Thảo nào mọi người luôn nói đừng yêu đồng học hay đồng nghiệp. Chia tay thật sự rất khó xử! Ly hôn còn khó xử hơn.
Hôm qua tôi vừa lấy giấy chứng nhận ly hôn ở cục dân chính.
Trong tưởng tượng của tôi, cảnh tượng phải là trời mưa như trút nước, tôi và người chồng mới ly hôn nhìn nhau đăm đăm. Tôi buông một câu "không bao giờ gặp lại nữa" rồi quay người rời đi, để lại một bóng lưng quyết liệt khiến anh ta hối hận cả đời.
Nhưng thực tế là hôm qua trời nắng đẹp, thậm chí còn là ngày Thất Tịch. Đến cục dân chính toàn là những cặp đôi trẻ đến đăng ký kết hôn, ai nấy đều nắm tay nhau, khuôn mặt rạng rỡ với nụ cười hạnh phúc. Nghe nói chúng tôi đến ly hôn, nhân viên ở đó nhìn chúng tôi với ánh mắt rất kỳ lạ.
Tôi chỉ biết cười gượng: "Không còn cách nào khác, thời gian một tháng để cân nhắc ly hôn trùng hợp rơi vào hôm nay."
Nói đi thì cũng phải nói lại, Thất Tịch là không thể ly hôn à. Ngưu Lang và Chức Nữ qua đêm nay chẳng phải cũng phải chia tay sao.
Cuối cùng cũng lấy được giấy chứng nhận ly hôn, dù không có cơn mưa như tôi tưởng tượng, nhưng tôi vẫn cố tỏ ra như đã được giải thoát, dùng giấy ly hôn vỗ nhẹ vào tay Tống Văn Kỳ.
"Tạm biệt nhé chồng cũ, không bao giờ gặp lại nữa."
"Không được." Anh ta chẳng cần nghĩ ngợi mà từ chối ngay.
Tôi còn tưởng anh ta nhìn thấy giấy ly hôn thì hoảng hốt, nhưng ngay giây tiếp theo anh ta đã kéo tôi trở về thực tế.
"Ngày mai là ngày làm việc, vẫn phải đi làm, sau này không có ai gọi em dậy nữa, chín giờ phải chấm công, đừng đến trễ."
Nói xong, anh ta quay người đi, để lại cho tôi một bóng lưng ung dung tự tại.
Ch/ết tiệ/t! Anh không làm tôi quê thì anh sẽ chec đúng không!
Chọc giận tôi, coi như anh ta đã chọc giận một miếng bông rồi. Trước đây tôi còn không cho anh ta vào phòng ngủ, bây giờ thì chỉ biết nhẫn nhịn thôi.
Hôm sau, tôi vừa kịp thời gian chấm công thì vừa hay gặp Tống Văn Kỳ dưới lầu. Anh ta chỉ nhìn tôi thoáng qua rồi quay người đi lên.
Được rồi, được rồi, anh lạnh lùng và vô tình hơn tôi nhiều.
Thực ra chúng tôi cũng không quá khó xử lắm. Vì thật ra chẳng ai biết về chuyện tôi và Tống Văn Kỳ đã kết hôn.
Nhìn lại chuyện tình của chúng tôi, về cơ bản là tôi chủ động theo đuổi anh, còn anh thì bị động chấp nhận tôi.
Năm lớp 12 tôi đã yêu học sinh mới chuyển trường - Tống Văn Kỳ, ngay từ cái nhìn đầu tiên. Người đầu tiên có thể mặc đẹp bộ đồng phục xanh trắng quê mùa của trường, chính là anh ấy.
Để có thể ở bên anh, tôi mỗi ngày học đến ba giờ sáng, chỉ mong cùng anh thi đậu vào cùng một trường đại học.
Lên đại học, tôi tiếp tục theo đuổi anh, Tống Văn Kỳ không phải chưa từng từ chối tôi, nhưng anh nói: "Xin lỗi, nhà tôi rất nghèo, tôi không xứng với em."
Má nó, người đàn ông này thật sự không biết từ chối người khác một tí nào. Lời nói đó ngoài việc khiến tôi thêm thương cảm thì chỉ đổi lại một câu từ tôi: "Không phải vậy đâu, anh chính là người tuyệt vời nhất trên thế giới này."
Nếu anh có nói điều gì để hạ thấp tôi, chẳng hạn như "Em là cái gì mà cũng dám theo đuổi tôi" thì có lẽ tôi đã từ bỏ ngay lập tức.
Nhưng bởi vì Tống Văn Kỳ quá đẹp trai, đầu óc lại thông minh, chưa tốt nghiệp cấp ba đã được tuyển thẳng. Lên đại học anh cũng tham gia nhiều cuộc thi, giành được rất nhiều học bổng.
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333
Là một người thích vẻ đẹp và ngưỡng mộ người giỏi, tôi biết cả đời này tôi không thể nào thoát khỏi việc thích anh ấy. Tôi đã theo đuổi anh từ cấp ba đến khi học cao học, sau khi tốt nghiệp lại theo anh vào viện nghiên cứu. Mười năm tuổi trẻ đều dành trọn vẹn để theo đuổi Tống Văn Kỳ, đến bây giờ tôi thực sự mệt mỏi rồi.
2.
Đúng như lời Tống Văn Kỳ nói, tôi suýt chút nữa đã đi làm muộn. Xe buýt chỉ dừng lại bên ngoài viện nghiên cứu, còn cách phòng thí nghiệm của tôi hơn tám trăm mét. Tôi chạy hết sức mới kịp đến nơi chấm công, vừa bước vào thang máy thì tôi đã phải ôm bụng thở dốc.
Nhìn bề mặt phản chiếu trong thang máy, tôi thấy Tống Văn Kỳ đang đứng sau lưng nhìn chằm chằm vào tôi. Thật ra không chỉ có anh ấy, mấy người khác trong thang máy cũng đều nhìn tôi, có lẽ vì chỉ có mình tôi thở hổn hển như một con chó.
"Chị Oanh Khê, chị ổn không đó?" Cô em mới vào làm vỗ vai tôi giúp tôi thuận khí. Nhưng vừa chạm vào vai, tôi bỗng cảm thấy dạ dày quay cuồng, không kiểm soát được mà ngồi xổm xuống, nôn khan.
Thang máy vừa đến nơi, cửa mở ra, một vài ông lớn đầu hói đang cầm tài liệu học thuật bước vào, họ thấy tôi đang quỳ trước mặt họ nôn khan. Một trong số mấy ông lớn hoảng hốt kêu lên: "Nhanh, nhanh lên, đứng dậy ngay, giờ chưa phải Tết đâu mà!"
Má! Tôi tức đến mức muốn giơ ngón giữa với ông ta. Đây có phải lúc để đùa cợt không hả!
Tôi nôn khan đến mức không thể thở nổi, mắt tôi mờ đi. Đột nhiên có người từ phía sau nắm lấy cổ tay tôi.
"Đứng dậy trước đã, đừng để dạ dày co lại như thế."
Tống Văn Kỳ đỡ tôi dậy, ngón tay cái của anh ấn vào một huyệt nào đó trên cổ tay tôi, cảm giác nôn khan lập tức giảm đi rất nhiều.
"Tiểu Lâm, giúp tôi đi lấy một cốc nước, Tiểu Trương, vào tủ của tôi lấy một cái bánh mì ra đây." Anh ra lệnh một cách rõ ràng và có tổ chức, hai thực tập sinh liền chạy đi lấy đồ.
Tôi thường xuyên bị đau dạ dày, mỗi lần tôi kêu than, chưa kịp nói gì thì Tống Văn Kỳ đã đến để xoa bóp giúp tôi. Ông nội anh là thầy thuốc Đông y, vậy nên từ nhỏ anh đã học được rất nhiều mẹo hay.
Một lần mẹ tôi nhìn thấy cảnh đó liền cười tôi: "Đúng là ăn ý thật, bây giờ khéo chỉ cần con ợ một tiếng là Tiểu Tống cũng biết con bị bệ/nh gì rồi."
Tôi ngồi thở sâu trên ghế dài, Tống Văn Kỳ đứng bên cạnh, nắm lấy cổ tay tôi. "Em đã ăn sáng chưa?"
"Ăn rồi, em tự làm đấy."
Vừa nói ra câu đó, cả hai chúng tôi đều chìm vào im lặng. Dù sao anh cũng biết rõ khả năng nấu nướng của tôi.
Lần kỷ niệm một năm ngày cưới, tôi đã xung phong vào bếp... làm món trứng chiên. Bên ngoài cháy đen như than, bên trong vẫn còn lòng đào.
Tống Văn Kỳ hiếm khi bí lời, phải một lúc lâu sau mới nói ra được một câu: "Quả trứng này cũng không tệ, rất có giá trị nghiên cứu, bên ngoài là chất gây ung thư, bên trong là vi khuẩn salmonella."
Vì thế suốt những năm qua, Tống Văn Kỳ luôn là người nấu ăn.
Ban đầu tôi nghĩ sau khi ly hôn mình sẽ tự do hơn, nhưng khó khăn lại ập ngay vào mặt.
"Chị Doanh Hy, uống chút nước đi." Hai thực tập sinh mang nước và bánh mì đến. Tôi vừa uống một ngụm, lại không nhịn được mà nôn khan, nước phun thẳng lên áo của Tống Văn Kỳ. Thực tập sinh vội vàng lấy khăn giấy, còn anh vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, tôi rút tay ra vẫy vẫy trong không khí. Bây giờ có vẻ như bấm huyệt cũng không còn tác dụng nữa.
"Chị, chuyện này không giống đau dạ dày đâu, chị có khi nào đang mang thai không...?"
Tôi sợ đến mức ngừng nôn ngay lập tức, ngạc nhiên nhìn thực tập sinh, cô bé cũng nhìn lại tôi, nói khẽ: "Chị dâu em hồi trước lúc mang thai cũng như thế."
Chỉ trong vòng một buổi sáng, tin đồn tôi mang thai đã lan khắp nơi. Đến giờ nghỉ trưa, nhiều đồng nghiệp chạy đến hỏi thăm tôi.
"Cô thật sự mang thai à?"
"Không phải chứ, cô mang thai rồi sao còn đi làm?"
"Bố đứa bé đâu? Anh ta yên tâm để cô ra ngoài một mình sao?"
Tôi được nhiều người yêu mến nên giờ phút này cả đám người đều kéo đến hỏi han. Mấy sinh viên của Tống Văn Kỳ vây quanh tôi nói chuyện, cô bé thực tập sinh phẫn nộ: "Thật là vô trách nhiệm, giáo sư, thầy nghĩ xem có đúng không?"
Tôi quay đầu lại, thấy Tống Văn Kỳ đang đứng ngoài cửa sổ nhìn tôi. Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, nhả từng từ một: "Bố đứa bé cũng vừa mới biết mình là một kẻ đổ vỏ không có trách nhiệm đây."
Mọi người không hiểu lời anh nói, anh cũng không giải thích, chỉ bảo tôi ra ngoài.
Tôi bước ra hành lang, cúi đầu, không hiểu sao lại cảm thấy có lỗi.
Có lẽ vì những lần cuối cùng chúng tôi làm chuyện đó, hầu hết đều do tôi nài nỉ anh thử điều mới lạ. Cả hai đều không nhớ liệu có thực hiện biện pháp an toàn không.
"Em thật sự..."
Anh vừa mới mở miệng thì đồng nghiệp phụ trách nhân sự đã vội vã chạy đến. "Cô mang thai à? Có phải vì mang thai mà cô định từ chức không?"
Vừa nói xong, Tống Văn Kỳ cũng trợn tròn mắt, khuôn mặt luôn điềm tĩnh của anh hiếm khi lộ ra sự ngạc nhiên.
"Cô định từ chức?"
3.
Nói chuyện với nhân sự xong cũng đã đến giờ tan làm. Tôi rời viện nghiên cứu, từ xa đã thấy Tống Văn Kỳ đứng một mình dưới gốc cây.
Anh nhanh chóng bước tới chỗ tôi: "Em có thời gian không, anh muốn nói chuyện với em."
"Nói gì cơ?"
"Hai việc, thứ nhất, chúng ta cần xác nhận xem em có thật sự mang thai không, thứ hai, nói về việc em tại sao muốn từ chức."
Rõ ràng và có tổ chức, không hề có chút cảm xúc nào. Đi làm đã đủ mệt rồi, giờ nghe thêm lời này lại càng bực bội.
"Anh quên rồi sao, chúng ta đã ly hôn rồi, chuyện của em có liên quan gì đến anh không, chồng cũ?"
Hai từ cuối khiến sắc mặt của Tống Văn Kỳ trông vô cùng khó coi, tôi cuối cùng cũng cảm thấy hả hê như thể đã trả được thù.
Việc từ chức tôi đã đề cập từ trước với cấp trên. Lý do khiến ai cũng phải cười.
Mọi chuyện bắt đầu vào một ngày sau giờ làm việc, trên đường về nhà, tôi đi ngang qua một tiệm bánh mì, chẳng hiểu sao mấy chiếc bánh mì hết hạn thu hút. Đó là ngày thứ hai sau khi tôi đề nghị ly hôn với Tống Văn Kỳ, anh đang làm việc một mình trong phòng thí nghiệm.
Tôi đã mua hết số bánh mì còn lại, ngồi một mình bên lề đường ăn. Ăn một lúc thì thấy bánh mì bắt đầu chua, hóa ra là nước mắt tôi đã hòa vào.
Có một cảm giác mệt mỏi kỳ lạ.
Tôi gia nhập viện nghiên cứu để được gần Tống Văn Kỳ hơn, dường như những năm qua tôi luôn nỗ lực chỉ để tiến lại gần anh. Dù tôi ghét công việc nghiên cứu vừa nặng nề vừa tẻ nhạt đó.
Bầu không khí ở viện nghiên cứu nặng nề, thức ăn ở căng tin dở tệ, chỗ làm việc thì xa xôi. Chỉ có những người như Tống Văn Kỳ, kiên nhẫn chịu đựng mới thích hợp với nơi này.
Rõ ràng, ước mơ trước đây của tôi là làm ra những chiếc bánh mì ngon nhất trên thế giới.
Vì thế tối hôm đó, tôi bừng tỉnh nên ngay hôm sau đã xin từ chức.
Cuộc đời tôi bước sang một giai đoạn mới, ly hôn và từ chức đều được tôi đề xuất trong vòng ba ngày ngắn ngủi. Nhưng trên đường về nhà, bước chân tôi lại cực kỳ nhẹ nhõm.
Tôi vẫy tay chào tạm biệt Tống Văn Kỳ, quay lưng rời đi, vừa kịp lên chuyến xe buýt ở cửa.
Lên xe rồi, tôi không nhịn được nhìn ra ngoài xe.
Tống Văn Kỳ vẫn đứng ở chỗ cũ, chỉ là giây tiếp theo, anh đã ngồi xổm xuống, cơ thể cuộn tròn lại, dùng tay che mặt khiến tôi không thể nhìn rõ biểu cảm.
Hừ, để xem cậu mất tôi sẽ thành dáng vẻ thế nào, cứ hối hận đi!
Tôi nằm lì ở nhà suốt ba ngày, đến ngày thứ tư mới thông báo với cô bạn thân là tôi đã thất nghiệp.
Cô bạn thân chúc mừng tôi đã thoát khỏi khổ ải, ngay tối hôm đó kéo tôi đi quán bar uống rư/ợu.
Tiếc là bây giờ tôi không thể uống rư/ợu được nữa, bởi vì hôm qua đi bệnh viện kiểm tra, chính thức xác nhận trong bụng tôi thực sự đã có một thiên thần nhỏ.