “Cảm ơn dì, con, con không cần, con phải đi đây.”
“Haizz đứa nhỏ này! Cháu đi từ từ thôi!” Bà chủ đau lòng nhìn đứa nhỏ này, nhìn có vẻ ngại ngùng lại ngoan ngoãn, không biết trong nhà khó khăn đến mức nào, cả đôi giày đã thủng mấy chỗ vẫn còn mang, haizzz…
Cố An Thành vừa nhấc mắt lên đã nhìn thấy Trần Viễn lao từ trong tiệm ra, anh nghi hoặc nhìn gương mặt đang đỏ lên của Trần Viễn, không hiểu sao lại vậy, “Sao vậy? Bị nghẹn?”
“Không có, không có, tớ chỉ sợ cậu… đợi lâu thôi…” Trần Viễn nói xong thì ợ một cái.
Cố An Thành nhíu mày, vứt điếu thuốc xuống đất lấy chân dập đi: “Lần sau ăn từ từ thôi, tiết tự học buổi sáng cũng không quan trọng lắm.”
Trần Viễn sững sờ gật đầu, lại sợ Cố An Thành không hài lòng nên trả lời một tiếng, “Được.”
Cố An Thành kéo tay Trần Viễn: “Sau này đi qua đường phải chủ động nắm tay tớ.”
“…” Trần Viễn nhìn thoáng qua đường cái rộng chưa tới ba mét rưỡi trước mặt, không do dự liền đồng ý: “Vâng.”
“Tớ có tốt với cậu không?” Cố An Thành nghiêm túc nhìn hai bên đường giống như đang qua đường quốc lộ vậy, nhìn anh rất cẩn thận và trưởng thành. Nhất thời Trần Viễn nhìn đến ngây người, cảm thấy Cố An Thành không chỉ không giống thường ngày mà quả thực như đã biến thành một người khác.
“Hỏi cậu đó? Tớ có tốt với cậu không?” Mặc dù giọng điệu của Cố An Thành vẫn như mọi ngày, nhưng Trần Viễn phát hiện, lúc anh hung dữ như vậy ánh mắt đã không còn đáng sợ nữa…
Trần Viễn sững sờ nhìn phía Cố An Thành, không hiểu sao radar của động vật ăn cỏ lại không phát ra tín hiệu nguy hiểm khiến cho miệng cậu tự động trả lời: “Tốt.”
“Vậy sau này cậu chỉ có thể cho tôi chép bài tập của cậu, không được cho người khác chép.” Cố An Thành nghiêm túc nói bậy nói bạ, không xấu hổ chút nào.
Trần Viễn cũng vô thức gật đầu, gật xong mới tỉnh táo lại: “Chỉ vậy thôi sao?”
Chuyện học tập của Trần Viễn cũng không phải là xuất sắc lắm, miễn cưỡng cũng chỉ trên dưới trung bình, bình thường cũng chỉ cố gắng làm bài tập đúng hạn mà thôi, cậu không biết Cố An Thành lại có tính coi trọng việc làm bài tập như vậy, ít nhất Cố An Thành mà cậu biết không như vậy.
“Vậy cậu còn muốn như thế nào?” Cố An Thành cố ý ra vẻ hung dữ đẩy Trần Viễn lên lan can sắt của cửa sau ở trường: “Cậu tiện tay chép cho tớ luôn?”
Trần Viễn thở phào một hơi, hình như đây mới là Cố An Thành của bình thường, không nghĩ gì mà gật ngay: “Được, tớ chép.”