Tình Yêu Không Chậm Trễ

Chương 27: Du lịch



Sáng sớm, bầu không khí mang theo sự trong lành và tươi mát, một vài chú chim đang hót líu lo bay lượn trên bầu trời, ánh nắng vàng nhạt của bình minh tỏa sáng trên những cành cây chiếu vào cửa sổ tạo nên một khung cảnh ấm áp.

Không gian vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng đồng hồ điểm thời gian và tiếng gió xào xạc thổi nhẹ.

Phương Nhật Hạ chuẩn bị xong mấy bộ quần áo cho mấy ngày sắp tới, cả người thoải mái nằm trên giường, không nhịn được sự kích động.

Cô chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi lâu như bây giờ…

Khoảng hai rưỡi chiều bọn họ mới xuất phát.

Bây giờ chỉ mới hơn bảy giờ sáng, Phương Nhật Hạ lại buồn chán ngồi dậy đi xuống dưới lầu.

Bố mẹ Phương Nhật Hạ có một thói quen, dù có bận rộn đến mấy nhưng khi đến mùa hè vẫn sẽ dành thời gian để đi du lịch, tất nhiên là sẽ không mang cô theo cùng!

Trong nhà không có ai, Phương Nhật Hạ cũng lười ăn sáng.

Lại nhớ đến tủ quần áo không thể nhìn được kia, cô quyết định nhân lúc này đi lượn một vòng mấy cửa hàng quần áo gần nhà.

Bình thường nếu không phải có dịp quan trọng, Phương Nhật Hạ nhất định sẽ không mua quần áo mới.

Mỗi lần đi lựa là y như rằng phải tốn một đống thời gian, suy cho cùng ở nhà nằm ngủ vẫn sướng hơn.

Đến cửa hàng, Phương Nhật Hạ bước vào, đúng là có rất nhiều mẫu mã đa dạng, màu sắc rực rỡ khác nhau.

Cô nhìn đến có chút hoa mắt.

Nhân viên cửa hàng thấy có khách tới, lại gần lịch sự hỏi: “Xin chào quý khách, không biết tôi có thể giúp gì không ạ?”

Phương Nhật Hạ nhẹ nhàng đáp lại: “Chào chị, em muốn lựa kiểu quần áo phong cách đơn giản một chút ạ.”

Nhân viên cửa hàng gật đầu, mỉm cười nói: “Là đi hẹn hò sao?”

Phương Nhật Hạ hơi đỏ mặt, dường như đang đấu tranh nội tâm, một lúc sau mới lên tiếng: “Đúng vậy ạ.”

“Em ngồi xuống đây đi, để chị giúp em lấy.”



Một lát sau cô ấy cầm đến hai bộ váy, một bộ là màu trắng đơn giản nhưng lại rất ấn tượng, kiểu dáng là cổ tròn, trên váy có hoa văn được thêu tỉ mĩ, ở phần eo có thắt nơ đơn giản, nhìn tổng thể có cảm giác của em gái nhà bên.

Phương Nhật Hạ vừa nhìn đã thích ngay.

Nhân viên cửa hàng mỉm cười: “Bộ này có thể giúp em tôn lên vòng eo thon gọn, mảnh mai, hơn nữa màu trắng tạo cảm giác vô cùng trong sáng và dịu dàng, rất thích hợp để hẹn hò.”

Cô ấy lại đưa ra bộ thứ hai, bộ này là kiểu váy hai dây thanh lịch, có màu hồng pastel nhẹ nhàng, ở trên váy được đính nhiều hạt cườm lấp lánh.

“Còn bộ này có thể giúp em tôn lên bờ vai trắng ngần, kết hợp thêm một số phụ kiện có thể giúp em trông duyên dáng và xinh đẹp.”

Phương Nhật Hạ đều thích cả hai bộ, cô nói một tiếng cảm ơn rồi đi vào phòng thử đồ.

Thay xong cô đứng trước gương, không thể không cảm thán rất đẹp, rất phù hợp với phong cách nữ tính, trong sáng của cô.

Phương Nhật Hạ đưa cho nhân viên cửa hàng giúp mình gói lại.

Lại lấy thêm quần jean và áo ra tính tiền chung.

Hai bộ váy đó đành phải để dịp khác mang, nếu đem về quê Lâm Hạc Hiên, khẳng định sẽ trông rất lố lăng.

Vẫn là nên ăn mặc giản dị một chút, để giành lại cho Giang Vĩ ngắm sau vậy!



Buổi chiều Phương Nhật Hạ mang theo quà đã chuẩn bị sẵn cho ông nội Lâm Hạc Hiên, dù sao cũng là lần đầu gặp mặt, mang theo một ít quà cũng là điều nên làm.

Cô thay đồ xong xuôi, kéo vali ra ngoài khoá cửa cẩn thận lại mới đi tới trước nhà Giang Vĩ.

Suy nghĩ một lát vẫn lựa chọn đứng bên ngoài chờ.

Nhưng lại không may bị thím Tưởng bắt gặp, nhìn thấy cô thím Tưởng vui mừng: “Hạ tiểu thư tới tìm thiếu gia ạ?” Đã rất lâu rồi thím chưa thấy Phương Nhật Hạ tới đây chơi.

Thím Tưởng là quản gia ở Giang gia, đã làm việc ở đây rất lâu rồi, lúc trước là người làm ở nhà ông ngoại Giang Vĩ. Sau khi bố mẹ Giang Vĩ cưới nhau, ông ngoại anh liền cho bà tới đây để chăm sóc cho mẹ anh.

Thím Tưởng nhìn Giang Vĩ và Phương Nhật Hạ lớn lên, đương nhiên có tình cảm rất tốt.



Cô mỉm cười lễ phép: “Thím Tưởng ạ, thím cứ gọi con là Tiểu Hạ là được rồi, A Vĩ chưa xuống sao ạ?”

Thím Tưởng lắc đầu: “Thím không biết nữa, nếu không cháu vào nhà xem sao, ở ngoài đây nắng lắm.”

Dưới sự nhiệt tình của thím Tưởng, Phương Nhật Hạ cũng theo vào.

Rất lâu rồi cô chưa tới đây, nơi này đã thay đổi rất nhiều thứ.

Không còn ấm áp như trước đây.

Tuy nhiều thứ đã được đổi mới, thế nhưng vườn hoa sặc sỡ mà mẹ Giang Vĩ tự tay trồng thì vẫn còn y nguyên, dường như nó được chăm sóc vô cùng cẩn thận.

Cô thu hồi tầm mắt.

Giang Vĩ cũng vừa hay đi xuống, trên người anh chỉ mang theo duy nhất một cái balo nhỏ sau lưng.

Vừa nhìn thấy anh, cô đã ngọt ngào gọi: “A Vĩ!”

Giang Vĩ cũng nhìn sang bên này, mỉm cười đi tới: “Cậu tới lâu chưa?”

“Vừa mới tới thôi!”

Anh gật đầu nhìn thím Tưởng: “Nhờ thím báo lại cho ông ấy giúp con.”

Thím Tưởng biết ông ấy mà Giang Vĩ nhắc tới là ai, chỉ thở dài nói: “Được rồi, đi chơi cũng cẩn thận một chút nhé.”

“Được ạ, cảm ơn thím. Con đi trước đây.”

Phương Nhật Hạ cũng vẫy tay tạm biệt thím Tưởng.

Trước khi rời đi, cô nghe thấy giọng nói khe khẽ ẩn chứa sự buồn bã của thím Tưởng: “Không thể quay trở lại được nữa rồi.”



Những thứ đã đánh mất, dù có muốn cũng không thể trở lại.